Chương 29: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

Ngón tay người thanh niên lướt qua gò má Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Đầu ngón tau anh trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua gò má vừa trắng vừa mềm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lưu lại một vết máu.

Vết máu kia theo thái dương tô nhuyễn Nhuyễn chảy xuống tụ ở vành tai.

Nhè nhẹ xoay quanh từng đợt, từng đợt tơ máu trên vành tai như bạch ngọc.

Hình như là bị làm đau.

Tô Nhuyễn Nhuyễn rầm rì một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh.

Lục Thời Minh trầm mặc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn thật lâu, sau đó mới đem cô xách lên, xách cô lên từ cổ áo đằng sau đem cô bỏ vào linh tuyến nhúng, sau đó lại nhúng nhúng phát nữa, như là đang nhúng nồi lẩu.

Nhúng từ đầu đến chân.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ cô biến thành một cây củ cải trắng.

Trên đầu có nắm lá xanh.

Cô bị người ta nắm lấy chùm lá, bị nhúng nhúng rồi lại bị xoa xoa trong nồi lẩu canh suông ( canh không có gia vị gì)

Làm một củ cải, cô bắt đầu sinh tức giận, tính bộc phát lại bị cưỡng ép uống vài ngụm canh suông.

Phi! Còn uống khá tốt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết mình uống bao nhiêu ngụm canh, chờ cô tỉnh lại, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Nghê Dương.

"A."

"Cô bị ngu à !" Nghê dương một cái tát chụp tới.

Một cái cốc đâu nhỏ khiến cô cảm thấy đầu ong ong.

"Cháy như vậy mà cô còn ngủ như chết."

Nếu không phải Lục thời minh kịp thời phát hiện không thích hợp, thì bọn họ hôm nay toàn bộ đều biến thành người nướng.

Hả? Cháy? Khi nào cháy?

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn kho hàng trước mặt không biết từ khi nào lại bị lửa cháy, hừng hực bao quanh.

Ông lão đang hai bước, ba bước chạy trốn.

Bị Nghê Dương dùng một cánh tay túm lại.

" Cảm ơn nhé, cháu gái."

Ông lão lẽ phép nói lời cảm ơn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua ông lão đang cùng một con zombie nói chuyện:. . .

Zombie bước đi cà nhắc: "hô hô hô. . . "

Ông lão nói:" Ai ui, như thế nào lại không để ý đến ngươi, hiện tại con gái đều đến thời kì mãn kinh. . ."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói:" Chẳng lẽ không phải tuổi dậy thì sao?" Hơn nữa người này là nam mà.

Ông lão nói:" A? Ăn? Ăn cái gì?"

Nghê Dương mặt không cảm xúc đem zombie giải quyết, sau đó đem ông lão ném lên xe.

Đột nhiên, từ lửa lớn tỏa ra khắp kho hàng toát ra vô số dây leo, tựa hồ muốn đem lửa dập tắt.

Nhưng mà dây leo mà một thứ dễ bén lửa.

Không chỉ không dập được lửa, ngược lại đám cháy lại càng lớn hơn.

" Xôn xao, ba ba ba. . . "

Dây leo một chút, một chút bị cắn nuốt.

Đột nhiên , "Phanh" một tiếng, kho hàng ầm ầm sập. Từ bên trong bò ra là một vật đen nhánh. . . Người thực vật?

Là trịnh Thụ!

Trịnh Thụ toàn thân được dây leo bao quanh, như mũi tên lao ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn người đang cháy lao tới, lại nghĩ đến Vương Căn.

Lại một người. . . thái giám ra đời.

Bác sĩ đi theo vội vã đem người nâng lên, lột bỏ dây leo bên ngoài, cẩn thận kiểm tra, phát hiện Trịnh thụ đã chết.

Cả người đều cháy đen.

Đáng thương cho Trịnh Thụ liền ngay cả thái giám cũng không được.

Trách không được kêu Trịnh thụ, thì ra là phải bị chưng thục.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không quan tâm đên Trịnh Thụ nữa, cô bắt lấy Nghê Dương nói:" Lục thời Minh đâu?"

Nghê Dương nhíu mày: "Cậu ta không phải cùng cô ở cạnh nhau sao?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, hình như Lục thời Minh rơi vào zombie!

Sắc mặt thiếu nữ tức khắc trắng bệch.

Nghê Dương an ủi nói:" Không có việc gì, Lục Thời Minh, cậu ta. . ."

Tô Nhuyễn Nhuyễn trăm triệu lần không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên là ngày giỗ của Lục Thời Minh!

Kho hàng âm u.

Mọi người tứ tán chạy ra ngoài.

Phía sau Trịnh Thụ là lửa cháy hừng hực.

