Vương mập mạp nghĩ mãi cũng không hiểu là tại sao lại có người muốn chặn đường.
Chặn lại để làm gì? Chẳng lẽ là nhắm vào mình?
Ngay sau đó Vương mập mạp liền lắc đầu bỏ đi suy đoán này, bởi vì hắn chỉ là một người bình thường. Làm gì có ai lại rảnh rỗi tốn công tốn sức để hại chính mình cơ chứ.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là lúc trước từng có người không qua được cây cầu thứ nhất cho nên đã đi qua nơi này, hơn nữa còn cướp bóc cho nên người ở đây mới phải chặn lại con đường này.
Giặc cướp? Vừa nghĩ đến giặc cướp, Vương mập mạp lập tức trở nên cảnh giác! Quả nhiên Vương mập mạp mới vừa đẩy ra chiếc xe thứ hai thì đã thấy có một đám người đang chạy về phía mình.
Phía nam của con đường này chính là cổng phía đông của khu dân cứ, Vương mập mạp vừa mới đậu xe, kéo phanh tay xong thì đã thấy một đám người xông về phía mình. Vương mập mạp theo bản năng sờ vào bên hông, hắn không tìm súng mà là tìm phi đao. Đối với những người khác thì súng mới là thứ có thể cậy vào, là thứ có thể uy hiếp kẻ địch. Nhưng là đối với Vương mập mạp mà nói thì phi đao là thứ khiến cho hắn cảm thấy an toàn, cảm thấy tự tin.
Bất quá chờ đến khi đám người kia chạy tới gần thì Vương mập mạp mới phát hiện đó không phải người mà là một đám zombie đang đuổi theo ba người sống sót. Ba người chạy phía trước bao gồm hai nữ một nam, một nam một nữ trong đó khoảng chừng ba mươi tuổi. Dưới tình huống này mà người phụ nữ kia vẫn còn mặc váy ngắn, đi giày cao gót. Hơn nữa trên mặt vẫn còn trang điểm.
Người còn lại thì là một nữ sinh trung học, sở dĩ Vương mập mạp đoán người này là học sinh trung học, là bởi vì trên người đối phương mặc đồng phục học sinh. Hơn nữa còn là nguyên bộ đồng phục học sinh, áo đồng phục, phía dưới còn mặc quần jean và giày thể thao, sau lưng còn đeo ba lô.
Vương mập mạp cảm thấy ba người này rất có thể là một gia đình, bởi vì bây giờ đã là tận thế, nếu như không phải là người một nhà thì rất khó có thể cùng nhau chạy nạn. Hơn nữa cô bé kia chạy giữa một nam một nữ kia, nhìn qua rất giống như là đang được hai người kia bảo vệ. Vương mập mạp thấy ba người, tự nhiên ba người kia cũng đã nhìn thấy Vương mập mạp.
Vương Thắng Lợi không có ý định cứu người, hắn không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng lên xe rời khỏi nơi này. Bọn hắn muốn nghĩ Vương mập mạp là người máu lạnh vô tình cũng đc, không có nhân tính cũng được, tất cả đều không thể thay đổi dự tính ban đầu của Vương mập mạp. Bây giờ là tận thế, tiêu chuẩn đạo đức trước kia đã không còn tác dụng.
Đừng nói là bây giờ, coi như là trước kia, cho dù hắn thấy chết mà không cứu, cũng sẽ không bị người khác chửi rủa. Hầu hết những người muốn cứu giúp người khác đều sẽ bị lừa gạt, bị ăn vạ. Hơn nữa còn sẽ bị người đứng xem mắng là ngu đần!
Vì vậy Vương mập mạp chỉ lạnh lùng quan sát, trong ba người kia ngoại trừ nữ sinh trung học ở giữa nhìn Vương mập mạp bằng ánh mắt cầu cứu thì hai người khác lại lộ vẻ vui mừng và nụ cười lạnh.
Loại biểu tình này, khiến cho Vương mập mạp nhíu mày, đây chắc chắn không phải là ba người trong một gia đình. Quả nhiên giây tiếp theo đã xảy ra đột biến. Trong đó người nữ nhân đi giày cao gót hét lớn một tiếng với người đàn ông bên cạnh: "Lão công!"
Người đàn ông kia cũng lập tức hiểu ý, hai người đồng thời vung tay, đẩy người nữ sinh trung học mà Vương mập mạp tưởng rằng được hai người bảo vệ.
Dường như người nữ sinh kia cũng đã có chuẩn bị, lập tức ngừng một nhịp, hơi khom người xuống, tránh thoát tay của nữ nhân. Mặc dù né được cánh tay của người phụ nữ nhưng nữ sinh kia vẫn chưa thoát được, bởi vì nàng chỉ tránh được người phụ nữ bên cạnh mà quên mất vẫn còn có một người đàn ông.
Cánh tay của người đàn ông kia đẩy mạnh lên bả vai của nữ sinh trung học. Nhưng là nữ học sinh trung học cũng không cam chịu số phận, cho dù bị đẩy trúng, cũng cưỡng ép xoay người ngã về hướng Vương mập mạp.