Chương 165: Thiết Ngục (2)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Ngoài Trầm Tịch Thủ Hộ, Trực Đao Ám Hủy và thủy chủ Ác Ma Lễ Tán cũng không biết tung tích, xem ra đã bị tịch thu.
Tình hình còn khắc nghiệt gấp trăm lần tưởng tượng.
Lại đánh giá nhà tù hắn đang ở, khoảng năm sáu mét vuông, tất cả trong phòng bao gồm một chiếc giường, một bồn cầu tiện dụng, một tấm chăn mỏng.
Cửa kim loại được điều khiển bằng hệ thống điện tử đóng chặt, chỉ chừa một khung cửa sổ nhỏ để nhìn ra thế giới bên ngoài.
Alan giơ tay gõ vách tường và cửa, chúng đều phát ra tiếng vọng nặng nề, đủ biết vật liệu nhà tù này sử dụng đều là bọc thép kim loại dày mười mấy centimet.
Điều này khiến tù nhân không có lợi khí trong tay hoàn toàn không cần nghĩ đến chuyện vượt ngục.
Chỉ có điều tại sao từ Mãnh Cầm Hộ Vệ Hạm đột nhiên đến đây vẫn là một câu hỏi lớn.
Lúc ấy trên tàu có người chiến lực đẳng cấp như Ôn Toa Bối Lạc, mấy chuyện như bị kẻ địch tập kích gần như là điều không thể.
Vậy thì lý giải còn lại chính là Ôn Toa Bối Lạc đích thân ra tay.
Ôn Toa Bối Lạc tuy là Liên bang song kiêu có chiến lực đẳng cấp, thế nhưng Alan không nghĩ tới Nguyên soái Tham Lang dám lộ liễu bắt cóc mấy con cháu gia tộc.
Nếu không phải là bắt cóc thì khả năng duy nhất chính là đề tài của lần khảo hạch này đã thay đổi.
Hoặc đề tài của Ôn Toa Bối Lạc ngay từ đầu đã không phải là khảo hạch thực chiến mà là đề tài khác.
Đề tài này chắc chắn có liên quan đến môi trường nơi ở hiện tại.
Alan nghĩ rõ ràng xong, ngược lại không còn lo lắng.
Lúc này hắn nghe thấy một tiếng hét chói tai:
-Thả ta ra, đây là đâu? Có người không, mau nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.
Đó là giọng của Nại Lệ.
Thiếu nữ hoảng sợ gào thét nhưng không ai đáp lời.
Ngay sau đó, giọng của Bì Tư cũng vang lên:
-Nhà tù? Sao ta lại ở trong tù?
-Đừng ai kêu nữa.
Giọng của Vi Bá vang lên ở phòng kế bên:
-Đây có thể là khảo hạch của Nguyên soái, các ngươi tỉnh táo lại đi.
Rõ ràng không chỉ một mình Alan nghĩ đến khả năng này.
Vi Bá lại kêu:
-Alan, ngươi cũng ở đây sao?
Alan đi tới trước cửa:
-Ta cũng ở đây, mọi người không sao chứ?
-Không sao nhưng trang bị vũ khí các thứ đều bị tịch thu rồi.
Vi Bá cười khổ nói.
Lúc này ngoài nhà tù vang lên tiếng bước chân, một cảnh ngục vẻ mặt dữ tợn đi tới, đối phương dùng côn cảnh sát hung hăng gõ lên cửa phòng giam khiến nó phát ra một chuỗi tiếng vang đinh tai nhức óc, sau đó liền quát:
-Gào cái gì mà gào, lũ cặn bã và kỹ nữ này. Liệu hồn ở trong phòng giam của mình đi, đứa nào dám làm loạn, ta sẽ cho nếm thử mùi vị của ghế điện.
-Ngươi là ai? Có biết ta là ai không? Mau thả ta ra, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!
Bì Tư kích động gào lên.
Nhưng cậu ta cũng chỉ được đổi lại một trận gõ điếc tai của cảnh ngục.
Vi Bá đi tới trước cửa:
-Vị tiên sinh này có thể nói cho bọn ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không? Ta nghĩ ở đây chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Bọn ta là học sinh của Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc, đang muốn đến mặt đất tiến hành một đợt khảo hạch thực chiến. Nếu đây là nội dung khảo hạch mà Nguyên soái sắp xếp thì phiền nói cho bọn ta biết đề tài là gì?
