Chương 179: Sát Cục (1)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Nhìn bộ dạng này của cậu ta, Alan thở dài:
-Nơi này là phố Đen của Babylon, là một nơi phức tạp. Cậu tuy chạy trốn khỏi thương hội Kiệt Minh nhưng không có chứng minh thân phận nào, ra khỏi phố Đen sẽ bị chính phủ Liên bang bắt. Tôi không biết bọn họ sẽ xử lý người dị tinh như thế nào, nhưng nghĩ chắc sẽ không phải chuyện vui vẻ gì. Cho nên trốn ở phố Đen còn có thể sống sót, dù sao trừ cặp mắt của cậu ra, về cơ bản cậu cũng không khác gì với chúng ta...
-Đương nhiên, thương hội Kiệt Minh sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Cho nên cậu phải tìm một nơi ẩn náu, quán rượu Lão Tượng Thụ có thể là một lựa chọn không tồi. Nó ở cửa vào phố Đen, biển hiệu có hình một cây cao su, rất dễ nhận ra. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu thuận lợi tới được quán rượu, còn phải thuyết phục được ông chủ của bọn họ. Nhớ lấy, đừng sử dụng năng lực này của cậu, nếu không lão Ốc Đức khẳng định sẽ ném cậu ra ngoài.
Alan buông tay:
-Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu bấy nhiêu thôi.
Thiếu niên dị tinh gật gật đầu:
-Cảm ơn....
Sau đó linh hoạt nhảy lên tường vây, xuyên tường biến mất.
Trong lòng Alan dâng lên một cảm giác kỳ quái, thiếu niên kia khiến hắn nhớ tới bản thân mình.
Trong năm năm sau khi mẹ hắn qua đời, hắn cũng đơn độc một mình trên thế giới này.
Cho dù ở trong bầy sói nhưng lòng vẫn cô độc.
Có lẽ, đây là nguyên nhân mà hắn bằng lòng giúp đỡ một chút.
Alan xoay người muốn đi.
Đột nhiên hắn vỗ tay lên đùi, kêu lên:
-Đúng rồi, sao mình lại quên phương pháp đơn giản như thế!
Alan ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời sao lấp lánh chiếu sáng màn đêm.
Hắn hoàn toàn có thể căn cứ vào vị trí của sao, không cần phải để ý tới đường phố ngõ nhỏ như mạng nhện ở phố Đen kia.
Chỉ cần tìm đúng phương hướng, học người Mã Lợi Thản kia có tường xuyên tường, có lầu vượt lầu, đi một đường thẳng tắp là có thể rời khỏi phố Đen.
Tuy hơi phiền toái, làm không tốt còn khiến người ta chú ý nhưng đỡ hơn đi loanh quanh trong khu phố như mê cung này.
Rất nhanh Alan đã xác định được phương hướng của quán rượu Lão Tượng Thụ, lập tức người cúi xuống, quỳ gối phóng lên, bám vào mặt tường cạnh người, sau khi vượt qua mấy bức tường lên một tòa nhà ba tầng lại rơi xuống một con phố khác.
Cứ đi như vậy, lướt giữa tường vây tòa nhà, người như hòa tan vào bóng đêm, có loại cảm giác tự do tự tại, không gì trói buộc.
Ý tưởng dạ hành ngẫu nhiên nảy ra khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Thế giới rộng lớn vô hạn nhìn trong tầm mắt, tinh thần cũng rộng mở, giống như muốn ôm lấy cả trời sao.
Giờ khắc này, Alan dường như đã trở thành điểm trung tâm của vũ trụ, cùng vũ trụ hô hấp, nhảy múa.
Mỗi một giây đồng hồ hắn có vô số suy nghĩ kỳ diệu.
Suy nghĩ thiên mã hành không gian xẹt qua trong đầu.
Một số vấn đề học thuật, trong Ma Phương Tự Liệt khiến hắn đau đầu, tại giờ khắc này giải quyết dễ dàng.
Alan đột nhiên có cảm giác, những tri thức mà hắn học được, hệ thống tạo dựng nên trong một năm nay nháy mắt đã tan vỡ.
Trong các loại lý luận học thức không còn khoảng cách nữa, chúng tấn công va chạm với nhau, lại dung hợp một cách kỳ lạ, trở thành một tổng thể không thể phân cách.
Rất nhiều học thức đều tới từ vạn tượng vũ trụ, cho dù trong khoa học có phân biệt rõ ràng khiến vạn tượng vũ trụ có liên hệ với nhau thành chỉnh thể.
Vì vậy, sau khi cấu trúc vô hình kia tan vỡ, Alan chợt phát hiện ra, giữa lý luận học thức chính là lý luận cộng sinh bù trừ!
