Chương 188: Cuộc Đi Săn Mùa Thu (1)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
-Người trẻ tuổi mà, huống chi là tiểu yêu tinh A Đại Nhi. Nếu cô bé mà nghiêm túc mới không bình thường.
Hoắc Ân đang phê duyện văn kiện gia tộc, cũng không hề quay đầu lại.
-Kể ra, thiếu gia Alan tuy lớn lên giống tiểu thư Lan Ny nhưng an phận hơn tiểu thư rất nhiều. Nhớ hồi tiểu thư bằng tuổi của thiếu gia bây giờ, cũng chạy loạn khắp nơi như tiểu thư A Đại Nhi vậy.
Quản gia như nhớ lại thời gian xưa, ngay cả tầm mắt cũng dần mất đi tiêu điểm.
Hoắc Ân cũng ngừng lại một lúc, ánh mắt chuyển thành dịu dàng, cứ ngồi như vậy không hề nhúc nhích.
Không khí bên trong thư phòng như cũng ngừng trôi, chủ tớ hai người đều tự chìm vào trong hồi ức của bản thân.
Không ai muốn lên tiếng, như sợ phá vỡ thời khắc yên tĩnh này.
Ở phía sau, trên một mảnh đất phẳng nho nhỏ nhô ra giữa sườn núi, Alan tức giận khoanh chân ngồi xuống, trên người dính đầy lá cây và vụn cỏ, mặt mũi cũng đen thui thành từng mảng.
A Đại Nhi ôm lấy cái va li xám bạc cười hì hì ngồi bên cạnh hắn.
Đó là Phong Thứ, thân súng có dáng thuôn được trang trí bởi đường vân đạo năng màu đen sẫm khiến nó trông rất ngầu.
Vừa rồi chính là A Đại Nhi ôm cây súng này đuổi cho Alan chạy khắp núi, Phong Thứ quả thật là một vũ khí giết người.
Nó có thể xác định Nguyên lực của mục tiêu, dựa theo Nguyên lực này tiến hành truy đuổi.
Nếu không có cách thu liễm Nguyên lực, căn bản sẽ chạy không khỏi tầm bắn tỉa của Phong Thứ.
A Đại Nhi quả thật cũng đã hạ thấp uy lực của viên đạn ma năng, sau khi qua vài lần thử nghiệm nghiêm túc hệ thống định vị và đường đạn của Phong Thứ, A Đại Nhi liền tắt chức năng truy đuổi của Phong Thứ, bắt đầu sử dụng súng bắn tỉa ngắm bắn những vật bên cạnh Alan.
Ví như lùm cây dưới chân chỗ hắn ẩn thân hay là tổ chim trên đỉnh đầu hắn, còn không thì là ổ chuột nào đó.
Tóm lại Alan chạy đến đâu, thì nơi đó liền gặp hoạ.
Khổ nỗi A Đại Nhi cách xa quá, Alan cũng hết cách với cô, chỉ đành để mặc cho tiểu thư nhà Ma Sâm quậy phá đến mức núi sau lâu đài gà bay chó sủa.
-Chỗ này đẹp quá.
A Đại Nhi thu hồi Phong Thứ, cây súng bắn tỉa sau một hồi máy móc và linh kiện chuyển động liền khôi phục lại hình dáng chiếc va li xách tay.
A Đại Nhi đặt nó ở bên cạnh, hai chân thòng ra ngoài hư không của mảnh đất phẳng, tay chống trên mặt đất, nhìn về phía trước.
Trước mặt là một mảnh rừng rậm giữa núi, bởi vì ý thu đang dần dần kéo đến, lá rừng đã bắt đầu từ xanh chuyển vàng, từng mảng từng mảng lan xuống khắp chân núi.
Lâu đài Ô Gia Lặc trang nghiêm hùng vĩ dưới chân núi như một toà pháo đài dựng vững trên đại địa, mà từ phương hướng của Alan bọn họ nhìn qua, lâu đài cổ sâm nghiêm như bị nét nhu hoà của rừng rậm làm dịu đi không ít, giống như một đầu sư tử dịu ngoan đang lười biếng quỳ trên mặt đất.
Cách đó không xa là trấn nhỏ Lai Ôn lồ lộ dưới ánh mặt trời.
Những kiến trúc nhỏ trong trấn bởi vì khoảng cách quá xa mà hoá thành từng mảng đủ màu đủ sắc, giống như một hoạ sĩ tài ba can đảm dùng bút pháp xây nên hình ảnh trấn nhỏ này.
Một con đường nhỏ uốn lượn từ trấn Lai Ôn vươn ra bên ngoài, vặn vẹo về phía trước, cuối cùng nối vào quốc lộ nội thành Babylon.
Phía sau quốc lộ chính là cảnh sắc lấy núi non và rừng sâu làm chính.
