Chương 121: Trở Về
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
-----
-Được rồi, bất kể là ông ta muốn nhấc cả trái đất lên hay là cái gì khác, chỉ cần người ở trong khu 13, tôi sẽ giúp cậu tìm được. Đến lúc đó, tôi sẽ thông qua nguồn của Bối Tư Kha Đức thông báo cho cậu.
Lúc này, vũ đài trong quán rượu vang lên một hồi âm thanh hỗn độn, tiếp đó có một cô gái dùng giọng hát phóng khoáng cuồng dã ngân lên:
-Hey, những người đàn ông già, hãy xem cuộc đời tôi, tôi và ông thật giống nhau...
Alan miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trên vũ đài, A Đại Nhi đã ngà say, dùng giọng hát mang âm mũi hát lên một bài hát có tiết tấu chậm.
Cô lắc lư người, một tay cầm chai rượu, một tay cầm mic, đâu còn chút nào của dáng vẻ tiểu thư quý tộc.
Lôi Kiệt Tư cũng nhảy lên vũ đài, A Đại Nhi một tay bá vai cậu ta, hai người hợp xướng:
-Đường sau này còn rất dài nhưng lại sống trong thiên đường đơn côi...
Càng ngày càng có nhiều ngươi gia nhập vào hợp xướng, Kiệt Sâm Và Địch Mạn cũng nhảy lên sân khấu, cầm ly rượu đứng sau họ cười to cùng hát.
La Ân híp mắt lại nói:
-Nghe ra đúng là vì tôi mà hát mà, biết không? Nhìn thấy họ như nhìn thấy tôi khi còn trẻ, thời gian trôi qua thật là nhanh mà tôi vẫn là kẻ vô tích sự. Alan, nắm bắt mỗi một cơ hội của cuộc sống, đừng đợi đến khi giống tôi, đến bây bây giờ mới hối hận.
-Lại đây, chúng ta uống thêm ly nữa.
La Ân cầm ly rượu, khi nhìn về phía Alan, lại phát hiện thiếu niên đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khi cửa bị đá văng ra, thiếu úy La Ân hô to:
- Dậy thôi, các con sâu lười.
Âm thanh này khiến Alan tưởng mình lại trở về ngày tháng ở doanh huấn luyện.
Hắn mở mắt ra, chống người dậy mới phát hiện ra chỉ là giấc mộng Nam Kha mà thôi.
Alan lắc lắc đầu, sự ảnh hưởng của men rượu đã gần như hết.
Nhưng đối với hai người Lôi Kiệt Tư và A Đại Nhi mà nói, men say dường như vẫn chưa qua.
Do đó trong cả quá trình hai người từ lúc vệ sinh cá nhân đến khi ăn sáng, tinh thần vẫn lơ tơ mơ.
Lại kêu La Ân lái xe chở họ về sân bay chính phủ của khu 13, cả đường xóc nảy càng khiến cho A Đại Nhi gần như nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Dù thế, tinh thần của A Đại Nhi dường như tốt lên khá nhiều, chỉ là khuôn mặt trắng bệch đến đáng thương.
-Vậy, tôi không tiễn các vị vào trong nữa.
La Ân ngậm xì gà, vẫy tay tạm biệt rồi nhảy lên xe thiết giáp nghêng ngang rời đi.
Trở về đến Babylon đã là ba giờ chiều, khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Alan chú ý thấy sắc mặt A Đại Nhi ngồi cạnh hắn vẫn trắng bệch mà Lôi Kiệt Tư cách không xa đã sinh long hoạt hổ rồi.
Alan không khỏi bật cười, tiểu ma nữ A Đại Nhi này không sợ trời không sợ đất, chuyên gia gây sự, không ngờ lại say máy bay, điều này đại khái là chuyện rất nhiều người đều không ngờ tới.
Thấy Alan nhìn mình, A Đại Nhi nghiến răng nghiến lợi nói:
-Không được phép nói chuyện này cho người khác biết.
Alan biết cô ta đang nói chuyện mình bị say máy bay, hắn nhún vai:
-Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà.
-Chuyện nhỏ?
A Đại Nhi cười lạnh một cái, cô lắc đầu:
-Anh không phải trưởng thành trong gia tộc nên sẽ không hiểu. Bất cứ một chuyện nhỏ nào, chỉ cần bất lợi đối với anh, có thể gây tổn hại đến hình tượng đều sẽ bị người có tâm lợi dụng. Đợi đến khi anh phản ứng lại, cái được gọi là chuyện nhỏ luôn luôn biến thành con dao gây trí mạng.