Hắn ném dây leo ra bốn phía, áp đi phần nào sức nóng của lửa.

Sương đen ngập tràn, có ngọn lửa bốc lên trong đôi mắt Trịnh Thụ.

Hắn đỡ người quỳ rạp trên mặt đất, gian nan đứng lên, trên đùi còn khảm một cái rìu.

Chân kia đã máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.

Phía sau Trịnh Thụ có một người thong thả đi ra.

Ăn mặc áo tu thân ngụy trang trên người cõng một cái balo.

Trịnh thụ nheo mắt, thần sắc kinh sợ:" Lục Thời minh?"

Người thanh niên đi tới, cách Trịnh Thụ tầm một mét.

Trịnh thụ cúi đầu nhìn thoáng qua cái rìu trên đùi mình, bỗng nhiên hiểu được.

Chính là Lục thời Minh đánh lén hắn, nếu không hắn đã sớm ra khỏi kho hàng.

Trịnh Thụ cười dữ tợn một tiếng, "Tìm chết."

Khắp nơi dây leo hướng tới Lục Thời Minh bay vụt đến.

Lục Thời Minh đứng ở nơi đó, ngay cả mí mắ cúng không nâng một chút.

Từ phía sau anh cũng vụt ra một cây dây leo.

Rất nhỏ, vô cùng nhỏ, không thể nào so với dây leo của Trịnh Thụ.

Dây leo kia đối mắt với dây leo chắc chắn của Trịnh Thụ, sợ tới mức lập tức rụt trở về.

"Phế vật."

Lục Thời Minh cười lạnh một tiếng, rút cái rìu từ trên đùi Trịnh thụ ra, sau đó lưu loát đem tất cả dây leo mà Trịnh Thụ phóng ra chặt đứt.

Thủ pháp quá nhanh, trịnh Thụ cái gì cùng chưa kịp nhìn.

Hắn lảo đảo đứng lên, nhìn "tay" trụi lủi của mình, cực kì phẫn nộ.

Sau đó, vô số dây leo từ thân thể hắn vội vàng phóng ra.

Thân thể hắn nhanh chóng bành trướng, giống như cây hút no nước lớn lên nhanh chóng, vặn vẹo trướng lớn.

Dầu ngón tay Lục Thời Minh trơn mớn máu trên rìu, đôi mắt thanh lãnh, sâu không thấy đáu như có lốc xoáy hút mịu thứ vào bên trong.

Ngay sau đó, tại đầu ngón tay anh vụt ra dây leo nhỏ tinh tế, xuyên qua những dây leo to khỏe chắc chắn rồi trực tiếp chui vào óc Trịnh Thụ.

Dây leo nhỏ ngậm lấy một viên tinh hạch màu xanh lục, "Ngao ô" nuốt một ngụm.

Trịnh Thụ kêu lên một tiếng thê thảm.

Thân thể bị dây leo xỏ xuyên qua, giống như viên tinh thạch màu xanh lục phá kén, pháu nát cửa kho hàng mà ra.

. . .

"Anh ở đây."

Trong góc truyền ra một âm thanh suy yếu.

Lục Thời Minh chậm chạp đi ra, sắc mặt trắng bệch.

"Lục Thời Minh cậu làm sao vậy?' Nghê Dương lo lắng tiến lên, lại không dìu anh, chỉ là quét mắt nhìn trên xuống dưới.

"Vừa rồi ra ngoài đứng gió, hình như phát sốt rồi."

Nghê Dương đã có thói quen với thể chất yếu gà của Lục Thời Minh.

Cô nói:" Cậu, không bị zombie cắn qua đúng không?"

Lục Thời Minh há miệng thở dốc, theo bản năng nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói:" Không có, không có, anh ấy vừa mới đi nhà xí."

Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đem Lục Thời Minh túm lên xe.

Tuy rằng nam chủ vô địch, nhưng Nghê Dương cũng có hào quang của nữ chủ.

Nếu nghê Dương đem Lục Thời Minh bắn chết, vậy không phải cái chết này rơi trên đầu cô sao.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thở hổn hển đem Lục Thời Minh lên xe sau đó vẻ mặt khẩn trương bắt đầu đào túi của mình:" Anh có đói không, khát hay không, có muốn uống cái gì không?"

Thuốc trừ sâu DDVP, cây bách hợp khô, còn cả hạc đỉnh hồng? ( đây đều là thuốc độc đi chết của chị nhà)

Lục Thời Minh nhìn thoáng qua đồ uống trong tay cô, kiên cường tự mình lấy ra một chai nước khoáng linh tuyền uống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn xum xoe thất bại: Hảo thương tâm o(╥﹏╥)o……

----------------------------------------------------------------

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.