Chương 224: Cha Con

Chương 224: Cha Con

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Ai Đức Lý Khắc dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn trưởng lão này, đang định lên tiếng thì Thái Nhĩ lại xoay xoay chiếc nhẫn bảo thạch đỏ trên tay y:

-Ta nghĩ ông chưa nghe hiểu ý của lão mập này. Lai Ngang luôn xuất hiện trong bảng xếp hạng, cũng tức là trong thời gian đi săn cậu ta luôn bận săn bắn. Nếu ta không nhớ nhầm thì nơi tổ chức cuộc đi săn lần này là rừng Tư Ngữ. Nơi đó quả thực có một con vương xà nhưng ổ của nó cách khu rừng rất xa, giáp ranh với núi tuyết Toàn Vân.

-Tiểu quỷ tên Lai Ngang kia phải duy trì ưu thế của mình, ta nghĩ cậu ta không có thời gian chạy rõ xa đến gần núi tuyết Toàn Vân để săn. Lại nhìn Alan của chúng ta, cậu ta rớt khỏi bảng xếp hạng nhưng ta nhớ cậu ta là người thắng cuộc của Lôi Đài Tử Vong, nếu người như vậy mà không đánh được mấy loài nguy hiểm thì đánh chết ta cũng không tin. Nên chỉ có một khả năng, đó chính là tiểu Alan của chúng ta không ngoan ngoãn săn thú, mà đi sâu vào khu rừng. Lại đặt Nguyên ngọc với tên của hai người họ với nhau, ta nghĩ không cần phải nói tiếp nữa nhỉ?

Thái Nhĩ xòe tay:

-Chân tướng chính là tiểu Alan của chúng ta một mình săn vương xà, sau đó mượn danh nghĩa của thiếu gia nhà Uy Liêm chuyển ra ngoài.

Hoắc Ân gật đầu nói:

-Alan quả thực ở sâu trong rừng, một tấm da gấu bạo chúa đặt trong thư phòng của ta chính là minh chứng nhưng nếu nói săn vương xà…

-Có lẽ vừa hay gặp thời kỳ suy yếu của con vương xà kia, bởi vì trong quản chế phẩm đem đến từ cuộc đấu giá bí mật còn có xương của Tuyết Cự Nhân. Đúng vậy, người nắm giữ những thứ này cũng chính là hai tiểu tử kia.

Ai Đức Lý Khắc vung cái tay béo múp:

-Nhất định là Vương Xà và Tuyết Cự Nhân đánh một trận, kết quả khiến tiểu Alan của chúng ta được hời. Nhưng không thể không nói, tiểu tử này quả thực may mắn.

Bối Khắc im lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng:

-Cho dù là vậy thì việc nhỏ này cũng đáng để Ai Đức Lý Khắc ngươi nhắc đến trong cuộc họp trưởng lão sao? Ai Đức Lý Khắc, ngươi không khỏi chuyện bé xé ra to đấy.

Lão mập cười híp mắt:

-Ta không thấy việc thuận tiện thảo luận ngôi sao tương lai của gia tộc chúng ta trong cuộc họp có gì là không ổn cả. Ngược lại là ông, lão Bối Khắc, ta đề nghị ông quan tâm nhiều hơn đến những việc trong gia tộc. Đừng vì thông tin không đầy đủ mà đưa ra phán đoán sai lầm gì, tương lai ông sẽ phải hối hận đấy.

Trong đôi mắt chết người của Bối Khắc lộ ra hàn quang:

-Ngươi muốn nói gì vậy Ai Đức Lý Khắc?

….

Đối mặt với chất vấn của Bối Khắc, Ai Đức Lý Khắc chỉ cười không đáp, Thái Nhĩ lại nói một câu vu vơ:

-Trong cuộc đi săn, nghe nói Alan bị người ta tập kích, đối phương là sát thủ cấp 18, tên thật không rõ, biệt hiệu Huyết Thủ.

-Thế thì sao nào?

Bối Khắc nhìn về phía Thái Nhĩ, ánh sáng trong mắt không ngừng lóe lên, cảm giác mình đã rơi vào thế hạ phong, bởi vì lão hoàn toàn không nắm rõ được mối quan hệ cùng thái độ giữa hai người Thái Nhĩ và Ai Đức Lý Khắc.

Thái Nhĩ nhún vai, mỉm cười:

-Ta còn nghe nói Hải Đức Lý Khắc và ông từng bí mật gặp gỡ?

-Thái Nhĩ ngươi có vẻ quan tâm đến cuộc sống riêng của ta nhỉ? Chỉ có điều ta rất muốn biết chuyện một tiểu bối thăm hỏi bề trên thì có gì đáng để ngươi chú ý.

Bối Khắc phản kích.