Lại xa hơn nữa, tháp nhọn Ma Phương của Babylon lưu lại giữa trời đất một vết cắt trang nghiêm như có như không.
Giờ phút này, bầu trời trong xanh thuần khiết, mây trôi gió mát.
Tâm linh của Alan bỗng yên tĩnh khác thường, dường như tinh thần hoà cùng trời đất.
Lúc này, một giây như vĩnh hằng, hắn biết bản thân mãi mãi sẽ không quên được hình ảnh đẹp đẽ như vậy, tâm thần trong lúc này vô tình như được rộng mở, nối thẳng đến phía cuối vũ trụ.
Chợt trong lòng như nhận thấy điều gì, Alan quay sang A Đại Nhi.
Cô nàng nhìn hắn với một vẻ mặt cổ quái, hắn phủi phủi vài mảnh lá cây, cười:
-Sao nhìn tôi như vậy, bộ dạng kỳ quái này của tôi, chẳng phải là do tiểu thư A Đại Nhi ban tặng.
A Đại Nhi cười xì một cái, lại lắc đầu:
-Vừa nãy anh đem đến cho tôi một cảm giác rất lạ, rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lại thấy cách nhau rất xa. Giống như bầu trời này vậy, nhìn thấy được nhưng sờ không tới, một cảm giác đầy mâu thuẫn.
-Không nói chuyện này nữa, hay là nói một chút về khảo hạch của nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc đi, lúc nãy ở phòng anh hình như tôi thấy anh đang lên phương án, có đầu mối gì chưa?
A Đại Nhi lại hỏi.
Alan nhún vai, thuận miệng nói:
-Tôi ủy thác thiếu uý La Ân ở mặt đất tìm kiếm tình báo của tập đoàn võ trang đó, đang lên kế hoạch tác chiến và phương án phân phối trang bị, vừa có được chút ý tưởng thì cô đã tới rồi.
A Đại Nhi phồng má:
-Nói cứ như tôi đến để quấy rối á!
Alan thổi rơi chiếc lá cây, buông lỏng tay:
-Chẳng lẽ tôi hiểu sai sao?
Hai người nhìn nhau chốc lát liền mỉm cười.
…
-Tôi đã lấy được tin tình báo của tập đoàn vũ trang kia rồi, phương diện chiến lược vẫn lấy đột kích làm chính. Chỉ là phương diện phối hợp nhân viên và vũ khí thì có chút đau đầu, hiện tại chỉ có ý tưởng bước đầu, để mười đội viên tiến hành bố trí thông thường, hai đội trưởng trang bị võ bị ma năng, chỉ được dùng phương thức “điểm” để tiến hành đột phá. Tách riêng những tạp binh không đáng để ý tới nàyrồi trực tiếp xử lý sạch sẽ tên cầm đầu và đội thân vệ cấp mười trở lên của đối phương.
Alan nằm trên sân thượng, nhìn bầu trời xanh phía trên:
-Xử lý sạch sẽ tên cầm đầu và thân vệ của đối phương, chúng sẽ như rắn mất đầu, đến lúc đó xua đuổi hay là truy sát đều dễ dàng hơn nhiều.
-Võ bị ma năng?
A Đại Nhi liếc mắt nói:
-Anh cũng dám nghĩ tới. Phải biết rằng, Bối Tư Kha Đức không có nơi sản xuất ma võ cho mình. Cho dù nhà Ma Sâm chúng tôi cũng cần hùn vốn với mấy gia tộc mới chống đỡ nổi hai dây chuyền sản xuất ma võ đó. Vì thế anh nên biết, võ bị ma năng không rẻ. Cho dù là loại ma võ cấp một như Nọc ong này, giá thành phẩm chẳng thấp, giá thành giao trên chợ nằm trong khoảng năm mươi ngàn.
-Chút quân phí này của anh, sợ là không chống đỡ nổi đâu?
Alan mỉm cười gật đầu:
-Cô nói không sai. Số tiền còn dư sau khi trang bị theo lệ thường cũng chỉ đủ mua một vũ khí ma năng thôi. Tuy nhiên cô đừng quên, tôi học Ma Phương Tự Liệt chỗ Hưu Đốn tiên sinh. Cấu kiện ma võ tương đối rẻ hơn nhiều, còn về Tự Liệt tôi có thể tự mình thiết kế, chế tạo và trang bị thêm. Tôi tính rồi, tiền của một ma võ nếu do chúng ta tự mình làm ra Tự Liệt, hoàn toàn có thể chế tác ra hai ma võ. Nếu dựa theo vóc dáng của hai vị đội trưởng kia mà định tạo ra võ bị ma năng, tôi nghĩ cũng có thể nâng cao lực chiến đấu của họ lên mấy bậc, vậy cũng có uy lực hơn là trang bị vũ khí thông thường rồi.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!