Chương 278: Không Ai Được Sỉ Nhục Nguyên Soái Tham Lang
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Alan buông máy hút bụi, xoay người nhìn Cáp Bột:
-Rốt cuộc anh muốn nói gì?
-Ta muốn nói ngươi còn trẻ như vậy đã trèo lên được vị trí Trung sĩ, chắc không phải liếm mông của nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc để thăng chức chứ? Đương nhiên, nếu đổi lại là ta thì ta cũng rất muốn làm vậy.
Cáp Bột cười ha hả nhìn về mấy đồng bạn của gã, ra vẻ vô cùng đắc ý, lại nhìn thấy mấy sĩ quan sắc mặt đại biến.
Khi gã còn chưa phản ứng lại thì yết hầu đã bị tấn công mãnh liệt, không thể thở được khiến hai tay Cáp Bột ôm yết hầu liên tục lùi về sau, mặt biến thành màu gan lợn. Alan thu lại bàn tay tấn công Cáp Bột, đưa chân chống lên bụng gã, trực tiếp đá gã bay ra, sau đó mới nói:
-Không ai có thể sỉ nhục cô giáo!
Ba sĩ quan còn lại đồng thời nhào đến.
Alan cười lạnh, giơ chân nhấc cái máy hút bụi bên cạnh lên, đánh ngã một sĩ quan ở giữa, tiếp đó chân đạp bước xoáy, thân thể xoáy đến bên cạnh sĩ quan mé phải, tay duỗi ra quật, kéo sĩ quan kia va vào vách tường hành lang. Người cuối cùng vung quyền đến, Alan nâng khuỷu tay rồi đẩy ra nện một cái thật mạnh vào mũi đối phương. Một kích này rất mạnh, nện cho sĩ quan đầu váng mắt hoa.
Cáp Bột bên kia đã hoàn hồn, quát to một tiếng, Nguyên lực bắt đầu khởi động, đang định hình thành khắc ấn thì đột nhiên đầu đau nhức, bị một bàn tay bắt được. Thượng tá Bối Lý chẳng biết xuất hiện từ khi nào cười gằn:
-Trung sĩ, xem ra ngươi quên hết quy định ta đặt ra rồi. Vậy ta nhắc nhở ngươi lần nữa, dám động khắc ấn tấn công đồng bạn trong căn cứ, hình phạt nhẹ nhất cũng là tước bỏ quân hàm.
Nói xong vứt Cáp Bột ra, Thượng tá Bối Lý trầm giọng:
-Nếu đã nghe rõ thì mau cút đi cho ta!
Cáp Bột vẫn không cam lòng:
-Thượng tá, là Trung sĩ Alan động thủ trước?
-Câm miệng, bốn người đánh không lại một người, còn không đủ mất mặt sao?
Thượng tá giận dữ mắng.
Oán hận nhìn Alan một cái, Cáp Bột và mấy tên sĩ quan kia mới cúp đuôi bỏ chạy. Thượng tá Bối Lý lúc này mới nhìn về phía Alan:
-Ngươi đã cứu gã một mạng, nếu ngươi không ra tay thì ta đã bẻ cổ gã rồi. Không ai có thể sỉ nhục nguyên soái sau lưng!
Alan nói:
-Tôi chỉ làm chuyện một học sinh nên làm mà thôi.
….
-Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc bảo ta báo cho cậu biết, phòng tuyến vũ trụ gần đây khá căng thẳng, khoảng một hai tháng sau mới có thời gian đến đây.
Thượng tá Bối Lý nói.
Alan cả kinh:
-Sao thế? Xảy ra chiến tranh rồi?
-Là người Ni Nhĩ Mỗ, đối thủ cũ của chúng ta.
Thượng tá Bối Lý thần sắc không thấy có chút căng thẳng nào.
-Bọn chúng vẫn nhớ nhung Địa Cầu, trong một năm luôn có một hai lần ý đồ tấn công phòng tuyến của Liên bang. Không sao, không làm khó được nguyên soái đâu.
Alan gật đầu.
-Ngươi làm việc đi, nhớ kỹ, Thượng tá Kha Kiệt Tư tuy nghiêm khắc nhưng xuất phát điểm của cậu ấy là tốt, hy vọng ngươi không trách cậu ấy.
Alan nhe răng:
-Sao có thể chứ.
Bối Lý lắc đầu rời đi.
Bối Lý rời khỏi ký túc, Kha Kiệt Tư đang dựa vào tường ngoài cửa, y lắc một bình rượu sắt, Kha Kiệt Tư nói:
-Uống không?
-Trong căn cứ không được uống rượu.
Bối Lý trầm giọng.
Kha Kiệt Tư nhún vai:
-Nên tôi định ra ngoài căn cứ lượn một vòng.
-Đi nào.
Bối Lý cười ha hả, vỗ vai Kha Kiệt Tư.
Một lát sau, hai người lái xe rời khỏi căn cứ. Từ căn cứ đi ra lái đến vùng núi ở cao địa, Bối Lý nhảy xuống,giẫm giẫm mặt đất màu nâu đỏ dưới chân:
-Chết tiệt, nóng thật.