Ai Đức Lý Khắc không nhanh không chậm:

-Hỏi thăm? Hừ, Bối Khắc ông và Hải Đức Lý Khắc tình cảm sâu sắc như thế từ bao giờ vậy? Ta tưởng ông còn ước gì được làm thịt đứa con thứ tư này của Hoắc Ân ấy chứ. Được rồi, thực ra ta cũng không vừa mắt tên ẻo lả này.

Bối Khắc chưa kịp lên tiếng thì Thái Nhĩ lại tiếp lời:

-Ông biết gì không lão mập? Điều thú vị là sau khi thiếu gia Hải Đức Lý Khắc và chú Bối Khắc của chúng ta gặp nhau, đột nhiên công ty của Huyết Thủ gặp phải sự tấn công mạnh mẽ của đối thủ cạnh tranh, đến mức một ngày cũng không trụ vững. Mấy thành viên quan trọng dưới tay Huyết Thủ lần lượt đột tử, không biết đối thủ của gã từ lúc nào có thêm một đám cao thủ mạnh mẽ như vậy.

Nói xong vô tình cố ý nhìn Bối Khắc một cái.

Bối Khắc vỗ bàn:

-Khốn kiếp, hai tiểu tử các ngươi đừng nói hươu nói vượn. Ta không biết cái gì Huyết Thủ độc thủ, Hải Đức Lý Khắc tới gặp ta chỉ để gửi lời thăm hỏi và một số lễ vật nhỏ của chủ nhà. Còn các ngươi tin hay không thì xin lỗi, điều đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ta.

-Lão Bối Khắc, da mặt của ông sắp hơn cả lớp mỡ của ta rồi.

Ai Đức Lý Khắc cười hì hì.

Mắt thấy Bối Khắc sắp bùng nổ, Hoắc Ân đột nhiên vươn tay khẽ ấn một cái trên bàn, Bối Khắc chợt cảm thấy một luồng áp lực vô hình rơi xuống người, lão oán hận nhìn Hoắc Ân một cái, Hoắc Ân thì bình tĩnh lên tiếng:

-Yên lặng, các tiên sinh, đề tài này đi hơi xa rồi, chúng ta quay lại chuyện chính được không, Ai Đức Lý Khắc?

Lão mập nhún vai:

-Nếu Hoắc Ân đã nói vậy thì được thôi, chúng ta quay về chuyện chính. Chết tiệt, đây chắc chắn sẽ là con số khiến các ông ghen tỵ. Các tiên sinh, trong năm năm qua, ta vì gia tộc chúng ta…

Một trận huyên náo vang lên bên ngoài, Hoắc Ân nhíu mày.

Lúc này cửa bị đẩy ra, con trai thứ tư Hải Đức Lý Khắc của Hoắc Ân dưới sự ngăn cản của mấy hộ vệ vẫn vọt vào.

Hoắc Ân tức giận, lạnh lùng hô:

-Hải Đức Lý Khắc, con tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý đi. Chẳng lẽ con không biết đây không phải nơi có thể tùy tiện ra vào?

Ai Đức Lý Khắc bị cắt lời ra vẻ vô tội, thật thà chất phác như một con gấu đen vụng về.

Còn Thái Nhĩ tóc xù thì nở nụ cười ý vị sâu xa, dùng ánh mắt như xem kịch vui hướng về phía cửa ra vào.

Các trưởng lão khác cũng lần lượt nhìn sang, là tiêu điểm của mọi con mắt, Hải Đức Lý Khắc phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Gã ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn kia đã bị nước mắt thấm ướt rồi lớn tiếng nói:

-Cha, các vị trưởng lão, xin hãy tha thứ cho con vì tội vô lễ tự xông vào phòng họp nhưng vừa nãy con phát hiện ra một chuyện khiến người ta bi phẫn.

-Bọn ta đang nghe đây, Hải Đức Lý Khắc thân mến.

Thái Nhĩ nhún vai.

Đôi mắt khóc đến đỏ hồng của Hải Đức Lý Khắc nhìn về phía Hoắc Ân, dùng giọng nói bi thảm kêu lên:

-Cha, là lỗi của con! Xin cha hãy phạt nặng con, con không dạy dỗ tốt Khoa Đa Phu, không ngờ nó định mưu hại huynh đệ của mình. Đúng vậy, chính Khoa Đa Phu muốn mưu sát Alan, lần ở phố Đen là thầy giáo chiến kỹ La Bá Đặc của nó ra tay làm, cuộc đi săn không lâu trước đó cũng là nó mua chuộc Huyết Thủ làm. Tất cả đều được Khoa Đa Phu viết tường tận trong di thư của nó.

-Di thư?

Hoắc Ân hừ lạnh:

-Thế Khoa Đa Phu hiện giờ đang ở đâu?

-Nó đã đi rồi, thưa cha. Nó sợ tội tự sát, khi người của con phát hiện thì nghịch tử này đã chết.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!