Chương 217: Thắng Lớn

Chương 217: Thắng Lớn

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nói ra cũng kỳ lạ. Loài rắn vốn là động vật máu lạnh nhưng nhiệt độ vốn lạnh như băng của con bạch xà quấn trên người hắn như chiếc khăn quàng cổ này đang dần tăng cao.

Sau mấy phút đồng hồ, toàn thân nó trở nên rất ấm áp, thậm chí Alan không cần nhóm lửa, chỉ cần ôm nó là có thể sưởi ấm.

Nghĩ đến lúc đó khi Vương xà ấp trứng dường như cũng có thể tùy ý thay đổi nhiệt độ cơ thể, hiển nhiên khác với các loài rắn khác.

Một đêm này, Alan cứ như vậy mà ôm bạch xà đi ngủ.

Tới ngày hôm sau, khi Alan sắp rời đi, bạch xà một bước không rời theo đuôi hắn, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng phát ra tiếng xì xì như muốn giữ lại Alan.

Nhìn dáng vẻ bắn người lên, không dám trườn ra khỏi lòng núi của nó, Alan lắc đầu bước tới:

-Ta phải tạm rời khỏi đây, ngươi ở đây chờ ta trở lại. Nếu ngươi chịu đi theo ta, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi về Babylon.

Bạch xà nghiêng đầu nhìn hắn.

Alan cũng không biết nó có thể nghe hiểu lời hắn hay không, đột nhiên bạch xà dùng lưỡi liếm tay hắn, sau đó quay người bơi vào trong lòng núi.

Alan thở phào, lúc này mới yên tâm rời đi.

Vài ngày sau, khi Lai Ngang cùng Alan quay trở lại lòng núi, nhìn thấy thi thể các loài nguy hiểm đầy đất và vương xà, hai mắt anh ta tỏa sáng.

Anh ta dùng sức vỗ vai Alan:

-Người anh em, cậu đúng là nhặt được kho báu rồi. Cậu biết không? Những thứ này đều là tiền! Đều là tiền đấy! Chính là thi thể của đám này! À đúng rồi, còn có Tuyết Cự Nhân đã đóng băng ngoài kia, chúng chính là một tài sản khổng lồ. Hơn nữa những thứ trên người Vương xà và Tuyết Cự Nhân, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu. Nếu ta qua tay rồi bán những thứ này, gia tộc sẽ phải nhìn ta với con mắt khác.

Lai Ngang cuối cùng càng hưng phấn hơn, dùng sức ôm Alan một cái rồi mới nói:

-Ta rất vui vì cậu nghĩ đến ta đầu tiên, đồng thời để ta xử lý. Ta vui không phải vì những thứ này có thể đem lại bao nhiêu tiền bạc cho ta mà là vì sự tín nhiệm của cậu. Alan, cậu có thể không biết, nếu ném những loài nguy hiểm này vào phố Đen thì đủ để khiến mấy thương hội lớn sống mái với nhau. Nhưng cậu lại yên tâm giao cho ta xử lý, chuyện này…

-Được rồi, đừng nói gì nữa, chỉ cần một câu, có tiền thì mọi người cùng kiếm.

Alan chớp chớp mắt:

-Nhưng trực đao của tôi mất rồi, anh phải làm cho tôi cái khác, nếu không tôi sẽ không có vũ khí tiện tay dùng nữa. Trời mới biết khi nào thì Địch Á Ca lại đến tìm tôi gây rối, tôi không muốn tay không đấu với súng chiến của y đâu.

Lai Ngang cười ha hả, vỗ ngực:

-Việc nhỏ, chờ trở về Babylon, ta tặng cậu món vũ khí tốt hơn.

Alan đương nhiên sẽ không từ chối.

Tuy hắn có Ác Ma Lễ Tán nhưng không thể lần nào ra tay cũng dùng Nguyên khí được.

Vậy chẳng khác nào nói với người khác trong tay hắn có Nguyên khí, mọi người mau đến cướp đi.

Ngoài lòng núi vang lên tiếng động cơ của phi hạm ma năng, hẳn là phi hạm vận chuyển Lai Ngang điều tới.

Anh ta vỗ vỗ vai Alan:

-Ta đi gọi người vào.

Cậu ta vừa quay người thì đột nhiên trong bóng râm vách núi phía trên Lai Ngang, một luồng điện trắng chợt ẩn xuống, chính là con rắn non của Vương xà.

….

Alan tinh mắt, lập tức kêu to:

-Dừng lại! Đừng tấn công anh ta.

Lai Ngang cũng bất giác cảm thấy nguy hiểm, anh ta không có Trảm thủ phủ trong tay, chỉ có thể lăn đến trước một vòng.

Bạch xà bắn xuống đất, nghe được lời của Alan không tiếp tục công kích nữa, chỉ khẽ nhấc thân ngóc đầu lên.