Kha Kiệt Tư ngồi xổm xuống, giơ tay sờ nhẹ mặt đất cảm thụ luồng nhiệt từ ngón tay truyền đến:
-Tinh cầu này sắp xong đời rồi.
-Dù sao ta cũng không còn sống mà nhìn khoảnh khắc nó biến thành sao siêu mới.
-Trừ những người đã đột phá cực hạn sinh mệnh, tuổi thọ kéo dài đến cực hạn như Nguyên soái, ai mà nhìn thấy được khoảnh khắc Minh Vực tinh thực sự hủy diệt chứ.
Kha Kiệt Tư nhảy lên đầu xe ngồi xuống, thò tay ra, mở nắp của bình rượu uống một ngụm rồi vứt cho Bối Lý:
-Người như vậy cả Liên bang năm ngón tay cũng không đếm hết, dù sao cũng không phải tôi và ông.
Bối Lý nhận lấy uống một ngụm:
-Ta chỉ hy vọng lúc sinh thời có thể nhìn thấy Dung Lô Chi Uyên.
Đó là nơi ở của vua Đao Phong Ma Nhân.
-Chẳng phải Hoàng hậu Mân Côi từng đến sao? Nghe nói trong tay Thượng tướng Mai Lâm đều là những cô gái trẻ trung, nói không chừng chúng ta có thể làm hội ái hữu.
Kha Kiệt Tư xòe tay.
Bối Lý bật cười:
-Vậy mấy tiểu tử trong căn cứ mừng phát điên.
Nói xong sắc mặt trầm xuống:
-Vừa rồi người anh em của ngươi và mấy sĩ quan khiêu khích Alan.
-Vậy sao?
-Nhưng đây không phải trọng điểm.
Bối Lý hừ lạnh:
-Không ngờ Cáp Bột sỉ nhục nguyên soái.
Ánh mắt Kha Kiệt Tư đột nhiên lạnh đi:
-Vậy tôi rất tò mò tại sao gã vẫn chưa chết?
-Đó là vì Alan đánh gã.
-Đúng là hời cho gã.
Kha Kiệt Tư hừ lạnh:
-Cần tôi làm gì không?
-Đương nhiên, ngươi phải cảnh cáo gã, đừng thân thiết với mấy sĩ quan Sử Tháp Lâm kia nữa.
Bối Lý trả bình rượu cho Thiếu tá:
-Cấp trên của bọn họ là Thiếu tá Lư Đạt.
Kha Kiệt Tư hừ một tiếng:
-Mấy người Tử Vong Truyện Bá nói thì hay lắm, cái gì mà giúp đỡ phòng ngự, thực ra chính là giám sát chúng ta.
-Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù sao Thượng tướng Lỗ Sâm và nguyên soái Tạp Phổ La cũng là chỗ quen biết cũ, đương nhiên không yên tâm về tân đảng chúng ta. Như thế cũng chẳng có gì, ta chỉ sợ đằng sau chuyện khiêu khích lần này là có ý cả, vậy không đơn giản đâu.
Kha Kiệt Tư cau mày:
-Ý của ông là bọn họ muốn mượn Cáp Bột khơi mào tranh chấp, nhân cơ hội xuống tay nặng với Alan để đả kích Nguyên soái? Thế thì quá lắm, tôi nghĩ ít nhất ở Minh Vực tinh, đối mặt với kẻ địch chung Đao Ma, cựu đảng hẳn là phải bỏ bớt thành kiến chứ nhỉ?
-Ngươi cảm thấy mấy lão già kia dễ nói chuyện sao? Đặc biệt thái độ hiện giờ của Tổng thống đại nhân có chút thiên vị bọn họ. Nếu ta là nguyên soái Tạp Phổ La nhất định sẽ mượn cơ hội này công kích chúng ta, để cứu vãn danh tiếng vẫn luôn bị chúng ta đè đầu.
Bối Lý lắc lắc đầu:
-Không nói nữa, chuyện chính trị còn phức tạp hơn việc xông lên giết địch nhiều. Ngươi nhắc nhở Cáp Bột, bảo hắn đừng để người ta lợi dụng nữa.
Kha Kiệt Tư gật đầu:
-Tôi sẽ cho gã một lời nhắc nhở đủ sâu.
Nói xong đưa bình rượu vào miệng mới phát hiện không có nửa giọt rượu chảy ra, gã lắc đầu:
-Thượng tá, ông uống giỏi lắm.
Bối Lý xòe tay, lúc này nhíu nhíu mày:
-Nhìn bên kia kìa.
Kha Kiệt Tư nhìn theo tầm mắt ông ta. Đó là một vùng sơn địa trập trùng dưới cao địa Huyết Ưng, xa xa là mấy ngọn núi rải rác. Một số bóng dáng bận rộn đang di chuyển ở sơn địa, là Kiến Đao thành đoàn, chúng đi về cùng một hướng, mục tiêu rõ ràng.
-Xem ra lại phải bắt đầu càn quét, không thể không nói mấy thứ này sinh sôi nhanh thật.
Kha Kiệt Tư nói.
-Đàn kiến di chuyển rất có quy luật, lẽ nào xuất hiện kiến chúa mới rồi?
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!