Chương 208: Tiến Bộ
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Càng đừng nói Alan hiện giờ có hy vọng trở thành học sinh thân truyền của Ôn Toa Bối Lạc.
Tất cả những điều này đều cho thấy thiên phú kinh người của Alan, Hoắc Ân hiện giờ thực sự coi Alan là người thừa kế gia tộc để bồi dưỡng.
Cái Alan thiếu chỉ là một thân phận danh chính ngôn thuận mà thôi.
Đối phương muốn diệt trừ Alan chính là diệt trừ hy vọng của tương lai gia tộc, về tư về công, đây là chuyện Hoắc Ân không thể tha thứ.
Cho nên ông mới tức giận như vậy, manh mối chĩa về đứa con thứ tư của ông nhưng vẫn lệnh cho An Na truy tra cho thấy ông sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lại nhìn hiện giờ, bất kể kẻ đứng sau đó là Hải Đức Lý Khắc hay một người khác, ít nhất kế hoạch lần này của chúng lại thất bại.
Sát thủ đã chết, Alan vẫn còn sống.
An Na chụp lại chân dung của Huyết Thủ, đồng thời dùng bưu kiện mã hóa gửi đến nơi nào đó ở Babylon.
Cô có nguồn tình báo của riêng mình, hoàn toàn có thể thông qua dáng vẻ của Huyết Thủ để xác nhận thân phận y, từ đó điều tra tiếp theo manh mối này.
Gửi xong bưu kiện, An Na lượn mấy vòng xung quanh, tìm được khu vực Alan phóng hỏa để ngăn đám người Địch Á Ca truy kích rồi đuổi theo dấu vết Alan để lại.
Cuộc đi săn còn chưa kết thúc, An Na phải đảm bảo an toàn cho hắn.
Phải biết rằng vị thiếu gia nhà Cách Lan Đặc kia cũng không có hảo cảm với Alan.
An Na không muốn Bối Tư Kha Đức và nhà Cách Lan Đặc kết mối thù không thể hóa giải.
Sau khi truy tìm hơn một giờ đồng hồ, An Na bị đứt manh mối.
Cô bắt đắc dĩ lắc đầu, vị tôn thiếu gia này nhà mình còn cao minh hơn so với tưởng tượng, riêng việc có thể che giấu hành tung dưới mắt cô đã là việc con cháu gia tộc bình thường không thể sánh bằng.
Đến An Na cũng không tìm thấy tung tích của Alan, nếu là người khác lại càng khó khăn hơn.
Tạm thời có thể khẳng định Alan an toàn.
An Na chỉ có thể nghĩ cách khác tìm Alan.
Khi khu rừng Tư Ngữ tắm trong nắng sớm, Alan mở mắt.
Hắn ở trong một hốc cây, bên cạnh là ba lô vật tư của hắn, mặt đất rải rác các công cụ như bông băng cầm máu và kéo.
Đêm qua sau khi bỏ rơi đám người Địch Á Ca, hắn lại vòng về nơi giấu ba lô.
Nghĩ lại trước đó hắn chắc chắn đã đánh rơi thứ gì mới khiến Huyết Thủ tìm được nơi hắn giấu ba lô, đồng thời chuẩn bị một cái bẫy chờ hắn giẫm vào.
Cũng may Alan phát hiện điều bất thường, nếu không vào trong hốc cây mới phát hiện Huyết Thủ, trong không gian chật hẹp này hắn chắc chắn không tránh khỏi công kích của y.
Lúc đó cho dù không bị giết tại chỗ thì cũng bởi trọng thương mà bị Huyết Thủ đuổi theo giết chết.
Hiện giờ lại là cục diện khác.
Nhớ đến Huyết Thủ bị cao thủ bên Địch Á Ca chặn lại, Alan không khỏi bật cười.
Có thể tưởng tượng lần này Huyết Thủ cho dù không chết thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm hắn.
Với tính tình của Địch Á Ca, gã không kiếm chút lợi lộc trên người Huyết Thủ mới là lạ.
Lúc rạng sáng Alan mới trở lại hốc cây, cũng may ba lô vật tư không bị Huyết Thủ ném đi.
Trong ba lô ngoài thức ăn, quan trọng hơn cả là một số dược vật cấp cứu.
Ví dụ như vết thương sâu đến mức thấy cả xương trên tay Alan, nếu không dùng kim khâu lại sẽ khó tránh bị nhiễm trùng.
Nếu xử lý không ổn thỏa sẽ còn ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.
Hắn dùng kim chỉ tiêu độc khâu vết thương, lại phun nước cầm máu rồi dùng bông băng băng bó cố định, cơ bản đã không có gì đáng ngại.
Thế nhưng hắn không vội rời đi, cuộc đọ sức với Huyết Thủ là kinh nghiệm vô cùng quý giá.
