Editor: Thiên Nguyệt.
Tuy là lần đầu tìm chết không thành công, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn biết còn có rất nhiều cơ hội.
Mọi người xem, con Zombie kia không có võ nhưng có lực, một quyền của nó là có thể đem đầu cô đạp nát.
Còn con Zombie kia thì lịnh hoạt nhanh nhẹn, một đạp thôi cũng đạp chết cô rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đúng trước của sổ quan sát nửa giờ, cảm thấy vô cùng hài lòng, còn cao hứng đến mức suy nghĩ tên để đặt cho mấy con zombie bên dưới. Cuối cùng bị Lục Thời Minh bắt đi vào túi ngủ để ngủ.
Nguời đàn ông ôm cô, còn tỉ mỉ đắp kín chăn cho cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một bên run một bên sợ, sau đó ngủ luôn rồi.
Trong bòng tối, người đàn ông thong thả mở mắt, ánh mắt hắn rơi trên mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Đây là một gương mặt thuần khiết vô hại, nhìn thế nào cũng giống như một gốc hoa hải đường nhu nhược yếu đuối chỉ có thể dựa vào hắn để sông sót.
Tối thiểu, đời trước của Lục Thời Minh đã cho là như vậy.
Hắn che chở nàng, đưa nàng đến căn cứ sinh tồn, sau đó tại trước cửa khu căn cứ hắn bị cô đẩy vào zonbie.
Khi đó hắn mới biết được, đây chính là gốc hoa hải đường có độc.
Kỳ thật, nếu nói là thích thì hắn cũng không hứng thú với cô quá mức
Khả năng lớn chỉ là, thích gương mặt này mà thôi.
Bởi vì nhận ra được tính cách của cô sau này, Lục Thời Minh liền hoàn toàn không có hứng thú.
Hắn cũng không thể nào nghĩ tới, cô sẽ quyết tuyệt như vậy, đem hắn đẩy mạnh vào zombie.
Mà muốn nói đến hận, hắn cũng không có.
Thậm chí sau khi tỉnh lại hắn nhìn thấy gương mặt này đầu tiến, hắn cũng không hứng thú.
Lục Thời Minh hắn vỗn chính là người quạnh quẽ không tình người như vậy.
Ngụy trang đã là thứ ăn sâu vào trong xương tủy hắn.
Mỗi người khi nhìn đến hắn lần đầu tiên, đều sẽ ấn tượng rằng hắn là một người thân sĩ, ôn nhu thanh lãnh.
Chắc chỉ có mình Lục Thời Minh biết, thực ra bên trong hắn rất đạm mạc.
Trong bóng tối, tay người đàn ông chậm rãi rơi trên chiếc cổ của Tô Nhuyễn Nhuyễn
Thiếu nữ có chiếc cổ trắng nõn tinh tế, chỉ cần nhẹ văn một cái, liền sẽ giống như con zombie ngoài kia lập tức lìa đầu.
Lục Thời Minh lại không động thủ, chỉ nhẹ nhàng bóp, tựa như đang bóp con sủng vật mà mình nuôi.
Hắn nghĩ, cứ thể để cho cô chết, rất không thú vị, đúng hay không?
Cô nhất định phải sống, sống cho thật tốt để cảm nhận cuộc sống tận thế này tàn khốc cùng tuyệt vọng này.
. . .
Ngày thứ hai, Tô Nhuyễn Nhuyễn thần thanh khí sảng chui từ trong túi ngủ ra, lại tiếp tục thưởng thức zombie bên ngoài, sau đó chợt phát hiện ra hai con zombie mà cô nhìn trúng vào hôm qua đã không thấy đâu nữa.
Hả? Hai con zombie kia đâu?
"Nhuyễn Nhuyễn, cần xuất phát."
Người thanh niên trời sinh một thân thanh lãnh, lại có một cặp mắt đào hoa, khi cười lên vừa đa tình vừa đạm mạc
"Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta chỉ còn lại một bình nước. Phụ cận hình như có một siêu thị cỡ nhỏ, chũng ta qua đấy lấy chút vật tư đi."
Đôi lông mày người thanh niên nhíu lại, tựa như có chút phát sầu.
Nếu không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn đã biết chân tướng, kém chút liền tin sái cổ rồi.
Thế đào ngoại nguyên của anh không phải bên trong có rất nhiều gà, vịt, ngan, ngỗng sao?
Cho nên, người khổ chỉ có mình cô mà thôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lục Thời Minh không biết từ nơi nào lôi ra một chiếc xe máy điện, cô lâm vào nghi hoặc sâu sắc.
"Chúng ta không có xe ô tô sao?"
"Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn. Anh không biết lái xe."
Tốt a, nhìn cô sẽ tin chắc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đành yên lặng ngồi lên chiếc xe điện yêu quý của nam chủ.
Lục Thời Minh ngồi ở phía trước, chiếc xe điện phát ra hai tiếng "Tích! Tích" , zombie bên ngoài nghiêng đầu nhìn một vòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất nguy hiểm.
Cô đề nghị: "Nếu không chúng ta đội mũ bảo hiểm đi."
Lục Thời Minh: ". . . Được."
. . .
Zombie không có thị giác.
Bọn chúng sẽ căn cứ thanh âm mà di chuyển.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn cho rằng ngồi trên chiếc xe điện này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Không nghĩ tới, những con zombie kia con nào con đấy rủ nhau cùng mù tập thể, toàn bộ đều không một con nào nhìn thấy bọn họ.
Cho dù bọn họ đang đi với tốc độ như rùa bò.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ừm. . .
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất kỳ quái.
Sau đó cô phát hiện hai con zombie mà cô cất công đặt tên cho hiện đang phơi xác ngoài đường, cách chết vô cùng thê thảm, chính là bị một cái rìu chém lìa cổ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi.
Thì ra này một ít Zombie không phải bị mù, mà là sợ hãi.
Hôm qua cái thanh niên này, thừa dịp lúc nàng ngủ, một mình quét dọn toàn bộ zombie trên đường.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.
Cô thình lình nhớ tới "Tô Nhuyễn Nhuyễn" khi chết, không phải chết ngay lập tức, mà là đang sống sờ sờ bị chặt thành từng khúc.
Đầu tiên là chân, sau đó là tay. . . Cuối cùng là đầu. . .
Một chút cũng không gọn gàng, anh anh anh.
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa khóc
Lục Thời Minh an ủi: "Nhuyễn Nhuyễn, đừng sợ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc còn lợi hại hơn.
. . .
Một chương khá là dài nên mình sẽ tách chương ra làm đôi, ba nha mọi người. Mình sẽ cố gằng hè này làm cho xong bộ này. Cảm ơn các bạn rất nhiều.