Chương 260: Sự Trừng Phạt Dành Cho Na Na
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Sau khi thu lại sát khí, Ôn Toa Bối Lạc ha ha cười:
-Trước đó ngươi nói, Cổ Mạn này là người của cựu đảng?
-Đúng vậy, thưa đại nhân.
-Vậy thì di thư mà y để lại có xác định là tự tay viết không?
Ôn Toa Bối Lạc truy hỏi.
-Đã được chuyên gia giám định chữ viết, thật sự là do Cổ Mạn viết.
Ôn Toa Bối Lạc gật đầu:
-Hiểu rồi, còn có gì cần bổ sung nữa không?
-Có một điểm hết sức kỳ quái. Vào ngày Quan kiểm sát tự sát, hầu gái trong nhà y cũng tự sát, nữ chủ nhân Mã Toa đã phát hiện thi thể cô hầu trong tủ quần áo. Theo Mã Toa nói, khi đó, trong phòng bọn họ có thể có người khác. Bởi vì bà ta bị người ta khóa trái trong phòng cùng với thi thể tới nửa đêm, điều này khiến cho tinh thần của bà ta bị tra tấn nặng nề.
-Ta biết rồi, có phát hiện gì hãy nói cho ta.
Ôn Toa Bối Lạc tắt máy.
Lúc này Nặc Nặc mới chui ra khỏi gầm sô pha.
Ôn Toa Bối Lạc nhảy xuống khỏi sô pha, đi lên trên lầu hai:
-Gọi Mễ Luân tới gặp ta, hắc, có người muốn khơi mào cuộc chiến giữa chúng ta và cựu đảng.
Nặc Nặc sợ hãi, vội vàng liên hệ với phó quan của Ôn Toa Bối Lạc.
Hai mươi phút sau, Mễ Luân tới khu nhà ở báo cáo, khi nhìn thấy Ôn Toa Bối Lạc một thân quân trang, Mễ Luân hành lễ và nói :
-Về chuyện Quan kiểm tra Cổ Mạn tự sát, tôi đã lấy được tài liệu chi tiết từ bên phía Sói Đỏ rồi.
-Anh có suy nghĩ gì.
Ôn Toa Bối Lạc ngồi lên sô pha, hai chân vắt chéo rồi hỏi.
Mễ Luân trầm giọng:
-Trên đường tới, tôi đã cân nhắc qua. Chuyện này thực sự có nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên là mối liên quan giữa Cổ Mạn và quân Thánh Tài. Dựa vào quyền lực và của cải của một quan Kiểm sát khu hành chính, tôi nghĩ còn chưa đủ để chống đỡ nổi một đội bạo phỉ võ trang. Nếu như nói Cổ Mạn là người trung gian, vậy tôi còn thấy đáng tin hơn.
Ôn Toa Bối Lạc gật đầu:
-Điểm thứ hai?
-Cổ Mạn không phải tự sát mà bị mưu sát.
Mễ Luân hai mắt lóe trí quang:
-Quan kiểm sát và hầu gái của y cùng nhau tự sát, nữ chủ nhân Mã Toa lại khẳng định tối đó trong phòng còn có người khác. Rất hiển nhiên, có người giết hầu gái rồi giả dạng thành cô hầu, mục đích là để tiếp cận Cổ Mạn. Về phần bức di thư của Cổ Mạn, không sai, đã được giám định thật sự là y tự tay viết. Nhưng có rất nhiều thủ đoạn hoặc năng lực có thể khiến cho y tự tay viết bức thư này.
-Điểm quan trọng nhất là, bản thân bức di thư này đã có nhiều điểm đáng ngờ. Một trong số đó, Cổ Mạn lấy được tin tức về Nguyên soái từ đâu ra. Nguồn gốc tin tức của y, có thể là nguyên nhân dẫn tới cái chết của y.
Ôn Toa Bối Lạc vui vẻ:
-Cũng không khác biệt nhiều so với những gì ta nghĩ. Không thể không nói, bố trí của tên này quá tinh vi. Cổ Mạn tự sát, trong di thư chỉ rõ quân Thánh Tài bị tiêu diệt có liên quan tới ta. Như vậy, người phía trên Cổ Mạn sẽ ghi hận với ta, vì thế thù hận sẽ dẫn tới bên phía chúng ta. Người kia trăm phương ngàn kế nghĩ cách khơi mào cho cuộc chiến giữa chúng ta và cựu đảng.
-Nhưng thủ đoạn quá ấu trĩ.
Ôn Toa Bối Lạc lắc đầu:
-Nhìn thế nào cũng thấy giống như một con chim mới ra khỏi núi thực hiện. Chỉ bằng kỹ xảo như vậy, bên phía cựu đảng không thể không có động tĩnh gì được. Nhưng ta không có tốt bụng tới mức người ta khiêu khích mà ta lại không trả đòn được. Mễ Luân, anh đi tìm nguồn gốc tin tình báo của Cổ Mạn. Bảo Sói Đỏ cố gắng tìm kiếm cho ta, ta muốn xem xem rốt cuộc là con chuột nào đang giở trò.