Đây là lần đầu hắn đụng phải đối thủ có thực lực áp đảo, trong một ngày hai đêm ngắn ngủi Alan không ngừng quanh quẩn ở bờ vực sống chết.
Điều này tạo kích thích cực lớn cho hắn.
Điều hắn cần làm hiện giờ chính là tiêu hóa những kinh nghiệm này.
Alan cứ thế tiếp tục trốn trong hốc cây, một bên tiến hành rèn luyện Nguyên lực, một bên nhớ lại từng hình ảnh giao thủ với Huyết Thủ, cứ như vậy đến buổi chiều hắn mới chui ra khỏi hốc cây.
Trong và ngoài hốc cây hoàn toàn là hai thế giới, nhìn ánh mặt trời rọi bên ngoài, gió lạnh từ phía núi tuyết Toàn Vân thổi tới càng làm tinh thần hắn rung lên.
Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Nguyên lực thể năng phục hồi hoàn toàn, thậm chí còn được nâng cao. Đặc biệt là kinh nghiệm chiến đấu với Huyết Thủ đã trở thành một phần từng trải cuộc sống của hắn, việc này càng khiến ý chí chiến đấu của Alan dấy lên.
Alan cắm trực đao xuống dưới chân, dùng tay trái rút đao.
Nhắm mắt lại rồi lấy Huyết Thủ làm kẻ địch giả tưởng, nhớ lại hình ảnh y công kích, Alan dùng tay trái múa đao đánh trả tương ứng.
Lúc bắt đầu, trực đao vung lên còn có vẻ không lưu loát nhưng dần dần, đao thế của Alan dần triển khai, trực đao phát ra tiếng huýt gió khiếp người, dưới ánh mặt trời múa ra từng mảnh ánh sáng.
Cuối cùng, Alan không nghĩ đến Huyết Thủ nữa, chỉ chuyên tâm vận đao.
Trực đao giống như một phần cánh tay hắn, tùy theo ý hắn.
Nguyên lực trong người cuồn cuộn, quanh người Alan đao khí tung hoành, kích cây cỏ bay tán loạn, cuốn lên mù mịt.
Hắn đột nhiên mở hai mắt ra.
Trong mắt thần quang lóe lên, cổ tay chấn động, trực đao trong không khí vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.
Đây là một Huyền Nguyệt Trảm tiêu chuẩn, Ám Hủy phản quang ánh mặt trời sau trưa, trong không trung còn lưu lại một đạo Nguyệt Luân rõ đến không thể rõ hơn.
Đột nhiên Nguyệt Luân khẽ chấn động, vỡ vụn, hóa thành trăm ngàn mảnh ánh sáng vụn bắn ra khiến rất nhiều lá rụng cành khô phía trước xoắn thành mảnh vỡ nhỏ xíu.
Alan kêu nhỏ một tiếng, giơ tay chém xuống, lại một luồng ánh sáng nhỏ vụn nổ tung trong lồng ngực hắn như pháo hoa nở rộ trong đêm hạ.
Xoẹt một tiếng, trực đao thu vào trong vỏ.
Alan vui mừng lộn nhào một cái tại chỗ rồi ha ha ngồi ngay đó.
Cuối cùng hắn cũng dung nhập một cách hoàn mỹ năng lực chấn động vào đao kỹ của mình chứ không giống với khi bị tập kích ở phố Đen, chỉ khi chồng thêm chấn động lên Viêm Nguyệt trảm, từ đó hình thành bạo viêm đẩy đối thủ ra.
Hiện giờ tiêu hóa kinh nghiệm chiến đấu với Huyết Thủ, lãnh ngộ của hắn về đao pháp và năng lực nâng lên một tầng cao mới, vì vậy Huyền Nguyệt trảm lột xác biến thành Toái Nguyệt.
Sau khi thêm năng lực thiêu đốt thì lại là một quang cảnh khác.
Hệ thống chiến đấu đang hoàn thiện từng chút một.
Alan nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời xanh như được gột rửa.
Bất kể thế giới hiện thực hay thế giới lực lượng kỹ xảo, hai thế giới trong ngoài đều gần như vô tận.
Còn đối với việc tìm kiếm thế giới, thành tựu thu được mỗi lần đều khiến người ta cảm động.
Alan không biết điểm cuối của mình ở đâu, hắn không nghĩ cũng không muốn nghĩ, bởi vì quá trình tìm tòi thế giới, bản thân nó đã là trải nghiệm vô cùng rung động lòng người.
Trải nghiệm của mỗi người không giống nhau, vì vậy cuộc đời của mỗi người, bản thân nó chính là một bộ sử thi.
Còn có điều gì khiến người ta kích động hơn tự biên soạn sử thi thuộc về mình?
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!