Chương 128: Lê Minh Chi Nhận
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Alan gần như không có suy xét, đã lựa chọn đáp ứng.
Hưu Đốn vỗ vỗ vai hắn:
- Đi theo ta.
Ông ta dẫn Alan tới lầu hai, đi lên lầu là một hành lang.
Hai người đi đến cuối hành lang, đứng ở phía trước một cánh cửa. Hưu Đốn gõ cửa nói:
- Vi Lạp, là ông nội đây.
Bên trong cánh cửa không có bất cứ động tĩnh gì, Hưu Đốn thở dài, mở cửa ra.
Bên trong hiển nhiên là phòng của một cô gái, từ đồ dùng đến màu sắc trang sức đều là màu hồng nhạt.
Nhưng bên trong gian phòng lại có phong cảnh vô cùng bất đồng, chính là cô gái đang đứng vẽ tranh bên cửa sổ.
Tóc dài màu đen, đôi mắt màu đen, váy dài màu đen... Ấn tượng đầu tiên mà cô gái mang đến cho Alan đã nồng đậm như mực nước tối đen, trên người của cô tỏa ra cảm giác làm cho người ta hít thở không thông.
Giống như không gian có cô ấy, cả không khí cũng trở nên trầm trọng như chì.
Nhìn kỹ, ngũ quan của cô cực đẹp.
Hai hàng lông mày nhỏ như lá liễu, cái mũi thẳng tắp, đôi môi nhếch ra làm cô trông trầm lặng cổ điển.
Nhưng mà cặp mắt cô, một chút tức giận cũng không có.
Alan gặp qua không ít đôi mắt động lòng người, như đôi mắt sung mãn sức sống xanh biếc của Lộ Thiến (Lộ Thiến), lại như đôi mắt đường hoàng ương ngạnh của A Đại Nhi, các cô đều có đặc điểm riêng.
Không hề nghi ngờ, cô gái trước mặt này cùng vô cùng có nét riêng nhưng mà thứ nó truyền đạt lại làm người ta cảm thấy tuyệt vọng, hư không, cô quạnh không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ cần bị đôi mắt này nhìn chằm chằm một lát, người có ý chí yếu kém chỉ sợ sẽ bị đôi mắt này làm cho không chịu nổi áp lực mà phát cuồng kêu to.
Rốt cuộc là tâm hồn thống khổ như thế nào mới có thể uẩn dục ra đôi mắt như vậy?
Cửa chậm rãi đóng, ngăn cách cô gái tóc đen da trắng kia khỏi mắt Alan.
Đến lúc cửa hoàn toàn đóng lại, Alan dường như mới được hô hấp trở lại, hít vào một hơi thật sâu, sau đó kinh ngạc nói:
- Cô ấy là?
- Vi Lạp... cháu gái của ta.
Quay lại phía cầu thang, bóng lưng Hưu Đốn lúc này có vẻ thật già nua.
Trở lại phòng khách, ông ta đã uống vài ngụm rượu mạnh, sau đó mới nói:
- Bảy năm trước, cha mẹ của Vi Lạp hy sinh trong chiến tranh ngoại vực. Từ lúc đó, Vi Lạp đóng kín tâm linh của mình, biến thành như ngươi vừa mới thấy. Nó rất mẫn cảm, cũng rất yếu ớt, ta vẫn dốc lòng chăm sóc nó. Nhưng dù như vậy, tình hình cũng không thấy có gì cải thiện. Cho nên ta dự định để nó đi học ở Lê Minh Chi Nhận, tuy rằng học viện tuyển nhận con em gia tộc nhưng khi thành lập lại có danh ngạch cho học sinh tự túc. Ta còn có chút tiền để dành, có thể cung cấp đồ dùng học tập cho nó.
- Ta hy vọng Vi Lạp có thể đi ra ngoài, quen biết nhiều bạn bè, dù sao con đường sau này nó phải đi còn rất dài mà ta chỉ là một lão già không thể theo nó lâu như vậy được.
Hưu Đốn nhìn về phía lầu hai:
- Chỉ có điều nó bình thường ít tiếp xúc với người khác, đến học viện có thể có nhiều khó khăn, ta...
- Con sẽ chăm sóc cô ấy.
Alan gật đầu nói.
Hưu Đốn cười ha hả:
- Ta thích ngươi ở điểm này, vừa nói đã hiểu, không cần phí lời. Như vậy giúp ta trông chừng Vi Lạp nhiều một chút nhưng không cần vì nó mà ra mặt mọi chuyện, nếu không nó vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi bóng ma trong lòng.
- Ta biết nên làm thế nào rồi.
Khi rời khỏi chỗ của Hưu Đốn đã tới gần giữa trưa.
Alan đi ra tiểu hoa viên trước nhà, trong lòng có cảm giác khác lạ, hắn xoay người nhìn lên lầu hai.
Sau cửa sổ gian phòng, thiếu nữ tóc đen đứng cạnh cửa sổ. Hắn giật mình bóng ma chợt lóe vội vàng tiến vào trong cửa sổ giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ.
