Chương 26: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

Trong màn đem không có ánh sao, Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên bừng tỉnh.

Cô cúi đầu xuống, liền cùng một gốc dây leo nhỏ nhỏ đang đối mắt với mình.

Gốc dây leo nhỏ này hiện tại đang chui trong quần áo của cô.

Giống như con cá trạch.

Nhìn thấy tại thời điểm vẫn còn mơ màng, Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng im đối mặt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức liền hoảng sợ bóp tỉnh Lục Thời Minh rồi cáo trạng, "Nó muốn trộm quần áo của em!"

Thanh niên chậm rãi mở hai con mắt ra.

Chỉ nhàn nhạt nhìn một chút.

Dây leo nhỏ liền biến mất vô tung vô ảnh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Quả nhiên nam chủ xuất chiêu, một chiêu đánh bại toàn tập.

Tô Nhuyễn Nhuyễn trầm tĩnh lại.

Vừa mới bình tĩnh lại liền buồn đi vệ sinh.

Chỗ mọi người đang nghỉ ngơi tạm thời là một nhà kho.

Trong nhà kho này không có phòng vệ sinh, muốn đi nhà xí thì phải ra cửa rẽ trái lên lầu hai, hơn nữa chỉ có một cái hố để đi.

Mọi người luôn luôn thích kết bạn mà đi, rất sợ phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn.

Cũng bị Tô Nhuyễn Nhuyễn đánh thức, Nghê Dương nói: "Thế nào? Muốn đi nhà vệ sinh?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định cự tuyệt Nghê Dương muốn đi cùng, một người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lên lầu hai, sau đó lập tức liền rụt lại cái cổ nhỏ.

Thật là tối nha.

Hiện tại ngoại trừ khu căn cứ đúng giờ thì phát điện ra thì toàn bộ thành thị đều là một vùng tối đen.

Hành lang vừa đen vừa dài.

Đi đường còn có âm thanh vọng lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chân run run như cái sàng, thanh âm vọng lại cũng giống như Parkinson*.

(Đây là một lại bệnh về thần kinh các bạn có thể tra gg để tìm hiểu thêm, còn đây ta có thể hiểu là thanh âm vọng lại một cách chạm chạp nhưng âm thanh lại to dần, như trong phim kinh dị ý mọi người)

Cô hối hận, cô muốn cùng Nghê Dương tay nắm tay đi nhà xí.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lề mà lề mề, nhìn chung quanh cho tới khi đến nhà vệ sinh, sau đó cấp tốc đẩy cánh cửa duy nhất ra, đi vào, khóa kĩ cửa.

Nhà vệ sinh cũ kĩ, không biết là lúc nào sẽ ra đi.

Thời điểm Tô Nhuyễn Nhuyễn đóng cửa còn cảm thấy cánh cửa kia muốn rớt xuống.

Trong nhà vệ sinh có mùi không dễ ngửi tẹo nào, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định tốc chiến tốc thắng.

Cô vừa mới đứng vững, đột nhiên cảm giác có điểm gì đó là lạ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu.

Khe cửa dưới đất, thấy đước có cây dây leo đang run run rẩy rẩy vươn dài ra.

Dây leo xanh trụi lủi có ý đồ muốn mở khóa.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hô một tiếng, nhấc chân đạp một phát.

Cửa nhà xí lâu năm chưa tu sửa cứ như vậy mà bị cô đạp hỏng.

Cả cánh cửa rơi xuống.

Trịnh Thụ đang đứng sau cánh của chuẩn bị đánh lén vừa vặn đị đè lên.

Trịnh Thụ người thấp vừa gầy, khô cằn như một ông lão.

Bị cánh cửa kia đè lên, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không thấy được.

Cô một bên há lớn miệng nhưng lại vì quá sợ hãi nên không phát ra được tiếng nào, một bên thì chạy ra bên ngoài, còn thuận tiện dùng sức nhảy nhót hai cái trên ván cửa để diễn tả cơn hoảng sợ của mình.

Trịnh Thụ bị dẫm kém chút thì ngất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Đụng vào một người.

Thanh niên tựa ở bên tường, sau lưng đeo cái balo nhỏ.

Thân hình thẳng tắp, lộ ra một cỗ lười biếng.

Đầu ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, đã bị nhen lửa, một điểm tinh hỏa sáng ngời, lúc sáng lúc tối soi ra gương mặt uấn mỹ nhã nhặn tiểu bạch kiểm của anh.

"Sao vậy?"

Anh di chuyển người, gương mặt kia nửa ẩn trong bóng đêm, Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy một trận run sợ trong lòng.

"Có có có biến thái. . ."

"Chỗ nào?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn sắc mặt trắng bệch, run rẩy chỉ hướng nhà vệ sinh nữ.

Sau đó muốn dẫn Lục Thời Minh vào bên trong.

Lục Thời Minh đứng lại ở cửa ra vào, đưa tay phủ lên gương mặt Tô Nhuyễn.

"Đây là nhà vệ sinh nữ."

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định nói: "Vậy sau này em sẽ đi theo anh đến nhà vệ sinh nam"

Lục Thời Minh: . . .

Trong nhà vệ sinh tựa hồ có tiếng động.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt càng trắng hơn.

Lục Thời Minh do dự nửa khắc, lấy ra một khối khăn, bịt lại mũi và miệng, sau đó đi vào.

Tô Nhuyễn Nhuyễn như chi cút nhỏ, bám vào một góc áo Lục Thời Minh mà đi sát theo anh.

Sau đó thận trọng mà lộ ra nửa cái đầu.

Trong nhà vệ sinh ngoại trừ cánh cửa xấu số bị Tô Nhuyễn Nhuyễn đạp ra, cái gì cũng khôn có.

Lục Thời Minh dùng ánh mắt ra hiệu với Tô Nhuyễn Nhuyễn: Không có.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói: "Có thể là em nhìn lầm rồi."

Lục Thời Minh gật đầu, đang chuẩn bị đi, cái tay nhỏ kia kéo anh lại.

"Em, em còn chưa đi vệ sinh nữa."

Lục Thời Minh vẫn không có nói chuyện, như cũ dùng ánh mắt ra hiệu.

Tối đen không một ánh sao, quỷ có thể nhìn thấy đôi mắt kia sáng như bóng đèn!

"Em, em sợ. . ."

Sau đó chính là một chuỗi dài tiếng lẩm bẩm.

Thiếu nữ nói giọng mềm nhũn, nãi nãi còn mang theo âm cuối, thêm vào là cảm xúc hơi gấp, liền lộ ra cảm giác có mấy phần ủy khuất.

Ánh mắt Lục Thời Minh nháy mắt liền u ám thâm thúy.

Hầu kết anh lăn lăn, có mùi hương chui vào, không phải là mùi lạ của nhà vệ sinh, mà là mùi từ trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, mùi hương như có như không.

Giống như một loại hoa, nhưng lại không thể nói rõ là loại hoa nào.

Thối nát lại ngọt đến tận xương tủy.

Thanh niên chậm rãi buông ỏng cái khăn che đậy mũi miệng mình ra, thanh âm ôn hòa, " Vậy để anh canh cho"

"Được rồi!"

-------------------------------------------------------------

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.