Phát hiện này khiến hắn bất giác phát ra một tiếng huýt sáo vui vẻ!
Đến lúc này, hắn mới hiểu được học viện có nhiều chương trình học như vậy, trên thực tế đều vì học sinh thành lập một hệ thống tri thức liên hệ chặt chẽ, nó sẽ xuyên suốt mỗi sinh mạng học sinh từ đầu đến cuối.
Chẳng qua có người đại khái chỉ sinh ra một khái niệm mơ hồ, mà người sinh ra loại thanh tỉnh giác ngộ này như Alan lại càng ít.
Hai tay đan nhau, nhẹ nhàng nhảy qua một bức tường.
Người ở phố Đen, Alan lại có cảm giác quay trở lại rừng cây ở mặt đất.
Tĩnh lắm thì nghĩ tới động, từ lần trước cùng Ôn Toa Bối Lạc từ mặt đất trở về, Alan vẫn luôn qua lại giữa học viện, thư viện và ký túc.
Giống như việc chạy băng băng đầy vui vẻ này, đã quên đi rất nhiều chuyện trước kia rồi.
Hắn lại từ một tòa nhà hai tầng nhảy xuống, sau khi qua cửa sổ, cô gái bên trong phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong phòng là cảnh tượng hương diễm nam hoan nữ ái.
Sự xuất hiện của kiến trúc khiến nhân loại có thêm không gian riêng tư, bởi vậy kéo ra hàng ngàn hàng vạn chuyện độc lập.
Mà trọng vô số chuyện này nhìn như là vụn vặt, thậm chí rất vô nghĩa lại viết thành một bộ sử sách văn minh.
Vô số cá thể tạo thành một chỉnh thể, mà chỉnh thể dẫn dắt cá thể, hai bên liên hệ qua lại, ở giữa có một loại lực dẫn dắt vô hình.
Alan đột nhiên cảm giác bản thân không còn cô đơn nữa, hắn là một thành viên trong vô số cá thể, đồng thời, hắn lại chính là một phần tử của chỉnh thể.
Mỗi lời nói mỗi hành động của hắn, vươn ra ngoài lan tới chỉnh thể, ảnh hưởng tới những cá thể khác.
Tựa như màn vừa rồi, khi hắn từ trước cửa sổ nhảy xuống, cô gái trong phòng kinh hô, hai cá thể không chút liên quan đã sản sinh ra mối liên hệ tinh tế.
Cũng không biết loại quan hệ này sau khi không ngừng kéo dài sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.
Đó là kết quả mà Alan cực kỳ trí năng, cũng không thể tưởng tượng ra được.
Alan cũng không biết, cảm ngộ của hắn, sự hiểu biết về vũ trụ, đều nhất nhất hóa thành phần nuôi dưỡng đại thế trong lồng ngực.
Đây là dưỡng thế, thông qua cảm ngộ của bản thân tẩm bổ nuôi dưỡng cho đại thế tự nhiên.
Càng nhiều cảm ngộ, đối với vũ trụ tự nhiên có sự hiểu biết càng sâu hơn, khiến cho đại thế tự nhiên trở nên nhẵn nhụi hơn.
Nếu nói đại thế tự nhiên là chú ngựa hoang mãnh liệt, vậy cảm ngộ và lý giải chính là đeo dây cương lên cho con ngựa hoang này, khiến nó dễ dàng bị khống chế.
Đêm nay, trên con đường đuổi theo thế, Alan lại tiến thêm một bước.
Khi hạ xuống một con hẻm nhỏ, cảm giác của Alan vẫn chìm đắm trong mối liên hệ kỳ diệu giữa cá thể và chỉnh thể.
Vì thế con ngõ nhỏ rõ ràng chẳng có bóng dáng một ai, Alan cũng cảm giác được mình đã bước một chân vào cạm bẫy.
Chung quanh có khí tức tinh tế bao quanh, khi hắn bước vào con ngõ này, trừ phía trước có hơi thở như có như không kia, trái phải và phía sau mấy đạo khí tức mạnh mẽ dâng lên rồi lại chậm rãi hạ xuống, lộ ra sự kích động tinh thần khi hắn tới.
Rất rõ ràng, bọn họ nhằm vào mình.
Nếu bình thường, hắn không kịp phòng giẫm phải cạm bẫy, chỉ sợ phải đợi kđối phương công kích về phía mình Alan mới phát hiện ra.
Nhưng kẻ địch ngàn tính vạn tính, vẫn không tính được hắn linh cảm không ngừng, tìm kiếm thấy liên hệ tinh tế giữa vũ trụ và vạn vật.
Dựa vào thời khắc cảm giác trở nên nhạy bén vô cùng đã nhìn thấu được bố trí của bọn họ, ngược lại chiếm được thế thượng phong.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!