Chương 17: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

Lãng phí hai ngày, Nghê Dương dẫn mọi người đi vào khu căn cứ.

Căn cứ không lớn.

Chỉ có một điều kiện cần phải lo lắng.

Chính là cường giả vi tôn.

Cao tầng nhất chính là dị năng giả khống chế nước, điện, dầu thô, các loại vật tư đồ ăn,. . . một lần nữa khai sáng thời đại mới.

Mọi người không được tự mình dấu thức ăn, mỗi ngày dựa theo sức lao động mỗi ngày mà tiên hành phân phối.

Nhưng nếu như ngươi là dị năng giả liền không giống vậy.

Ngươi có thể sung sưởng hưởng những tài nguyễn đó vô hạn.

Bao quát tất cả mọi người.

Toàn bộ sinh tồn khu, tính cả Vương Căn, mới chỉ có năm người là dị năng giả.

Hiện tại Vương Căn đã không còn, chỉ còn lại bốn người.

Vô cùng khan hiếm.

Cửa căn cứ có một đội binh sĩ vũ trang, đang tiến hành kiểm tra.

Không phải tất cả mọi người ai cũng có thể vào.

Trừ phi ngươi là dị năng giả, nếu không cần phải giao toàn bộ đồ ăn mà mình có ra.

Không có đồ ăn liền không có giấy thông hành.

Chiếc xe vũ trang kia là xe của Vương Căn .

Bọn người Nghê Dương tự nhiên sẽ không ngốc lái chiếc xe kia đến căn cứ.

Bọn họ giấu chiếc xe cách khu căn cứ không xa.

Sau đó đi bộ đi qua.

Trước khi đi, Nghê Dương mở buồng sau xe ra.

Đoạn Trân cùng những vũ trang binh sĩ kia còn không biết chuyện gì đang sảy ra.

Bởi vì họ vẫn luôn ở trong giai đoạn hôn mê.

Thẳng đến khi một trận tiếng ồn ào đem bọn họ đánh thức.

Không biết từ lúc nào, bọn hạ đã đến cửa khu căn cứ.

Ngay lập tức một đống người lái xe tiến đến căn cứ, líu ríu nói về sự kiện khủng bộ ba ngày trước.

Ông trời nổi giận, mây đen áp đỉnh, tiếng sấm ầm ầm, trên trời đánh xuống Thiên Lôi, Vương Căn bị đánh thành mảnh vụn cặn bã.

Một nháy mắt, toàn bộ sinh tồn khu trong lòng đều hoảng sợ.

Đương nhiên, bọn người Tô Nhuyễn Nhuyễn còn không biết chuyện này, bởi vì bọn họ còn ở bên ngoài xếp hàng.

"Không có dị năng thì nộp vật tư. Sở hữu dị năng trực tiếp ra đây."

"Nộp xong vật tư, nam trái nữ phải, tiến hành kiểm tra."

Có người đàn ông cao to không có vật tư, thế là trược tiếp đoạt đò ăn của người già, trẻ em.

Không tự tìm kiếm đồ, giờ lại đi cướp, ra oai với những người kém hơn mình. ( thực ra đây là câu :" xem mèo vẽ hổ" nên tôi dịch thế này là dựa vào bối cảnh truyện, mong các bạn có thể góp ý)

Một nháy mắt, mọi người nhốn nháo thành một đoàn.

Một binh sĩ vũ trang không nhịn được bắn một phát súng, đem người đàn ông kia bắn chết sau đó nói: " Đều yên phận hết cho ông!"

tại tận thế này, người không phải người, ngay cả súc vật cũng không bằng.

Đám người liền im lặng hết, run rẩy đứng xếp hàng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chen trong đám người, một mặt thở dài.

Lúc đầu tại cửa ra vào của khu căn cứ, đã đem Lục Thời Minh đẩy mạnh vào zombie, nam chủ đời trước nhận hết sự tra tấn, bị zombie gặm không còn mảnh vụn.

Nhưng lúc này, cô vừa giãy giụa muốn chết, thế mà không hiểu tại sao lại bắt đầu đi theo cốt truyện của nam nữ chủ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bi thương vô hạn, cơm tối hôm nay cũng không thể nào ăn ba chén.

Đột nhiên, trong phòng kiểm tra bên trái duỗi ra cây dây leo chắc chắn, ném một người đàn ông trần truồng ra ngoài.

Đầu người đàn ông như quả dưa hấu rơi bộp xuống đất.

Chết rồi.

Binh sĩ vũ trang kêu mọi người nhường đường rồi đem người vừa rồi kéo ra ngoài ném đi.

Đây là kiểm tra ra có vết thương do zombie gây ra, người đàn ông bị giải quyết luôn tại chỗ.

Sau khi bị zombie cắn, thời kì ủ bệnh dài nhất là ba ngày.

Nhưng khu căn cứ có quá nhiều người đến, căn bản là không đợi được ba ngày.

Chỉ cần nhìn thấy có vết thương tương tự, ngay lập tực liền xử lý.

Dây leo to lớn kia hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mà cái cây dây leo kia tựa như đang cố ý khoe khoang, không chịu thu hồi lại, cứ như vậy mà vung chuyễn giũa không trung.

Nghê Dương nói: "Kia là Mộc hệ dị năng giả."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Giống như một cây ba ba."

Nghê Dương: . . . Xác thực rất giống.

Bởi vì Tô Nhuyễn Nhuyễn nói câu này, cho nên bầu không khí khủng bố xung quanh bị quét sạch sành sanh.

Mọi người bị tận thế tra tấn không chịu nổi một kích giờ trên mặt lộ ra nụ cười.

Sau đó vừa nghiêng đầu, nhìn thấy mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, đều ngơ ngẩn.

Đây, đây là người hay là tiên?

Không khí chung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không phát giác gì cúi đầu, nhìn thấy con zombie chó đang cọ cọ vào chân mình.

Cô nhớ lại, Zombie chó, hình như không được đi vào đâu.

Thật đáng tiếc.

Zombie chó đột nhiên đem con chó nhỏ tha đến trong ngực Tô Nhuyễn Nhuyễn, ủi ủi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay ôm lấy, cụp mắt nhìn, như hiểu được ý của zombie chó.

Cô gật đầu nói: "Ừm, tao sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Zombie chó cẩn thận mỗi bước ra đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đem chó con đẩy về hướng Nghê Dương.

"Cô phải chăm sóc nó thật tốt đó nha."

Có hào quang của nữ chính bảo kê vẫn sẽ tốt hơn đi theo cô, phận pháo hôi rồi cũng sẽ phải chết.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn về phía cây dây leo kia, nghĩ nghĩ hay là tự mình cắn trên cánh tay một phát, nên hay không ta???