Cảnh ngục dùng côn gẩy gẩy cái mũ cảnh sát của mình, cười lạnh:
-Chết đến nơi còn nói láo, các ngươi mà là học sinh của Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc thì Tổng thống Mạc Bỉ Đặc là cha ta đó, đáng tiếc cha ta là một đồ tể. Nên các ngươi là tiểu tạp chủng cướp sạch trấn La Đa Tư, bị quân canh phòng khu vực thứ bảy bắt tận tay, chờ quan tòa phán quyết tội của các ngươi, sau đó dùng tiêm thuốc hoặc treo cổ chấm dứt sinh mạng dơ bẩn của lũ đáng thương các ngươi.
Nghe những lời cảnh ngục nói không giống như nói đùa, lần này đến Vi Bá cũng không trấn tĩnh được nữa. Cậu ta giơ tay ra khỏi khung cửa sổ nhỏ trên cửa lớn, kêu lên:
-Không, không thể nào. Bọn ta là cư dân ở Babylon, gia tộc mỗi bọn ta đủ để khiến ngươi kinh hồn táng đảm. Bọn ta không thể là tội phạm, trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Ta muốn cầu kiến Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc hoặc gọi Trưởng giám ngục của các ngươi tới!
-Câm miệng!
Cảnh ngục dùng côn cảnh sát đập vào ngón tay của Vi Bá, đau đến mức cậu ta rụt tay lại.
Cảnh ngục gõ thật mạnh vào cửa nhà tù của từng người, quát:
-Các ngươi muốn tốt thì đừng gây rắc rối cho ta nữa, ngoan ngoãn ở trong chờ phán quyết đi!
….
-Ta không muốn chết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đáng lẽ không nên là vậy chứ.
-Ồn chết được, câm miệng được chưa? Nại Lệ!
-Ta không làm được, Bì Tư. Ta sợ lắm!
Thiếu nữ ở phòng giam bên cạnh kêu lên:
-Vi Bá, Alan, các ngươi có cách gì không?
Vi Bá trầm giọng:
-Mọi người bình tĩnh đi, đây chắc là khảo hạch nào đó của Nguyên soái. Nói không chừng hiện giờ cô ấy đang ở sau màn hình nào đó nhìn chúng ta đấy.
Alan nhìn xung quanh phòng giam:
-Vừa rồi tôi đã kiểm tra một lượt, trong này không có bất cứ máy theo dõi nào.
-Nói cách khác đây không phải là khảo hạch? Chúng ta thực sự bị coi là tội phạm rồi bị bắt, còn muốn phán chúng ta tử hình sao?
Nại Lệ kêu lên:
-Đừng mà, ta không muốn thế đâu! Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!
-Bình tĩnh đi!
Alan kêu lên:
-Đừng nhanh bỏ cuộc như vậy, nghĩ mà xem, chúng ta ở trên Hộ Vệ Hạm, gia tộc của chúng ta cũng đều biết Nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc và chúng ta cùng xuất phát. Nếu đây quả thực là chuyện ngoài ý muốn, gia tộc chỉ cần không liên lạc được với chúng ta thì sẽ nghĩ cách tìm hiểu chúng ta đang ở đâu và triển khai cứu viện. Điều chúng ta cần làm là đảm bảo sống sót trước lúc đó.
-Trời mới biết chúng ta có sống được đến lúc có người đến cứu hay không.
Bì Tư kêu lên, dùng chân đá cửa chính:
-Đáng chết, cái thứ này dày thật đấy, các ngươi không có cách nào mở cửa sao?
Bọc thép kim loại dày mười mấy centimet rõ ràng không phải thứ một thiếu niên cấp mười mấy có thể mở, thế nên cảnh ngục rất yên tâm vứt họ ở mấy gian phong giam này, thậm chí còn không hạn chế bọn họ nói chuyện với nhau.
Tiếng bước chân vang lên.
Có vết xe đổ, ngay cả Nại Lệ cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hiện giờ tình hình chưa rõ, không ai muốn mình phải ngồi ghế điện.
Một lát sau, tên cảnh ngục ban sáng trở lại.
Y tuần tra một vòng, giọng nói khinh miệt:
-Chúc mừng các ngươi, mấy tiểu tạp chủng các ngươi. Bản án đã được ra, bảy ngày sau sẽ công khai treo cổ các ngươi!
-Đây không phải sự thật.
Bì Tư hét lớn:
-Ngươi là đồ con lợn, tốt nhất mau thả bọn ta ra. Nếu không ông đây giết ngươi!
-Hình như ngươi bỏ ngoài tai lời ta vừa nói.
Cảnh ngục đi tới trước nhà giam của Bì Tư, nhập gì đó trên máy điện tử trước cửa.
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!