Chương 201: Huyết Thủ

Chương 201: Huyết Thủ

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trong chuyện này, ngoại trừ ảnh hưởng bởi ưu thế của con cháu quý tộc, quan trong nhất vẫn là do Alan đã tiện tay quăng mất máy thu thập.

Đến nước này, cho dù hắn săn bắt mười ngàn loại nguy hiểm, thì xếp hạng của hắn vẫn sẽ từ từ tụt xuống.

Lai Ngang ngồi trên một tảng đá sạch sẽ, khoanh chân, đợi bọn hộ vệ thu thập tin tức săn bắt Sư ba sừng và xử lý thi thể của chúng.

Loại nguy hiểm Sư tử ba sừng bậc bốn này đã bắt đầu hình thành Nguyên ngọc ở giữa tim.

Nguyên ngọc là một loại năng lượng kết tinh, là nơi loài nguy hiểm dùng để khu động năng lực, tác dụng giống như khắc ấn của nhân loại.

Chỉ có điều Nguyên ngọc do Sư tử nhiều sừng bậc bốn hình thành chỉ lớn khoảng cái móng tay.

Nguyên ngọc trải qua thu thập, chiết xuất, gia công, có thể chế tác thành nguyên liệu đường vân đạo năng trong võ bị ma năng.

Đương nhiên, đường vân đạo năng được chế từ Nguyên ngọc chỉ dùng cho những võ bị cấp cao.

Còn về ma võ cấp thấp thì chỉ cần dùng vật liệu nhân tạo đã có thể chịu được sự gia nhập Nguyên lực của người sử dụng mà không đến nỗi hư hao.

Nếu như Nguyên ngọc lấy được từ trong cơ thể của loài nguy hiểm bậc mười trở lên sẽ có một số năng lực đặc thù.

Ví như phần thưởng hạng nhất của cuộc săn mùa thu lần này Ám Ảnh Chi Nhãn giúp nâng cao tính liên kết của Nguyên lực tương tính tương hợp, đạt đến mục đích tăng nhanh tốc độ ngưng tụ của Nguyên lực.

Ngoại trừ Nguyên ngọc, cơ thể của loài nguy hiểm bậc cao cũng có tác dụng kỳ diệu riêng.

Như loài Sư tử ba đầu nhiều sừng này, sừng cong trên đầu chúng nó sau khi nghiền nát có thể dùng làm nguyên liệu cho phòng cụ ma năng.

Thậm chí, bộ phận sinh dục của chúng còn có thể chiết xuất thành thuốc kích thích, dùng để nâng cao năng lực nam giới, rất được ưa chuộng trên Babylon.

Dưới thủ pháp thuần thục của mấy gã hộ vệ, vật có giá trị trên những đầu Sư tử nhiều sừng đều bị rút hết ra, sau đó, một gã tiến liên phía trước bẩm báo:

-Có thể xuất phát rồi, Tam thiếu.

Lai Ngang gật đầu, cầm rìu Trảm thủ mà hộ vệ đã rửa sạch lên, nhảy xuống từ ghềnh đá.

Rìu chiến tuỳ ý vác lên vai, Lai Ngang đi dọc theo khe suối, đột nhiên cau mày:

-Có tin tức của Alan không?

-Không có, nhưng cách đây không lâu, thiếu gia Địch Á Ca của gia tộc Cách Lan Đặc đã điều đội trưởng đội hộ vệ gia tộc, Lan Đăng tới.

Hộ vệ đáp.

-Điều động đội trưởng hộ vệ?

Lai Ngang lắc đầu:

-Thằng Địch Á Ca này nổi điên gì vậy, chẳng lẽ tính dùng đội trưởng hộ vệ để đối phó Alan. Nếu thật vậy, Alan trái lại đáng để kiêu ngạo lắm. Hắc hắc, cấp bậc của đội trưởng là Giác Tỉnh giả cấp hai mươi đấy...

Hộ vệ gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

Lai Ngang nhìn về chỗ sâu trong rừng:

-Hy vọng tiểu tử Alan kia đừng không biết sống chết đụng phải bọn Địch Á Ca, hắn dù lợi hại thế nào cũng không đối phó nổi một cao thủ cấp hai mươi đâu. Có điều với tính cách của tên nhóc đó, thật đúng là khiến cho người ta lo lắng mà.

Tại thời điểm Lai Ngang lo lắng thay cho Alan, người được nhắc đến đã trở lại nơi mình cất giấu ba lô vật tư.

Nơi này cây thông cao thẳng, gió vừa thổi qua, lá vàng óng ánh từ tán cây bị chấn động từng chiếc từng chiếc rơi xuống, lá rơi xuống đất trở thành một phần của thảm rừng rậm nơi đây.

Lúc này vừa qua giữa trưa, ánh sáng rực rỡ chiếu lên mảnh đất đầy lá rụng, màu vàng kim hiện ra trên cả một vùng.

