Chương 194: Dã Tính

Chương 194: Dã Tính

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan gật đầu:

-Tôi biết anh muốn tốt cho tôi nhưng anh yên tâm đi. Rừng núi là đấu trường của tôi, anh không hiểu đâu, trong năm năm trước khi tôi đến Babylon, tôi làm thế nào để sống sót được. Vì vậy, nếu Địch Á Ca muốn gây sự với tôi ở trong rừng, vậy anh ta sẽ phát hiện bản thân đã dính vào rắc rồi gì.

Lai Ngang nhìn hắn, lắc đầu:

-Con người cậu bên ngoài nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, thực tế thì trong mình chứa đầy dã tính. Bây giờ ít nhiều ta hiểu được tại sao nhỏ điên A Đại Nhi lại thích cậu, vì hai người giống nhau trong rất nhiều phương diện, vì vậy thu hút lẫn nhau chăng?

Alan nhớ đến lời nói táo bạo của A Đại Nhi vào hôm cô đến nhà tìm hắn thử súng, lập tức có chút ngượng ngùng mà chuyển chủ đề:

-Chi bằng anh hãy lo lắng cho mình nhiều hơn đi. Tôi dám chắc rằng, sáng nay em gái Ái Liên Đạt của anh cố tình đến gây sự là do đại ca đó của anh xúi giục. Chỉ là anh ta không ngờ đến do chuyện của tôi và Địch Á Ca, ngược lại khiến chuyện này dở dang như vậy.

Lai Ngang hừ lạnh:

-Bảo La có phải lần đầu tiên đến gây sự với ta đâu, ta sợ anh ta chắc, anh ta phải cảm thấy may mắn có cậu nhúng tay vào, nếu không ta sẽ cho anh ta biết mặt.

Lại nói:

-Ồ, người tình của cậu đến rồi.

Alan nhìn sang liền thấy A Đại Nhi mặc trang phục thợ săn, tóc được búi lên giấu dưới mũ, chẳng khác nào công tử quý tộc đang đi đến. Cô cũng không e ngại gì mà khoác tay Alan, nói với Lai Ngang:

-Ta đến tìm Alan, biết điều thì cút nhanh.

Lai Ngang làm mặt quỷ với Alan, sau đó nói chuyện nghiêm túc với A Đại Nhi:

-Tuân mệnh, đại tiểu thư, ta cút ngay đây.

Nói xong vẫy tay rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đại Nhi bị lửa trại phả vào làm đỏ bừng lên, nhìn bóng lưng của Lai Ngang, nói:

-Anh chàng này nhìn thuận mắt hơn trước nhiều rồi.

Rồi cô nàng lại nhìn Alan:

-Alan, anh biết không, ba đao chiều nay của anh ngoạn mục quá, nhìn mà làm ta cũng thích anh mất rồi.

Alan đau đầu:

-Không phải là cô lại định nói đến chuyện cưới xin đấy chứ?

-Đằng nào cũng phải lấy chồng, lấy anh còn hơn là để hời cho người khác.

Không biết là A Đại Nhi nói nghiêm túc hay là đùa:

-Hơn nữa anh giỏi đánh như vậy, ba đao thôi đã chém cho Địch Á Ca không còn nhớ tên gã là ai, sững người tại trận một lúc. Sau đó có rất nhiều cô gái đã hỏi thăm tên của anh đó, ta phải ra tay trước, không lại bị người khác cướp mất.

Hai tay cô vòng qua cổ Alan:

-Anh là con nai nhỏ của ta.

Dưới ánh lửa, A Đại Nhi kiều diễm không gì có thể sánh nổi, huống hồ cô đứng gần như vậy, Alan gần như có thể cảm nhận được hơi thở của cô, điều này khiến hắn có chút ngại ngùng.

-Alan!

Lúc này Lôi Kiệt Tư len ra khỏi đám đông, hô:

-Gần đây tôi lại học được một chiêu, đến tỉ thí với tôi nhanh.

A Đại Nhi bất mãn:

-Kệ thằng nhóc điên làm mất hứng đó đi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.

Alan thấy đau đầu, bỏ tay A Đại Nhi ra:

-Lâu rồi không gặp Lôi Kiệt Tư, không thể đá anh ta ra như vậy. Hơn nữa, chúng tôi còn là anh em.

Thấy Alan bỏ rơi mình chạy đến chỗ Lôi Kiệt Tư như thể chết đuối vớ được cọc.

A Đại Nhi hầm hừ:

-Anh em của anh có phải có mỗi mình Lôi Kiệt Tư đâu, sao không thấy anh đi tìm con thằn lằn tuyết đó mà bồi dưỡng tình cảm.

Cô lại hét to:

-Hai tiểu tử, muốn đánh nhau đừng có bỏ rơi ta, xem chị đây dạy dỗ các cậu thế nào.