Lưỡi rắn thè ra thụt vào, bộ dáng vẫn một mực bảo vệ hang ổ của mình.

-Đây là...

Lai Ngang nhìn con mãng xà màu trắng, kinh nghi hỏi.

Alan chỉ đành phải đem việc ấu xà của Vương xà phá trứng mà ra, sau đó biểu hiện vô cùng thân thiết với hắn nói ra, chỉ là lược bỏ tình tiết mình hấp thu tinh tuý máu rắn.

Lai Ngang nghe nói con rắn trắng này là con của bạch xà vương, lập tức tò mò muốn sờ sờ nó.

Bạch xà hé miệng, răng nhọn lộ ra dọa Lai Ngang một phen hết hồn.

Xong xuôi liền lười biếng bò tới bên cạnh Alan, quấn lên người hắn.

Alan hấp thu máu huyết của Vương xà, hương vị trên người hắn khiến bạch xà có cảm giác an toàn, tự nhiên càng thêm ỷ lại đối với Alan.

Lai Ngang thở dài:

-Trên Babylon cũng không phải không có tiền lệ nuôi dưỡng loài nguy hiểm, tuy nhiên phần lớn là mấy con bậc một bậc hai gì đó thôi. Nuôi bạo lang đã được xem là hàng thượng phẩm rồi, không ngờ cậu lại nuôi cả Hắc Mộ Vương Xà. Người anh em, ta cũng không biết đánh giá thế nào nữa.

-Nó hiện chỉ là một con rắn con. Lai Ngang, hy vọng anh sẽ giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn nó bị bắt lên bàn giải phẩu hay vào phòng nghiên cứu đâu.

Alan nói.

Lai Ngang gật đầu:

-Đây là đương nhiên, sau khi trở về ta có thể giới thiệu một người chăn nuôi loài nguy hiểm cho cậu. Nhưng Alan à, dù sao nó cũng là Vương xà, đợi đến lúc nó trưởng thành, cậu muốn giấu cũng giấu không được, ta không cho rằng chính phủ Liên Bang sẽ để cho một loài nguy hiểm cấp mười sinh sống trên Babylon.

-Tôi biết chứ nhưng nó vẫn cần nhiều năm nữa mới lớn lên. Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn nó đi viễn chinh ngoại vực, Liên Bang sẽ không biết đâu.

-Thôi được, nếu cậu đã có dự tính riêng...

Lai Ngang chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên một tiếng thét kinh hãi:

-Trời ạ, đây là thi thể của Tuyết Cự Nhân. Ối, không không không, Nguyên ngọc của nó vỡ nát mất rồi. Chết tiệt, rốt cuộc là ai phát hiện ra nó trước vậy, chẳng lẽ không biết trước hết là phải phân giải Nguyên ngọc sao? Giờ Nguyên lực trong Nguyên ngọc này đã chảy hết, khối Nguyên ngọc thành phế thải mất rồi!

-Tới đây, giới thiệu người này cho cậu quen trước đã. Tiến sĩ Tra Lý phục vụ cho gia tộc bọn ta, ông là bậc thầy trong ngành sinh vật học, nghiên cứu đối với loài nguy hiểm thuộc số một số hai ở Babylon đấy. Gần đây, ông đang muốn biên soạn bộ sách tư liệu mới về loài nguy hiểm, lần này vốn vì liên quan đến trận săn mùa thu, nên thuận tiện xuống mặt đất tiến hành cuộc điều tra nghiên cứu về loài nguy hiểm. Sau khi cậu kể ta nghe tình huống nơi đây, ta liền lập tức liên hệ ông ấy... Ô...

Hai người vừa đi vừa nói, khi đến gần lối ra, Lai Ngang ngừng lại.

Ánh mắt nhìn xuống con bạch xà đang quấn trên người Alan:

-Tốt nhất nên giấu vật nuôi của cậu trước đi, ta cũng không dám cam đoan tiến sĩ Tra Lý có nhìn thấu thân phận của nó không.

Alan lấy tay vỗ nhẹ lên đầu bạch xà, con rắn trắng mở to cặp mắt đen thăm thẳm, lưỡi rắn thè ra tìm chỗ núp một cách không tình nguyện.

Lai Ngang hâm mộ nhìn Alan:

-Cậu biết không, nếu sau khi nó trưởng thành mà vẫn chịu theo cậu, tương đương với việc tiểu tử cậu miễn phí có được một Thức Tỉnh giả cấp hai mươi vì cậu mà chiến. Hơn nữa, Vương xà là một trong số ít chủng loại có tiềm lực tiến hoá trong các loài nguy hiểm cao cấp. Vì vậy, chăm nom nó cẩn thận, đừng để bị người ta cướp mất.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!