-Tuân mệnh, đại nhân.
Cổ Luân đứng dậy, hơi thấp người nói.
Ôn Toa Bối Lạc cũng từ trên ghế ngồi dậy:
-Cùng đi đi, ta đã hẹn gặp với lão Hoắc Ân rồi.
-Tộc trưởng của Bối Tư Kha Đức?
Lông mày của Mễ Luân hơi chau lại:
-Là vì học sinh của ngài?
-Uhm, nếu đã đồng ý làm thầy của người ta, dù sao cũng phải tỏ ý đôi chút chứ. Hơn nữa lễ vật mà Hoắc Ân chuẩn bị cho ta cũng thật sự là… Ha ha ha ha, thật xin lỗi, ta đã thất thố rồi.
Nhìn khóe miệng của Ôn Toa Bối Lạc không giấu được ý cười, Mễ Luân lắc lắc đầu.
Hoắc Ân chắc chắn khéo chiều lòng người, ra tay hào phóng mới khiến đại nhân nhà mình như mở cờ trong bụng.
Suy nghĩ tới bản tính coi tiền như mạng kia của Ôn Toa Bối Lạc, Mễ Luân cho rằng Hoắc Ân đã đưa cho vị đại nhân này cả tấn vàng rồi.
Những kim loại sáng long lanh kia có thể lay động được Ôn Toa Bối Lạc hơn là số tiền đơn thuần.
Ở thời điểm nào đó, người phụ nữ này có đặc tính như rồng* vậy.
*rồng thích những thứ lấp lánh, có giá trị cao như vàng, ngọc quý…
…..
Ánh mắt của Á Sắt cũng bị ánh sáng của vô số những thứ nhỏ vụn sáng ngời kia chiếu lên.
Thứ chiếu sáng hai mắt y đương nhiên không phải vàng bạc, mà là ánh sáng khúc xạ từ tuyết mùa đông đầy mặt đất.
Y chăm chú đắp người tuyết, đây là một trong những việc mà y thích làm nhất lúc nhỏ.
Người tuyết mà Á Sắt làm khẳng định không đơn giản như thế, ở bên trong sẽ có một số thứ đồ chơi nhỏ khác, đủ khiến những huynh đệ tỷ muội kia của y hoảng sợ tới tức giận.
Mà hiện tại, người tuyết chỉ là người tuyết, Á Sắt sẽ không giấu thêm thứ gì bên trong nữa.
Trò đùa lúc nhỏ, hiện tại đã lột xác thành một thứ gì đó khác hẳn.
-Thiếu gia, người tìm tôi?
Phía sau giọng một cô gái vang lên, Á Sắt cầm nhành cây cắm lên trên người tuyết, y vỗ vỗ tay đứng lên, xoay người nhìn về phía thiếu nữ buộc tóc kia, Á Sắt ôn nhu mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười này của y, Na Na rùng mình một cái.
Không phải vì thời tiết lạnh mà chỉ là vì nụ cười của Á Sắt.
Người quen thuộc với y đều biết rằng, Á Sắt cười càng dịu dàng, nội tâm sẽ càng phẫn nộ.
Cô không biết mình đã khiến cho Á Sắt tức giận chỗ nào.
-Na Na thân yêu, lại đây.
Á Sắt vẫy vẫy tay, thanh âm dịu dàng.
Na Na kiềm chế sự kích động muốn xoay người bỏ chạy của mình, hai tay dùng sức nắm lấy góc áo mà cúi đầu đi tới.
Á Sắt giơ tay nhẹ nhàng quét qua ngang trán cô, ngón tay lướt trên khuôn mặt nhẵn mịn của cô:
-Có thể lúc trước ta nói không đủ rõ ràng, nếu không sao ngươi lại để cho Cổ Mạn lưu lại thứ ngu xuẩn như bức di thư kia được. Đặc biệt bên trong còn đề cập tới Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc mà chúng ta tôn trọng. Ha ha, đây không phải là một bức di thư mà là chiến thư khơi mào cuộc chiến giữa cựu đảng và tân đảng.
Đầu ngón tay của Á Sắt lạnh như băng khiến Na Na nổi da gà.
Đặc biệt khi nó rơi xuống vùng cổ còn chưa thu hồi lại, ngược lại vừa kéo vừa véo, cởi văng nút áo, một trận gió lạnh lập tức tiến vào trong quần áo từ phần cổ, Na Na run rẩy hơn.
-Thiếu gia không phải từng nói, đối với chúng ta, chiến tranh giữa cựu đảng và tân đảng có lợi sao?
Na Na miễn cưỡng cười:
-Cho nên tôi nghĩ, có lẽ có thể dùng Cổ Mạn là mồi châm.
-Vậy là ta trách lầm ngươi rồi?
Tay của Á Sắt tiếp tục đi xuống.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!