Chương 1: Trái đất năm 3000

Thiên lịch năm 3000

Trái đất dưới công cuộc cách mạng máy móc dẫn đến xã hội cùng với nền văn minh loài người đã đạt đến một bước tiếng vượt bậc mà người xưa chưa bao giờ nghĩ đến.

Tại vòm trời được bao phủ bởi một mảng lớn điện vân xanh biết, nó được phát minh vào những năm 2050 với mục đích che chắn những tia sáng độc hại từ mặt trời cùng các hệ tinh hà tiếng vào bầu khí quyển, ngăn ngừa hiệu ứng nhà kính cùng với bảo vệ sức khỏe của con người. Đây là một trong những phát minh vĩ đại của loài người trong hàng ngàn năm qua, đóng góp quan trọng cho công cuộc bảo vệ tuổi thọ của trái đất.

Dưới mặt đất tại các khu phố sang trọng nhiều tòa nhà cao trọc trời với kiến trúc xinh đẹp sừng sững đứng. Trên khắp các con đường lớn màu ánh kim được trải lên từ tính giúp cho các phương tiện đi lại đã không cần dùng động cơ lăn bánh xe, mà chỉ cần lợi dụng lực quáng tính cùng với lực hút đẩy cũng có thể dễ dàng đi lại, mà còn nhanh hơn những chiếc xe bình thường thời đại xưa.

Hai bên lề đường người đi lại tấp nập ngược xuôi, ở phía ngoài cơ thể họ lúc này cũng khoác lên một tầng bảo hộ màu kim giáp ánh bạc. Nó cũng là một phát minh quan trọng giúp con người có thể chống lại bụi bặm cùng với ngăn chặn virus độc hại xâm nhập vào cơ thể.

Có thể nói nền khoa học máy móc của loài người đã giúp đời sống của họ đã bước đến ngưỡng cửa của thần linh, trừ chết già yếu ra thì trên trái đất họ đã trở thành sinh vật đầu tiên chạm đến ngưỡng cửa vĩnh sinh.

Việt Nam, sáng âm lịch mùng bảy tết năm ba ngàn, tại tỉnh thành Phú Yên một tỉnh thành mà người ta mệnh danh là đất phú trời yên. Thành phố Tuy Hòa người người qua lại đông đúc nhộn nhịp tràn đầy ý xuân, tại giữa thành phố mặt dù đã mọc lên nhiều tòa nhà cao ốc nhưng ở nơi đó vẫn sừng sững đứng từ bao đời ngọn núi nhạn xinh đẹp, mọi người có thể đứng từ trên đó nhìn xuống được toàn cảnh của thành phố. Dưới chân núi là con sông Đà Rằng chảy ra biển lớn, lúc này hai bên bờ sông đã tấp nập người xem lễ hội đua thuyền được diễn ra hằng năm cứ mỗi độ xuân về, đây được coi là lễ hội văn hóa truyền thống mà cho đến nay được mỗi người dân sống tại đây giữ gìn như một nét đẹp văn hóa của nước nhà.

Lúc này bốn chiếc thuyền đầu rồng thân dài khoảng chừng năm mét cỡ nhỏ đơn giản đủ để chứa hai mươi người ngồi cũng đã được xuống nước, khiến cho hai bên bờ mọi người kích động sôi trào reo hò không dứt miệng.

Năm con thuyền được những thanh niên thủy thủ trẻ tuổi lái vào vị trí đang đợi lệnh.

-Tuýt... vù.... vù....

Tiếng còi lệnh vang lên đoàn thuyền lúc này vội vã thi nhau lướt nhanh như gió trên mặt nước.

-Cố lên... cố lên...

Tiếng reo hò cổ vũ khí thế của mọi người vang vọng trong khắp đất trời làm tràn ngập không khí đón tết vui tươi và hạnh phúc của người dân trung bộ.

-Vũ! Ngươi mau nhìn kìa, con thuyền trước mặt được người ta sơn màu hồng thật đẹp.

Một cái cô bé tuổi khoảng chừng mười bốn tuổi đứng trên bờ đang đưa cánh tay trắng nõn non nớt của mình chỉ về mặt nước phương xa hướng một bên cậu bé vui vẻ cười nói.

-Đẹp thì có đẹp nhưng tốc độ lại kém quá, chắc lại giống như Ngọc đội sổ rồi.

Cậu bé cười hì hì nói.

-Ông im đi!...

Cô bé phồng má trợn mắt lên đối với cậu căm tức nói.

-Hì hì... lại dỗi nữa à.

Hắn vui vẻ cười lại trêu người bạn học của mình.

Thật ra hắn biết cô bạn học đồng trang lứa với mình này học rất giỏi, tại trường đã nhiều lần cử cô nàng này đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Nhưng là vào một ngày của tháng trước, khi mà hai người còn phải mang cặp sách đến trường. Trong buối học của cô giáo môn lịch sử cô giáo đã vô tình gọi đến tên của nàng lên dò bài, đương nhiên với không khí tết đang đến gần thì giống như bao học sinh trong khác nàng cũng không có học bài. Nàng hai má phồng lên trước những ánh mắt cười nhạo của đám bạn vô lương tâm bước xuống chỗ ngồi, cô giáo cũng hướng nàng và đám bạn cười trách móc một hồi.

