Chương 192: Đánh Cuộc (2)

Chương 192: Đánh Cuộc (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Quả nhiên, nụ cười của Lai Ngang dần biến mất, khuôn mặt cũng xịu xuống.

Vừa định phát tác, Alan ở bên cạnh đã tiến lên, thản nhiên đáp lời:

-Địch Á Ca tiên sinh hẳn là may mắn đang ở trong doanh địa của gia tộc Uy Liêm mà không phải ở xó xỉnh nào của mặt đất. Nếu không, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của ngươi, đao của tôi đây đã chém đầu của tiên sinh xuống đất rồi đó!

Lai Ngang gần như phải thốt lên một tiếng ‘hay lắm’.

Lời này của Alan tựa như một đao sắc bén, phản kích rất hay lại đứng trên lập trường thân phận chủ nhân nhà Uy Liêm, đồng thời ám chỉ Địch Á Ca chỉ biết động mồm mép.

Nếu Địch Á Ca còn tiếp tục đứng ở đây giằng co không dứt, sẽ chỉ bị người ta xem thường.

Địch Á Ca xuất thân hào môn, bên cạnh có nhiều người nhìn như vậy, mất mặt sao có thể nhịn.

Y lập tức lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, ngươi rất có lòng tin với đao của mình?

- Đâu có. Chi bằng chúng ta cược một ván đi, nếu tiên sinh tiếp được ba đao của ta, ta sẽ xin lỗi tiên sinh?

- Xin lỗi? Nào có đơn giản như thế, ngươi phải liếm mông cho ta!

Địch Á Ca độc ác nhìn Alan.

Alan nhún vai:

-Ngược lại thì sao?

-Giống vậy.

Địch Á Ca thốt ra.

Alan lắc đầu:

-Ta đây không có cái ham mê này, cho nên nếu tiên sinh thua, ta chỉ cần tiên sinh xin lỗi.

Địch Á Ca tức giận, hai mắt đảo qua liếc nhìn mấy người bạn phía sau đang mang ý chịu đựng, lại càng hận Alan hơn.

Y càng tức giận, âm thanh càng mềm mỏng:

-Được lắm, ngươi sẽ phải hối hận! Sẽ rất hối hận!

….

Leng keng một tiếng, Ám Hủy được rút ra khỏi vỏ.

Alan cầm một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau trên mình trực đao.

Tới mũi đao, thân đao hiện ra vầng sáng dưới ánh mặt trời chiều, mỗi một hoa văn đều thấy rất rõ ràng.

Thậm chí thân đao bóng loáng còn chiếu vào khuôn mặt của Alan.

Lai Ngang xuất hiện sau lưng hắn, bóng dáng hiện trên thân đao bóng loáng như gương kia.

Alan thu đao về vỏ rồi đứng lên, Lai Ngang ôm tay dựa vào một cây Linh sam, nói:

-Phản kích lúc sáng khá đấy nhưng ta nhắc nhở cậu, đừng coi thường Địch Á Ca.

-Tôi biết.

Alan ôm đao đứng lên nói:

-Nếu là chiến đấu để phân sống chết, kết quả cũng khó lường. Tuy nhiên chỉ là bổ y ba đao thôi mà, tôi có lòng tin.

-Thật sự không biết nên nói cậu tự tin hay tự đại nữa. Địch Á Ca cũng không phải hạng như tên Văn Sâm cậu chém lần trước đâu.

Lai Ngang lắc đầu.

-Tôi không phải thuận miệng nói đâu.

Alan đột nhiên đứng thẳng sống lưng, lập tức sinh ra một khí thế sắc bén đội trời đạp đất:

-Kỹ thuật chiến đấu của mỗi người thường có liên quan tới tâm tính. Nhìn lời nói cử chỉ của tên Địch Á Ca kia, đại khái tôi có thể đoán được, kỹ thuật chiến đấu của y sẽ có nét âm tàn là chính. Đối thủ như vậy, chiến đấu sinh tử kết quả khó lường. Nhưng muốn chính diện ngăn được ba đao của tôi, tôi sẽ tặng cho y một bất ngờ.

Lai Ngang lặng người, giơ tay xoa xoa cằm:

-Cậu phân tích đúng lắm. Nghe cậu nói vậy, ta cũng cảm thấy mình có thể phang ba búa đập chết cái tên như đàn bà kia rồi.

-Chính là như vậy, cho nên tôi định ba đao. Nếu như đối thủ là anh, đừng nghĩ tới tôi sẽ khẳng khái như thế, đại khái sẽ không có ba mươi đao tôi sẽ không kết thúc.

