Chương 23: Tuyệt cảnh

Vương mập mạp vừa mới nhìn thấy Phục cừu giả, cũng lập tức gia nhập đội ngũ chạy trốn.

Nhưng mà hắn mới chạy mấy bước, đã nghe thấy một loạt âm thanh khiến người nghe được rợn cả tóc gáy vang lên sau lưng. Hăn không nhịn được tò mò nên quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy con thằn lằn kia, đã bị Phục cừu giả đuổi kịp. Phục cừu giả bắt được cái đuôi của nó. Ba hành giả giống như mèo xù lông, quay đầu cắn mạnh một cái. Nhưng mà Phục cừu giả căn bản cũng không quan tâm, mặc cho nó cắn loạn.

Tay trái của Phục cừu giả nắm chặt hàm trên của Ba hành giả, tay phải tóm lấy cằm của nó. Dường như Ba hành giả cũng cảm nhận được hoàn cảnh hết sức nguy hiểm của mình, cho nên cũng liều mạng giãy giụa, nhưng mà không hề có bất kỳ tác dụng nào.

Chỉ thấy Phục cừu giả dùng một chiêu tương đối bá đạo. Hai tay nó dùng sức, một tiếng lạch cạch vang lên, phần hàm rắn chắc của ba hành giả vốn là dùng đạn cũng không thể bắn xuyên, bây giờ lại bị bóp vỡ một cách dễ dàng. Nó lại dùng sức lần nữa, lần này hàm dưới cũng bị bóp nát.

Ba hành giả cũng chưa chết, dù miệng bị bóp nát, nhưng bốn chân vẫn điên cuồng vùng vẫy, giống như một con rắn bị túm đuôi vậy.

Bất quá Ba hành giả cũng không chống đỡ được bao lâu. Chuyện diễn ra tiếp theo tràn đầy máu tanh, khiến người ta muốn nôn mửa. Ba hành giả bị bẻ gãy hàm trên và hàm dưới, đầu lưỡi dài vẫn đang cố gắng vung vẩy, như một con giun lớn.

Phục cừu giả cúi đầu, há miệng cắn một cái, sau đó dùng sức kéo một cái, đầu lưỡi của con thằn lằn kia bị rút ra tận gốc.

Một cái lưỡi dài thò ra từ miệng Phục cừu giả, linh hoạt như cánh tay vậy, cuốn lấy cái lưỡi của ba hành giả vào trong miệng. Bắt đầu nhai ngấu nghiên, máu tươi màu đỏ đậm chảy xuống từ khóe miệng nó. Lúc này bộ dạng của nó không khác gì ác quỷ trong địa.

Trừ cái này ra, Vương mập mạp còn thấy một thứ kinh khủng hơn. Đó là răng trong miệng Phục cừu giả đã không thể gọi là răng người.

Răng của nó có hình mũi khoan, rất sắc nhọn. Từng hàng từng hàng chi chít kéo dài vào trong khoang miệng, cho dù là tấm thép bị nó cắn một cái cũng sẽ bị cắn mất một mảng lớn.

Dường như muốn nghiệm chứng suy đoán của mập mạp. Ngay sau đó Phục cừu giả ôm lấy đầu của Ba hành giả, gặm từng miếng một.

Đầu lâu cứng rắn đến viên đạn cũng không thể xuyên qua, bây giờ lại bị Phục cừu giả từng miến ăn hết giống như ăn khoai tây chiên vậy. Vương mập mạp muốn chạy trốn, nhưng hắn không có đường nào để chạy.

Bây giờ Phục cừu giả đang đứng ở trước cửa. Đó là lối ra duy nhất, mà thi thể không đầu của Ba hành giả bị nó tiện tay vứt dưới chân, như một khối xương không có thịt vậy.

Sau khi ăn thịt Ba hành giả, Phục cừu giả lại bắt đầu biến hóa. Vốn là bắp thịt của nó to tới mức gồ lên, bây giờ còn trở nên lớn hơn. Không chỉ là cơ bắp to hơn, xương cốt của nó cũng đang tăng trưởng, ban đầu Phục cừu giả đã cao hơn ba thước, bây giờ kể cả chiều cao và cân nặng đều tăng vọt, giống như nhiệt kế đặt trên ngọn lửa vậy.

Nhìn thấy cảnh này Vương mập mạp sợ hết hồn, dĩ nhiên hắn cũng không ngồi chờ chết, tháo ra băng đạn trống rỗng, thay đạn.

Nhưng hắn cũng không nổ súng, bởi vì lúc trước hắn bắn mấy phát, căn bản khong có một chút tác dụng nào.

Bắn vào người thì không nói. Bắn vào zombie bình thường cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng chứ đừng nói là bắn vào Phục cừu giả trước mắt hắn.

Có hai phát súng bắn vào trên đầu Phục cừu giả, Vương mập mạp vốn định bắn vào mắt nó. Nhưng hắn dù sao cũng không phải là thần xạ thủ trời sinh. Ngày hôm qua hắn mới lần đầu tiên chạm vào đạn, không thể nào bắn một phát đã trúng mục tiêu.

Nếu là zombie thông thường, bị trúng đạn vào đầu, khẳng định là phải hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà chiêu này đối với Phục cừu giả không hề có tác dụng.

Đạn bắn vào trên đầu nó, giống như bắn vào tấm sắt vậy, chỉ lõm vào một ít, không cách nào xuyên thấu.

Vương mập mạp thậm chí hoài nghi đạn của mình không thể chạm đến xương đầu của Phục cừu giả, chẳng qua là bắn vào trên da và bắp thịt bên ngoài. Vương mập mạp nghĩ không sai, Phục cừu giả quả thật da thô thịt dầy. Súng ống đạn dược bình thường không thể làm nó bị thương, nếu muốn gây thương tích cho nó, trừ khi là súng bắn tỉa và súng máy hạng nặng, nếu không thò lực sát thương cũng có hạn mà thôi.

Nhưng mà bây giờ Vương mập mạp đã không cần quan tâm đến những thứ đó, bởi vì Phục cừu giả rõ ràng là ăn chưa no. Nó đang dùng con ngươi xám trắng, đục ngầu nhìn Vương mập mạp.

Vương mập mạp bị nó nhìn như vậy thì cả người run lên, nhất thời cảm thấy mình sắp chết rồi.

Đánh thì chắc chắn không đánh lại, cũng không có chỗ nào có thể chạy trốn. Hơn nữa lấy tốc độ vừa rồi Phục cừu giả thể hiện ra, thì cho dù Vương mập mạp chạy cũng không thể chạy thoát. Huống chi bây giờ hắn vẫn là một tên thương binh tàn tật.