Cả tuần hôm đó ngoại trừ Ngọc người bạn học xui xẻo của hắn ra thì tất cả mọi người trong lớp cũng không một ai được vinh dự bước lên bục giản, và đương nhiên nàng đây cũng là lần đầu tiên bước lên một cái vinh quang mới mà trước nay chưa từng đạt đến đó là người đậu sổ zero trong tuần, khiến cả lớp cũng lại một trận ngỡ ngàng phá lên cười to.

Hai người vui vẻ ngắm nhìn lễ hội đua thuyền một hồi lâu đến giữa trưa thì lễ hội cũng đã kết thúc. Tất cả mọi người đang reo hò cho đội chiến thắng, thì hai người bọn họ cũng đang chia tay nhau ra về.

-Nhìn kìa.. không phải thằng Vũ ngu sao.

Trên đường sải bước về nhà hắn lại gặp một nhóm người cùng hắn tương ứng tuổi, cả đám lúc này đang hướng hắn ra sức trào phúng.

-....

Hắn im lặng không có lên tiếng mà chỉ lạnh lùng bước đi như là việc này đối với hắn vẫn xảy ra hằng ngày chẳng xa lạ chút nào.

-Tao nói mày đấy, còn không mau đứng lại.

Một tên mập mạp từ trong đám người đang hướng hắn trào phúng đứng ra lạnh lùng quát lớn.

-.....

Hắn vẫn im lặng mà không quay đầu bước tiếp.

-Coi kìa, đại anh hùng của chúng ta hôm nay ra ngoài vẫn quên mặt giáp bảo hộ kìa, mọi người mau cầm đá lên nện hắn một trận, xem hắn có phải không là mình đồng da sắt như lời đồn không.

Giọng nói của thằng mập vừa dứt, cả đám đã phá lên cười lớn rồi nhao nhao cầm đá lên hướng phương hướng mà Vũ đang đi nện đến.

-Ầm... ầm... phốc...

Hòn đã bên đường được đám côn đồ nhanh tay nhặt lên mà ném đến loạn xạ, mặt dù rất may mắn nhiều viên không rơi lên trên người của hắn, thế nhưng vẫn không ít viên va vào người khiến toàn thân hắn nổi lên đau nhức. Còn xui xẻo hơn là một viên đã hướng sau ót của hắn đâm trúng, máu tươi tung tóe loan lỗ ướt hai vai áo nhưng hắn vẫn kiên cường bước đi.

-Hừ... đúng là như một khúc gỗ chẳng có gì thú vị, chúng ta đi thôi.

Dường như tên mập là người cầm đầu trong đám, hắn vừa lên tiếng liền cả đám phá lên cười sau đó xoay người bước đi.

Vũ chậm rãi đi về đến nhà liền vội vàng tìm bông cùng thuốc sát trùng đem vết thương xử lý sạch sẽ liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Đám này bạn học mà hắn gặp trên đường luôn tại trường ức hiếp đám học sinh nhỏ yếu, có một ngày bị hắn bắt gặp đám côn đồ này đang chặn đường đánh người bạn cùng lớp của hắn. Là một cái đội cờ đỏ của trường, hắn trong cơn tức giận báo cáo lên thầy giáo trong trường, khiến cho cả đám phải đình chỉ học tập trong một tuần. Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng mà đám tụi bạn này đem hắn cho thường xuyên đánh, mà là một cái nguyên nhân chủ yếu là hắn không có đem đồ bảo hộ mặt ra ngoài.

Sống trong thời đại mọi người đều khoác lên người áo bảo vệ để tránh bị thương, tránh chất độc hại cùng virus gây hại xâm nhập vào, nên có rất nhiều người đều nhìn theo hắn âm thầm chỉ trỏ cười nhạo. Đám kia côn đồ cũng không ngoại lệ, mà hắn lại đem đám côn đồ cho chọc tới nên bọn chúng mới đem hắn làm mục tiêu hằng ngày lấy hắn vây đánh.

Hắn mệt mỏi ngẩn đầu nhìn lên trên tường một bộ đồ bảo hộ có chút trong suốt đang lơ lững treo ở trên tường, lại cúi đầu nhìn xuống sợi dây chuyền ngọc mà hắn đang đeo ở trên cổ liền thở dài một cái lẩm bẩm nói:

-Haizz... ta vẫn không thể mặt nó á.

Chiếc vòng ngọc này là ba mẹ của hắn trong lúc năm tuổi đã tặng cho hắn, và cũng chính là nguyên nhân này mà hắn không thể mặt được đồ bảo hộ. Lúc ấy, khi ba mẹ giúp hắn đem sợi dây chuyền ngọc mang lên cổ thì đột nhiên cả người hắn trở nên căn thẳng, đầu choán mắt hoa, da nổi lên đốm đỏ trông thật dọa người khiến cho ba mẹ hắn liền bị dọa sợ một trận không nhỏ. Ngay lập tức họ liền đem dây chuyền cho tháo ra, rất phản khoa học cả cơ thể của hắn lại trở về như cũ dường như mảy may không có chuyện gì phát sinh.

