Chương 33: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nghuyệt.

Ngày hôm sau, có người mang dầu thô tới.

Nghê Dương nhìn thấy xong nhíu mày.

"Đây là loại dầu kém chất lượng, căn bản là không thể dùng."

"Cái gì? Những người này cầm vật tư của chũng ta, vậy mà lại cho chúng ta dầu thô kém chất lượng không thể dùng."

Mọi người đều cực kì tức giận.

Nhưng mà hiện tại đang ở địa bàn của người ta, hơn nữa trong số bọn họ không ai có dị năng cả.

"Trịnh Thụ tùy rằng không tốt nhưng tốt xấu gì hắn có dị năng. Nếu hắn không chết, khu dầu thô này cũng không khinh thường chúng ta như vậy."

Trong nhóm binh lính vũ trang cũng có người oán giận.

Đây rõ ràng là nhắm vào Nghê Dương.

Rột cuộc hiện tại Nghê Dương được coi như là thủ lĩnh tạm thời.

Nghê Dương không phải một cái là sẽ bị khinh bỉ liền.

Cô cười lạnh một tiếng, súng trên lưng liền chĩa vào người đang nói chuyện.

"Vậy không bằng cậu đi chết theo Trịnh thụ đi."

Những lời này vừa nói ra, vốn dĩ có nhiều người bất mãn đều nhanh chóng ngậm miệng lại.

Phụ nữ kiểu này, không thể trêu vào.

Giáo huấn người xong, Nghê Dương tiếp tục mở miệng nói, "Chúng ta không thể nào chịu nghẹn khuất như vậy được, nếu họ đã bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa."

Đây là có ý gì?

Nghê Dương cười nói:" Chúng ta sẽ đi trộm dầu thô."

Trộm dầu thô?

Mọi người đều có chút do dự.

Người của khu dầu thô cũng không phải là loại dễ dối phó.

Nghê Dương cười lạnh, "Như thế nào, không dám? Nếu đã không dám làm thì hãy ngồi ngốc ở trong phòng."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người do dự à nhấc tay.

Loại hoạt động nguy hiểm như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên sẽ là người thứ nhất nhảy ra.

Nghê Dương liếc nhìn cô một cái, tựa hồ đã thấy nhiều nên không trách.

Lúc đầu cô còn tường đây là một người nhát gan lại thánh mẫu, bạch liên hoa, là đứa con chồng trước vướng víu, hiện tại nhìn lại, vẫn là có vài phần can đảm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mười phần can đảm nỗ lực khống chế cái chân nhỏ của mình run thành cái sàng.

Cô có thể làm được.

. . .

Mọi người quyết định kế hoạch hành động, chờ đến buổi tối sẽ bắt đầu thực hiện.

Người cùng nhau ra ngoài không nhiều lắm, đa phần mọi người đều không dám mạo hiểm, ngồi yên trong phòng mà đợi thôi.

Vào thời điểm ban ngày, Nghê Dương đã đi quan sát đường đi.

Hiện tại, cô dắt mọi người cùng nhau đi trọm dầu thô.

Cũng trộm không nhiều lắm, trộm được họ bắt đầu phân ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn run xong bắt đầu xoa tay hằm hè, nóng lòng muốn thử.

Nhìn chung quanh tìm kiếm người định mệnh của cô.

Tiểu ca ca bên kia nhìn mắt rất có thần, hẳn là có thể một phát súng đem cô bắn chết.

Còn tiểu đệ kia kia thì eo to chân thô, hẳn là có thể dùng một chân đã chết cô.

" Nhuyễn Nhuyễn đang xem cái gì."

Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, bóp chặt đầu nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn, dùng sức bẻ sang.

Ai ai, gãy, gãy, gãy, muốn gãy. . .

Binh lính vũ trang khu dầu thô tựa hồ vô cùng chắc chắn tin tưởng rằng không có ai dám tới trộm đồ, cho nên vào thời điểm tuần tra không hề để tâm.

Nghê Dương nhẹ nhàng mang theo mọi người đến chỗ để dầu thô.

Không đến được với tiểu ca ca, tiểu đệ đệ, còn suýt chút nữa thì bị nam chủ biến thái bẻ cái cổ nhỏ, Tô Nhuyễn nhuyễn hưng phân lao ra đầu tiên.

Lục Thời Minh nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễ ở trong chuồng heo đuổi heo chạy, mặt không cảm xúc hỏi:' Em đang làm gì vậy."

Tô Nhuyễn Nhuyễn kích động, hai mắt sáng như sao, "Em trộm heo để anh nuôi nha."

"Lăn ra đây."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình bị ghét bỏ.

Con heo đáng yêu như vậy, vì sao lai không thích heo a?

Ngê Dương đã bắt đầu dẫn người đi trộm dầu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn buồn bực tiếp tục tìm kiếm.

Khu dầu thô tựa hồ rất thích đồ ăn còn chạy. ( ý bả là còn sống).

Đồ ăn ở đây đều bị cắt dây thanh, có thể là sợ sẽ đưa zombie tới.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm lấy một con ngỗng trắng, vui rạo rực chạy lại đưa cho Nghê Dương.

Thứ ngon nhất chính là thịt và thịt.

Đột nhiên, phía trước có ánh đèn pin chiếu lại.

"Ai ở đó."

Nghê Dương thần sắc căng thẳng, lập tức mang theo mọi người ẩn nấp, trốn mặt sau xe vũ trang.

Bính lính vũ trang như nhìn thấy được gì đấy, không hề buông tha mà soi đèn pin lại đây, phía sau còn đi theo mấy binh lính vũ trang nữa.

Nghê Dương đè chặt thùng xăng trong lồng ngực, sắc mặt ngưng trọng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng ôm con ngỗng bên người, đang suy nghĩ xem có nên thò đầu nhỏ ra thăm dò một chút hay không, thì con ngỗng trong tay chết cũng không muốn chịu nhục, lập tức điên cuống giãy giụa, sau đó quạt quạt cái canh lớn thoát ra ngoài.

đối diện với một con ngỗng trắng, người tinh mắt vừa rồi thở ra một hơi:" Thì ra là con ngỗng à!" sau đó liền bị con ngỗng nhắm vào.

Ngỗng trắng là loài hung nhất trong các loại gia cầm, nó hoàn toàn chiếm vị trí đầu tiên.

"A a a"

Binh sĩ vũ trang bị mổ đến giơ chân chạy.

Nhưng mà lại không dám đánh ngỗng.

Rốt cuộc thì chúng nó cũng là lương thực vô cùng trân quý.

Mọi người:. . . .

Nghê Dương họ nhẹ một tiếng, "Tiếp tục trộm dầu."

Mọi người nhao nhao chuyển dộng.

Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại tìm được một con ngống khác có cơ ngực rất lớn.

Con ngỗng trắng ra sức giãy giụa nhảy ra.

Tô Nhuyễn nhuyễn lập tức dùng chấn ngắn nhảy nhót chạy theo sau.

Cô cũng không biết mình đuổi theo bao lâu, dù sao khi thời điểm dừng lại thì phát hiện ra mình lạc đường.

-------------------------------------------------

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.