Chương 257: Từ Bỏ Là Một Loại Bảo Vệ

Chương 257: Từ Bỏ Là Một Loại Bảo Vệ

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Cha Mễ La té ngã trên mặt đất, giật mình nhìn Alan.

-Ông ta nói dối.

Alan đột nhiên ngẩng đầu hét to một tiếng, lấy hắn làm trung tâm, một vòng Nguyên lực vô hình mở rộng ra hoàn toàn đè nát mấy hàng ghế đáng thương trong nhà thờ!

Hai mắt Alan giống như lửa được phun ra, đồng tử màu đỏ như đang ầm vang sôi trào!

-Nếu ông ta thật sự yêu người kia, thậm chí còn yêu hơn cả tính mạng của mình, vì sao lại vứt bỏ cô gái đó!

Alan kêu to, thanh âm chấn động vang vọng lên tất cả cửa sổ của nhà thờ.

Cửa mở, Thiếu úy khẩn trương bước vào liền thấy nhà thờ một mảnh hỗn loạn, liền ngẩn người ra.

Vừa nhìn về phía Alan, định tiến lên, Alan giơ tay nói:

-Tôi không sao, Thiếu úy!

-Vậy tốt rồi, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.

Thiếu Úy trừng mắt nhìn Mễ La, hiển nhiên tưởng Mễ La đã chọc giận Alan.

Mễ La vội vàng giang tay ra.

Alan hít một hơi thật dài, áp chế được ngọn lửa vừa mới bùng phát từ trong ngực kia:

-Là tôi thất thố rồi, xin lỗi cha. Tất cả tổn thất của nơi này, tôi sẽ bồi thường cho cha!

-Vậy tôi cũng yên tâm rồi.

Cha sứ lẩm bẩm nói, ông vỗ vỗ mông đứng lên nhìn Alan:

-Thứ cho tôi nhiều lời, vị thiếu gia này, có đôi khi, rời khỏi người mà mình yêu thương, có lẽ đó cũng là một loại bảo vệ.

Thân thể Alan khẽ chấn động.

Đây là chuyện mà trước nay hắn chưa từng nghĩ tới.

Chẳng lẽ cha đã bỏ lại mẹ rồi rời đi là có thứ gì hoặc là người nào uy hiếp bọn họ?

Nhưng vì sao người đàn ông đó lại không hề tiết lộ cho Lan Ny được biết?

Đáp án này, có lẽ chỉ có bản thân A Cơ Mễ Đức biết rõ.

-Cha, liên quan tới người đàn ông đó, ông còn biết bao nhiêu nữa?

Alan hỏi.

Cha Mễ La nghiêng nghiêng đầu, nói:

-Rất nhiều, dù sao tôi cũng quen anh ta hơn mười năm rồi.

-Tốt lắm, tôi hy vọng ông có thể nói ra mọi chuyện mà ông biết.

Cha sứ Mễ La lộ ra vẻ khó xử:

-Vị thiếu gia này, những chuyện đó không phải có thể nói rõ ràng trong chốc lát được. Hơn nữa, sẽ tốn không ít thời gian của tôi.

-Tôi sẽ đền bù tổn thất mà ông nên có.

-Cái này, nói thật ra thì thù lao mà cậu đáp ứng tôi, đã đủ để tôi sống vui vẻ vài năm rồi. Tôi biết, ở cái mặt đất đáng chết này chẳng ai biết được mấy năm sau sẽ như thế nào. Cho nên tôi không cần những bù đắp khác, chỉ cần cậu đáp ứng cho tôi một thỉnh cầu nho nhỏ, tôi vui vẻ sẽ chia sẻ tất cả những chuyện về A Cơ Mễ Đức.

Cha Mễ La tha thiết nhìn Alan.

Alan nhíu mày:

-Hy vọng rằng thỉnh cầu này tôi có thể thỏa mãn được cho cha, cha hãy nói đi!

-Rất đơn giản, tôi nghe nói Babylon là thiên đường nhân gian. Cho nên cậu xem, nếu như cậu có thể để tôi vào thiên đường, cậu muốn biết gì tôi đều có thể nói cho cậu biết.

-Cha sứ, Babylon chưa chắc là thiên đường.

Alan nói thêm:

-Tuy nhiên về điểm này, tôi cũng có thể giúp được.

Trong tay Alan có được mười lăm suất có thể chỉ định cho cư dân mặt đất di cư tới Babylon.

Đó là một trong những phần thưởng dành cho người thắng cuộc từ Lôi Đài Tử Vong.

Tuy nhiên danh sách có hạn, Alan không muốn tùy tiện lãng phí nó, vì thế lại hỏi:

-Tuy nhiên ông phải cho tôi biết sở trường của ông là gì. Trên Babylon không nuôi người vô dụng.

-Như cậu thấy đấy, tôi là một cha sứ, truyền bá giáo lý Phúc Âm, dẫn dắt giáo dân của Người hướng về phía Người là trách nhiệm của tôi, cũng là sở trường của tôi.

Mễ La thậm chí quay một vòng, mở rộng hai tay nói.