Khi Alan cố bỏ rơi cái đuôi phiền phức A Đại Nhi, Địch Á Ca đang ở trong doanh trại của mình.

Dưới đất được trải một tấm da gấu bạc trắng của Gấu bạo chúa, bên cạnh là một máy điều hòa giữ nhiệt độ doanh trại ở khoảng hai mươi độ, chắn mùa thu lại bên ngoài trại.

Địch Á Ca ngồi trên tấm da gấu, bên cạnh là một cô gái quyến rũ có tóc màu vàng kim đang ngồi kế bên, dùng hai ngòn tay nhấc lên một chùm nho óng ánh như đá quý đưa vào chiếc miệng nhỏ nhắn gợi cảm đó.

Thi thoảng cô gái lại dùng miệng của mình ngậm lấy một quả nho đã bóc vỏ, rồi đưa đến miệng của Địch Á Ca. Địch Á Ca miệng ăn hoa quả, mắt thì nhìn theo người phụ nữ đang nhảy múa ở phía trước, khi cô ta vứt từng chiếc áo quần ra bốn xung quanh, Địch Á Ca lại cảm thấy nhiệt nóng ở bụng dưới không giống như bình thường.

Mỹ nữ trước mặt nhảy múa nóng bỏng, nhưng trong mắt Địch Á Ca lại cứ lóe lên bóng dáng một đao chỉ trời đó của Alan.

-Á, anh làm đau em rồi.

Cô gái bên người kinh hô, vừa rồi Địch Á Ca dùng sức cắn rách cả môi cô, trên môi đang trồi lên vài giọt máu đỏ tươi.

Địch Á Ca hừm một tiếng, đẩy cô ta ra.

Cô gái nhảy múa nóng bỏng vẫn ra sức thể hiện, eo mềm mại như không xương làm ra các động tác khó.

Thi thoảng để lộ ra cơ thể một cách trọn vẹn, tạo nên sức hút cực kỳ trí mạng, ngay cả nhiệt độ trong trại dường như cũng vì điệu múa nóng bỏng của cô mà tăng lên chút ít.

Hai cô gái bên người Địch Á Ca bắt đầu chà sát, Địch Á Ca nhắm mắt lại, hưởng thụ sự lấy lòng của hai người phụ nữ.

Đột nhiên có người chui vào trong trại, nhìn thấy tình cảnh này “ồ” một tiếng rồi nói:

-Hình như tôi đến không đúng lúc.

Người phụ nữ đang cặm cụi đột nhiên nghe thấy có tiếng người, vội muốn rời đi.

Nhưng bị Địch Á Ca ấn người lại, cô chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục phục vụ, Địch Á Ca cười:

-Ngồi đi, Bảo La.

Lại đẩy người phụ nữ ngồi bên cạnh ăn nho khi nãy:

-Đi, giúp Bảo La tiên sinh làm ấm người.

Người phụ nữ để nho xuống, cười hì hì lại bên người Bảo La rồi kéo gã ngồi xuống đầu kia của tấm da gấu.

Cô quỳ ra sau người Bảo La, mát xa cho người đàn ông cường tráng này.

Đại ca Bảo La của Lai Ngang hiển nhiên thành thục hơn nhiều so với chú ba của gã, hơn nữa cơ bắp khỏe khoắn hấp dẫn, vai rộng eo hẹp, có sức hấp dẫn chí mạng với phụ nữ hơn người gầy giơ xương như Địch Á Ca.

Cảm nhận sức mạnh dưới mỗi khối cơ bắp, người phụ nữ khẽ rên một tiếng, mặt ửng hồng như hoa đào, không kìm nén được mình mà cắn nhẹ một cái lên vai Bảo La.

Bảo La dường như không biết đằng sau lưng có một người phụ nữ vậy, cũng coi như không nhìn thấy một cô gái khác đang ra sức lấy lòng Địch Á Ca.

Anh ta nhìn thẳng vào thanh niên gầy yếu:

-Chuyện lúc chiều ta đã nghe Tạp Tu nói rồi, Alan này khá đáng ghét, ngày mai ta sắp xếp người dạy dỗ hắn một trận ra hồn.

Thấy Bảo La nói thẳng ra như vậy, Địch Á Ca có ấn tượng rất tốt với gã nhưng y chỉ lắc đầu:

-Ý tốt của anh, tôi xin ghi nhận. Nhưng còn mặt mũi thì tôi phải tự mình tìm về, nếu không còn thú vui gì nữa chứ?

Xong, y lại âm hiểm nói:

-Chiều nay đúng là tôi khinh xuất mới để tiểu tử này thừa cơ. Nhưng lần sau thì không đơn giản như vậy đâu. Chẳng qua là một con cháu chi bên nho nhỏ mà thôi, thế nên nếu tự nhiên mà chết ở trong rừng Tư Ngữ, có lẽ Lai Ngang cũng không tiện để làm gì.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!