Alan nhớ tới búa trảm thủ kia của Lai Ngang, búa chiến khí tính cương liệt, so với đao của hắn chỉ có hơn chứ không kém, đánh ba đến năm kích là có thể phân thắng bại.

Nếu đối thủ là Lai Ngang, Alan cũng không muốn áp dụng sách lược chính diện điên cuồng tấn công, làm không tốt đao của hắn sẽ bị chém đứt.

Lai Ngang cười ha ha:

-Lời khen này của cậu nghe thật thoải mái đó. Không bằng như vậy, nếu như cậu thắng được Địch Á Ca, tất cả phần thưởng ta giành được trong đợt đi săn lần này đều cho cậu, thế nào?

Alan nhìn anh ta từ trên xuống dưới:

-Xem ra anh chỉ có thể tay không trở về Babylon rồi.

-Nếu thực sự như vậy, ta đây vui còn không kịp nữa là.

Lai Ngang nhìn về một bên của doanh địa, nơi đó truyền tới tiếng người, thuận miệng nói:

-Hắn ta tới rồi, đi thôi huynh đệ!

Chuyện Alan và Địch Á Ca đánh cuộc đã truyền đi khắp các gia tộc trong doanh địa.

Hai người này, một là kẻ xuất sắc ở lôi đài Tử Vong, người may mắn vừa đi khỏi công viên Hoàng Thạch liền được gia tộc Bối Tư Kha Đức thu nhận, một trong những học sinh thân truyền được Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc chỉ định, nổi bật vô cùng, có thể nói chính là người nổi bật trong số những thanh niên gia tộc của Babylon.

Người còn lại xuất thân từ hào tộc nhà Cách Lan Đặc, lại là học sinh của đại sư Tự Liệt – Lao Lâm Tư, đồng thời cũng là người trẻ tuổi được chú ý.

Dù Alan có nổi bật hơn nữa cũng chỉ là một con cháu dòng bên của Bối Tư Kha Đức, người xem trọng hắn không nhiều.

Nhưng vẫn có kẻ nhiều chuyện lấy việc hai người khai chiến để đánh cuộc, qua một buổi sáng, trên cơ bản ai cũng đã biết được trận đấu giữa hai người trẻ tuổi này khiến cho xích mích trước đó của Lai Ngang và anh em huynh đệ của anh ta nhạt đi không ít.

Địa điểm đánh cuộc chính là một mảnh đất trống sau doanh địa, sớm đã có người bao quanh.

Khi Alan đi vào liền nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Lôi Kiệt Tư, A Đại Nhi thậm chí cả Vi Bá cũng đang ở trong đó.

Khác biệt là, Lôi kiệt Tư và A Đại Nhi đang ra bộ thị uy cho hắn, còn Vi Bá chỉ là ngoài cười trong không cười nhìn Alan, hy vọng Alan sẽ xấu hổ vì thua cuộc.

Lai Ngang theo sau Alan vỗ vỗ vai hắn rồi lui sang một bên.

Alan ôm đao tiến lên trận.

Địch Á Ca đã ở giữa sân, trên tay y có thêm một chiến thương dài gần hai mét, còn cao hơn Địch Á Ca nửa cái đầu.

Thân thương có hoa văn xếp hình xoắn ốc, dưới ánh mặt trời đầu thương rực rỡ chói lóa.

Địch Á Ca cầm thương đứng đó cũng cực kỳ có khí thế.

Đầu y hơi nghểnh lên, khinh thường nhìn Alan:

-Ta còn tưởng ngươi không dám tới.

Alan bật cười:

-Rõ ràng là chuyện tốt chỉ có thắng không thua, vì sao tôi lại phải bỏ qua.

Chân Địch Á Ca đá đuôi thương, chiến thương nâng lên, y thuận tay khẽ rung.

Mũi thương đâm loạn, đâm ra từng chùm hàn quang cực kỳ bề thế.

Y gật đầu:

-Đợi lát nữa ta xem ngươi có còn cười được nữa không.

-Chào hỏi xong rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi. Anh cũng biết, tôi còn phải chuẩn bị cho cuộc săn bắn ngày mai.

-Lại đây.

Địch Á Ca quát lạnh.

Alan lập tức nâng trực đao, tay khẽ động, Ám Hủy ra khỏi vỏ. Thân đao ánh lên ánh mặt trời sau giờ ngọ, giống như dòng nước mùa thu chiếu vào mặt của Địch Á Ca. Địch Á Ca nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc này, Alan đã ra tay.

Kéo đao tiến lên.

Chỉ chớp mắt, Alan đã lao tới bên cạnh Địch Á Ca, trực đao đánh lên, mũi đao kéo thành một đường cong hoàn mỹ chém về phía vai trái của Địch Á Ca!

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!