Alan sững người, đối với những điều này hắn đúng là không hiểu.
Lại nhìn A Đại Nhi, ánh mắt cô có một khắc nào đó trở nên không có sắc thái, dường như là một mảng mây mù trong sơn cốc, mang theo sự đau thương không tên, so với cô của lúc bình thường thực sự như là hai con người khác nhau.
-A Đại Nhi…
Alan nhìn cô:
-Đối với những gì cô nói, tôi đúng là không hiểu nhưng sau này, nếu cô gặp phải chuyện gì phiền muộn mà muốn tìm người tâm sự, cô có thể tìm tôi. Giống như người bạn bình thường vậy, càu nhàu hay oán giận gì đó đều được.
-Bạn?
Mây mù trong mắt A Đại Nhi lặng lẽ tan đi, lại khôi phục lại vẻ giảo hoạt tinh ranh:
-Anh nên biết là người khác gặp phải tôi chỉ hận không thể lập tức rời đi, bởi vì tôi không dễ nắm bắt như những cô gái khác, hơn nữa, anh không bao giờ biết được có phải tôi đang ngầm lợi dụng anh hay không. Vì vậy anh thấy đấy, anh lại muốn làm bạn với tôi, gan không phải nhỏ đâu.
-Vậy chắc là họ không hiểu cô, hoặc là nói không hiểu con người thực sự của cô. Đương nhiên, tôi cũng không hiểu. Nhưng nếu cô nguyện để tôi hiểu, thì tôi rất vui mừng khi có một người bạn như cô.
Alan dường như nghĩ đến tâm sự, quay mặt sang bên nói:
-Tôi từng sống chung với Tuyết Lang một thời gian, một khoảng thời gian không ngắn.
-Tuy nhiên, chúng coi tôi là một phần của bầy sói. Tôi cũng vậy, tuy nhiêntôi rốt cục vẫn là con người, một con người sống trong bầy sói, tôi biết cái mùi vị không có người để giãi bày.
-Cảm giác đó, quá cô đơn.
Sự mềm dịu trong lòng A Đai Nhi đột nhiên run rẩy, cô vội vàng cúi thấp đầu xuống, che đi sự thất thố của mình. Lúc này, trong khoang máy bay vang lên tiếng loa xuống máy bay.
Thấy Alan ở bên cạnh đã đứng dậy rời khỏi chỗ, A Đại Nhi mới dám ngẩng đầu lên.
Alan đã đi về phía trước được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhe răng ra cười với A Đại Nhi:
-Lời ban nãy tôi nói, mãi mãi có hiệu lực.
Nói xong mới đi thật.
Trên khuôn mặt A Đại Nhi dần có nụ cười tỏa rộng.
Cô đứng dậy, lại khôi phục dáng vẻ phóng khoáng, kiêu ngạo:
-Đây là tự ngươi muốn nhảy vào hố lửa, sau này đừng có hối hận!
Đương nhiên, Alan sẽ không nghe thấy câu nói này.
Đi xuống máy bay, ánh nắng buổi chiều vừa hay, sân bay được tắm trong một vùng sáng hoàng kim, dường như thời gian đã dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất của hoàng hôn.
Alan nhấc va li vũ trang của mình lên, Lôi Kiệt Tư ở phía trước đang hô to gọi hắn theo lên.
Ba Ni và mấy hộ vệ đi đằng trước, mấy người nói nói cười cười.
Đối với họ mà nói, đến mặt đất làm nhiệm vụ không khác gì đi nghỉ mát.
Quay lại Babylon, Alan không cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm, vì sự khiêu chiến lớn hơn vẫn đang chờ đợi hắn.
Chuyện săn giết Hắc Quả Phụ đã khiến hắn trực quan nhìn thấy sự chênh lệch cực lớn giữa cá nhân và tập đoàn.
Nếu không phải hắn gia nhập vào Bối Tư Kha Đức, làm gì có chuyện thuê được hộ vệ ưu tú loại như Ba Ni, còn có sự ủng hộ về tình báo chính xác của La Ân.
Chỉ riêng việc hắn phải tự mình ở giữa mặt đất mênh mông, đi tìm kiếm đám An Địch đã cực kỳ khó khăn, càng không nói đến can dự vào cuộc chiến giữa Hắc Quả Phụ và thị trấn Phúc Luân và xoay chuyển thế cục về hướng có lợi cho mình.
Đằng sau chuyện săn giết Hắc Quả Phụ nhìn như nhẹ nhàng, lại là Bối Tư Kha Đức như bóng dáng thú khổng lồ ẩn sau ngọn núi mù sương.
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!