- Vi Lạp!
Alan đột nhiên kêu lớn:
- Chúng ta gặp nhau ở học viện nhé.
Kèm theo đó là một nụ cười tỏa nắng, lúc này hắn mới rời đi.
Thiếu nữ một lần nữa đến bên cửa sổ nhìn về phía đường phố, sau đó ánh mắt phiêu động, rơi xuống giá vẽ tranh bên cửa sổ.
Trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu là một bức tranh nhân vật, ở giữa là một người đàn ông, tay hắn cầm lưỡi đao khổng lồ, đưa lưng về phía người xem, chỉ ngoảnh lại một nửa để lại một bên mặt.
Dưới chân người đàn ông là một mảnh núi thây, mà phía trước là bóng dáng ẻo lả.
Kẻ thù như núi như biển, có dáng người vô cùng kỳ quặc, tất cả cùng vọt tới phía người đàn ông.
Bối cảnh nơi xa thì dùng hai loại màu khối đậm đen và đỏ thể hiện, tuyệt nhiên sinh ra ý thảm thiết.
Ánh mắt của cô gái dừng trên mặt người đàn ông, đường cong gò má kia, có vài phần tương tự Alan!
Một tuần sau, Alan đang đứng ở cổng vòm cao ngất của học viện Lê Minh Chi Nhận, tâm linh thiếu niên lại lần nữa bị rung động, giống như lần đầu nhìn thấy lâu đài Ô Gia Lặc.
Chỗ bất thường chính là, lâu đài cho hắn cảm giác đắm chìm trong thời gian tang thương, còn Lê Minh Chi Nhận cho hắn cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Quản gia Hải Tân đi cùng hắn xuyên qua cổng vòm học viện, thế giới trước mắt rộng mở trong sáng.
Lúc ánh bình minh sáng sớm chiếu xuống, đập vào mắt hắn đầu tiên là một thảm cỏ xanh rộng lớn, mặt đất được trải thảm cỏ xanh, đường lớn, đường nhỏ, ao phun, pho tượng chia đều thành một vài khu vực.
Dọc theo con đường lớn, có một tác phẩm đá điêu khắc.
Tác phẩm thật ra vô cùng đơn điệu, ở trên đài cao ngất, giống như có một ít đá vụn lộn xộn.
Ở bên trái đống đá sỏi vụn, cắm một đoạn đao tàn cũ.
Kết cấu đơn giản thô ráp, lại mang đến cảm giác chấn động tâm linh cực lớn cho những học viên lần đầu tới học viện. Từ những vụn đá sỏi và đoạn đao, người xem có thể cảm nhận được một cỗ danh trạng thê lương và bi tráng.
Ở giữa bệ, có khắc một hàng chữ: Lấy máu tươi làm đao, lấy niềm tin làm thuẫn. Trảm phá đêm tối, nghênh đón bình minh bắt đầu, tỏa ra ánh sáng hy vọng!
Nhìn hàng chữ này, Alan chỉ cảm thấy ngực phảng phất có một đám lửa đang thiêu đốt khiến hắn gần như muốn rống to lên mới dễ chịu.
Hải Tân đứng ở phía sau hắn nói:
- Đây là Lê Minh Chi Nhận (đao Bình Minh) và Hy Vọng Chi Thuẫn (thuẫn Hy Vọng), giáo huấn của học viện, mục đích là nhắc nhở người đời sau không nên quên trận chiến thảm thiết kia. Chỉ có điều chủ đề điêu khắc có chỗ bất đồng, Lê Minh Chi Nhận chỉ là một đoạn đao gãy, Hy Vọng Chi Thuẫn chỉ còn lại là một tấm thuẫn nát. Đao gãy và thuẫn nát, đại biểu cho máu tươi và hy sinh!
Khi quản gia Hải Tân giảng giải cho Alan ý nghĩa đá điêu khắc cùng với văn tự, một thiếu nữ xinh đẹp cao điệu đi lên trước.
Cô tự xưng Chu Lỵ, là học sinh của học viện, phụ trách dẫn dắt Alan đi thăm học viện.
Chu Lỵ có một mái tóc dài màu đỏ, tính cách của cô cũng nóng bỏng nhiệt tình như màu tóc.
Bộ ngực căng tràn phát triển và chân dài tuyết trắng chứng tỏ cô ở phương diện nào đó đã chín mọng.
Quản gia Hải Tân giao Alan cho Chu Lỵ rồi nói:
- Tiểu thư Chu Lỵ do gia tộc chúng ta giúp đỡ tiền sinh hoạt, cô phụ trách đưa thiếu gia Alan đi thăm cho quen thuộc toàn bộ học viện, trong cuộc sống mới ở học viện nếu thiếu gia có gì cần, cũng có thể tìm tiểu thư Chu Lỵ giúp đỡ. Như vậy, ta cáo từ trước, cuối tuần lái xe sẽ tới đón thiếu gia về.
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!