Ba mẹ hắn làm nghề khảo cổ vũ trụ, một nghề nghiệp có thể nói là cao quý nhất lúc bấy giờ, sợi dây chuyền này là ba mẹ hắn trong lúc vô tình từ ngoài vũ trụ đã cầm về. Với mặt dây chuyền điêu khắc hoa văn hình thù sống động long phụng tường vân cùng với nét vẽ cổ xưa, nên họ mới quý trọng nó, xem nó như là một món quà xinh đẹp tặng cho con trẻ. Nhưng họ không ngờ rằng lại xảy ra tình trạng như vậy, họ liền nhất quyết đem sợi dây chuyền cho thu lại bỏ vào họp kín rồi cất đi.

Vốn nghĩ là hắn không bao giờ đeo nó trên mình một lần nữa, ba mẹ hắn trong một lần khảo cổ vũ trụ bỗng nhiên mất tích. Trên khắp các đài báo cả nước đều thông báo qua cơ hội sống sót của họ đã dường như bằng không. Lúc ấy hắn chỉ sau tuổi cũng chưa có hiểu chuyện, lại được hàng xóm láng giềng thương cảm nói dối là ba mẹ hắn phải đi xa sau mấy năm sẽ quay lại. Chờ đợi một năm lại một năm trong ngôi nhà lạnh lẽo không có người thân, hắn mặt dù được rất nhiều cô chú xung quanh chiếu cố thế nhưng hắn vẫn không tìm thấy được sự ấm áp trong tâm hồn. Mãi cho đến một năm trước, khi hắn phụ giúp dọn dẹp những tờ báo cũ nát trên bàn của bác Phong hắn một người hàng xóm gần bên và cũng là anh em kết nghĩa của ba hắn, thì vô tình cầm lên một tờ báo đã viết về vụ việc chiếc tàu không gian năm ấy mất tích, hắn đưa mắt đọc đến dòng chữ:” Giáo sư Lưu Quyết Khải – Đoàn Thị Lệ không may mất tích, cơ hội sống đã bằng không”.

-Cơ hội sống bằng không.

Hắn thất thần lẫm bẫm lại dòng chữ, tim hắn dường như co thắt đau nhói dữ tợn xoay người hắn thẫn thờ bước ra cửa dường như muốn nhanh chóng về nhà.

Một người trung niên khoảng chừng ba mươi bước ra khỏi phòng nhìn đến bóng lưng cô đơn của hắn rời đi mà chua xót thở dài nói:

-Haizz... đã đến lúc cháu nên biết sự thật... chú thật xin lỗi cháu.

Về đến nhà hắn đã không khống chế được dòng lệ nóng lã chã rơi trên khuông mặt non nớt. Hắn bước vội vào tủ quần áo của ba mẹ mở ra xem mà lòng đau như cắt. Hắn vẫn hi vọng ba mẹ hắn trong những năm này có thể tìm về hắn gặp lại một lần, nhưng là từng năm trôi qua hắn đã dường như là năm nào cũng vậy, hắn phải vẫn sống trong căn nhà hiu quạnh không chút hơi ấm tình thương, có nhiều lúc hắn thầm trách ba mẹ sao lại bỏ rơi hắn không quan tâm. Nhưng mà lúc này hắn đã biết, ba mẹ mình không phải là không thương mình mà là không về được.

Mang tâm thương nhớ hắn lục lội tủ đồ một hồi đã tìm thấy một chiếc hộp cũ nát bên trong lấy ra, đây là món quà sinh nhật vào lúc hắn năm tuổi mà họ lần cuối cùng đã để lại cho hắn.

Hắn đem hộp gỗ lên cầm rồi nhẹ nhàng mở ra đem sợi dây chuyền đặt vào trên tay ôm nó vào lòng một hồi mệt mỏi ngủ mất. Sau đó vài ngày sau hắn đã phát hiện sợi dây chuyền kỳ lạ này không thích đồ dùng kim loại, nếu mà cưỡng chế nó chạm đến thì nó sẽ tự phát động lực lượng thần bí nào đó đẩy vật kim loại kia ra xa ngoài ba mét. Đó là nguyên nhân trên người hắn sẽ không mang kim loại trên người, ví như là áo bảo hộ một thiết bị tiếng hóa của nhân loại.

Nằm trên giường suy nghĩ miên mang một hồi mà không tài nào ngủ được hắn bỗng nhiên có chút buồn chán đem tivi cho mở lên. Một bộ phim trung dài tập hiện lên trước mặt để hắn say mê coi.

-Tin tức mới nhất một hành tinh lớn đang hướng trái đất của chúng ta lao nhanh đến.

Bổng nhiên đài truyền hình cưỡng chế phát qua tin tức khẩn cấp.