Alan lắc đầu:

-Vậy vẫn chưa đủ, trên kia tôi nghĩ là sẽ không thiếu những nhân viên Thần chức kiểu cha sứ như cha đâu.

Biểu tình của cha Mễ La hơi trùng xuống, ông ta đi lại vài bước cuối cùng dừng lại và nói:

-Được rồi, tôi còn là một quân y. Đã từng là, tuy nhiên tôi không phải là bác sĩ trị thương. Thứ tôi trị là tâm hồn.

-Cũng là cố vấn tâm lý trong quân?

Alan gật đầu:

-Được rồi, miễn cưỡng đủ tư cách, nhưng ông hiện tại…

-Đáng chết, tôi chẳng qua là thích uống rượu chút thôi, bọn họ nói tôi uống say, còn hoài nghi tư chất của tôi, cuối cùng đã đá tôi ra khỏi quân đội.

Mễ La tức giận nói:

-Bằng không, tôi cần gì phải làm cha sứ chứ. Nhưng nói như thế nào cũng được, hai chức vụ này dù sao cũng có chút điểm chung, không phải sao?

-Cứ như vậy đi, ngày mai tôi sẽ về Babylon. Tuy nhiên cần một số thủ tục mới có thể đưa ông tới Babylon được, đại khái phải đợi vài ngày.

Alan dừng một chút, nói:

-Tôi phải cảnh cáo ông, cha sứ. Nếu tương lai để tôi phát hiện ra những gì ông nói với tôi không phải sự thật, như trước tôi đã nói, ông sẽ phát hiện ra Babylon chưa chắc là Thiên đường, tất nhiên, nó cũng có thể biến thành địa ngục.

Cha sứ Mễ La cười mỉa:

-Đây là đương nhiên.

Alan đi tới cửa chính.

-Xin chờ một chút.

Mễ La kêu lên.

Alan quay đầu lại, cha sứ nghiêm mặt:

-Sắc trời đã không còn sớm nữa, tôi đề nghị hai người ngày mai hẵng rời đi. Tuy nhiên trên trấn không có khách sạn, bên cạnh gác chuông của nhà thờ có một lầu các nhỏ, tôi thu dọn một chút là có thể vào ở được, nghỉ ngơi một đêm hẳn là không có vấn đề gì. Quan trọng là, A Cơ Mễ Đức từng ở đó, không biết cậu…

-Vậy phiền ông thay tôi dọn dẹp một chút.

Alan nói.

Cha sứ Mễ La mắt sáng lên, vẻ mặt tươi cười nói:

-Vậy cậu sẽ không keo kiệt mà trả tôi chút phí ở trọ nhỉ?

Lão già yêu tiền này! Alan không kìm nổi mà thầm mắng trong lòng.

….

Babylon trong màn đêm đèn đuốc sáng trưng.

Phố Kim Dực và đường lớn của nhà Uy Liêm giao nhau ở quảng trường Lê Minh.

Hai con đường chính này đã phân chia trung tâm thành phố thành bốn khu lớn, mười sáu khu phố nhỏ.

Quảng trường Lê Minh là vùng phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, phụ cận quảng trường Lê Minh có các kiến trúc mang tính chất tiêu biểu như Nghị viện Liên bang, tòa nhà thương nghiệp Ưng Vàng, cao ốc Ca Lợi Á và khách sạn Duy Nạp Tư…

Lan tỏa ra xung quanh là những quần thể kiến trúc san sát, mạng lưới giao thông khổng lồ, đường phố phồn hoa cùng với các loại phương tiện công cộng loại hình lớn.

Cho dù dưới bóng đêm, đèn đường hai bên đường, đèn nê ông của các tòa cao ốc cùng với xe cộ qua lại không ngớt càng khiến Babylon vào ban đêm giống một một bức tranh diễm lệ, nơi nơi hiện ra vẻ phồn hoa.

Cư dân trên Babylon đều cảm thấy vẻ vang vì mình ở trên Phù Không đảo.

Cổ Mạn cũng không ngoại lệ.

Y là một người da đen, cho dù chính phủ Liên bang lúc mới thành lập đã đưa ra khẩu hiệu ‘Xóa bỏ kỳ thị chủng tộc màu da’.

Nhưng trên thực tế, chủng người da đen vẫn rất khó được đảm nhiệm những chức vị quan trọng trong mạng lưới chính phủ khổng lồ phức tạp của chính phủ Liên bang.

Giống như Cổ Mạn có thể trở thành Quan kiểm sát của một khu hành chính trên mặt đất đã không nhiều rồi.

Ngày bình thường địa điểm làm việc của Cổ Mạn thường ở trên mặt đất nhưng hôm nay cách Giáng Sinh đã không tới mười ngày, y tất nhiên được phép trở về Babylon đoàn tụ cùng người nhà, cùng nhau đón năm mới đến.

Xế chiều hôm nay, y đã lên phi hạm giao thông trở lại Babylon, buổi tối lại có một bữa tiệc rượu quan chức quan trọng.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!