Ba lô của Alan nằm trong một hốc cây thông đã chết héo cách đây hơn ba mét, hắn cầm thanh Trực đao đi thẳng đến hốc cây.

Đi được ba bước liền mạnh mẽ dừng lại, Alan cảnh giác nhìn về bốn phía.

Hoàn cảnh xung quanh rõ ràng rất bình thường nhưng trong lòng hắn lại bất chợt có một cảm giác không thoải mái.

Đó là trực giác khi cảm nhận được sự nguy hiểm, trong đoạn thời gian sinh sống cùng bầy sói, Alan nhờ vào trực giác này không biết đã thoát được bao nhiêu lần săn giết của loài nguy hiểm hùng mạnh.

Giờ đây, hắn càng hiểu được loại trực giác này bắt nguồn từ sự liên hệ cùng với vạn vật.

Mọi vật trên đời, nhìn như đều là cá thể độc lập nhưng thực tế lại có liên quan lẫn nhau.

Như gió thổi lá rơi, nếu không có gió, lá sao có thể rớt xuống mặt đất?

Vì vậy khi trực giác cảm nhận được nguy hiểm, nguồn gốc là từ biến hoá tinh tế của hoàn cảnh, từ đó phản ánh lên năm giác quan, hình thành một loại xúc giác tâm linh vượt trội hơn hẳn cảm giác của các cơ quan trong cơ thể.

Giờ phút này, một con Sói dữ chui ra từ trong đám cỏ bên trái Alan nhưng không biết vì sao đột nhiên cụp đuôi chạy mất.

Lập tức, Alan cũng không dám chần chờ.

Hắn quay đầu bay lên, trong nháy mắt đã vượt ra một quãng dài vài mét rơi xuống một đám cỏ, bóng người biến đi mất tăm.

Gần như cùng lúc với hành động của Alan, chỗ hốc cây giấu ba lô đột nhiên bị kình khí làm nổ mạnh khiến những cây lân cận hốc cây đó nứt toác cả vỏ, một bóng người bay sát mặt đất chỉ chậm hơn Alan một chút xẹt qua đám cỏ.

Y đứng vững trên mặt đất, vừa muốn vọt lên bỗng dừng lại.

Một cỗ ý lạnh như có như không, giống như một con rắn nhỏ trèo lên lưng y.

Y cười ha hả, dùng biên độ chậm rãi đến cực điểm từ từ đứng thẳng dậy, sợ dẫn tới bất cứ hiểu lầm nào.

Trực đao của Alan đã ra khỏi vỏ, mũi đao chỉ về phía người trước mắt.

Mũi đao run lên nhè nhẹ, mỗi lần rung động hàn ý trên lưng người nọ sẽ phát sinh ra một biến hoá vi diệu khiến người ta không biết được khi Alan thực sự xuất đao công kích, sẽ chọn điểm rơi ở đâu.

-Ngươi là ai? Là người do Địch Á Ca phái tới à?

Alan trầm giọng, lời của hắn không nhanh không chậm, gióng thập phần vững vàng, hoàn toàn không mang theo một chút dao động cảm xúc nào.

Nếu người này muốn suy đoán tâm tư của hắn thông qua giọng nói, chỉ là công cốc mà thôi.

Người này lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

-Rốt cuộc là do ta đã già, hay là người trẻ tuổi bây giờ đều lợi hại như vậy. Ta tự cho rằng công phu ẩn thân của mình vô cùng đến nơi đến chốn, sát khí không lộ ra ngoài, chưa hề phá hư tí hoàn cảnh xung quanh nào nhưng vẫn để ngươi phát giác được, trong kiếp hành nghề của Huyết Thủ ta, đây là lần đầu gặp phải.

-Thì ra ngươi là Huyết Thủ?

Alan thấy hơi quái lạ, hơn một năm trước, lúc hắn xuống mặt đất săn bắt Hắc Quả Phụ, từng nghe Thiếu uý La Ân nhắc đến tên sát thủ này.

Khi ấy chiến một trận sống mái cùng Hắc Quả Phụ ở trấn Phúc Luân, kẻ ẩn giấu sau lưng chính là nhân vật tên Huyết Thủ này.

Không nghĩ tới hôm nay lại đụng trúng y.

Alan nói xong, đến lượt Huyết Thủ tỏ vẻ kinh ngạc:

-Ngươi nghe qua tên ta?

-Vậy thì sao? Là ai sai ngươi đến giết ta?

Huyết Thủ đột nhiên cười âm hiểm:

-Thì ra ngươi vẫn chưa biết ai muốn giết ngươi, thật là một tên nhóc đáng thương. Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, dù sao hôm nay ắt phải chết, coi như để ngươi chết cho rõ ràng vậy. Nghe kỹ đây tiểu tử, người muốn mạng ngươi là người của Bối Tư Kha Đức các ngươi đấy.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Từ chương 201 sẽ là 25 TLT! Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện nhé!