Chương 115: Khai Chiến

Chương 115: Khai Chiến

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Địch Ca lắc đầu, nói:

-Mã Phân, chớ coi thường tên An Địch âm hiểm kia. Nói không chừng đây là một cái bẫy để dẫn dụ quân chủ lực của ta, bọn họ có thể nhân cơ hội đánh lén.

- Nhưng chúng ta đã tiêu hao vài ngày với mấy tên Nhện đen đó rồi, Huyết Thủ đại nhân đã không kiên nhẫn thêm được nữa.

Mã Phân nhắc nhở.

-Ta biết.

Địch Ca buông dao nĩa xuống, hai tay giao nhau nâng cằm lên nói:

-Mã Phân thân yêu, ngươi nhìn xem, ta không còn trẻ nữa. Trong nghề sát thủ này, ta đã quá già rồi, tay chân cũng không còn linh hoạt như thời còn trẻ nữa. Nhưng Huyết Thủ lão đại vẫn để ta ngồi ở vị trí này của trấn Phúc Luân, ngươi có biết như vậy là vì sao không?

-Cũng là vì ta đã già rồi, cho nên ta cẩn thận hơn các ngươi. Mà trấn Phúc Luân không cần một sát thủ nhanh nhẹn nhưng kích động, mà cần một người cẩn thận điềm đạm như ta.

Địch Ca nhếch miệng mỉm cười:

-Viện quân bên kia của công ty ít nhất còn ba ngày nữa mới tới, tới khi đó, ngươi còn sợ không có cơ hội khiến đám Nhện Đen kia tè ra quần?

Mã Phân cười cười, gã cười khiến hình săm hắc long kia như đang bay lên, càng lộ vẻ dữ tợn:

-Sếp, đến lúc đó con nhện cái kia giao cho tôi đi.

-Ngươi nói Cổ Na sao?

Địch Ca không kìm nổi cười mắng:

-Chết tiệt, khẩu vị của ngươi cũng mặn đấy, không ngờ lại nhìn trúng con nhện cái kia.

-Tôi biết đó là người phụ nữ biến thái, hắc, như vậy mới đủ độ.

Mã Phân hơi thở có chút nặng nề, dưới háng dựng lên một cái lều.

Hôm nay được chủ định là một ngày gió êm sóng lặng.

Liên tục dây dưa vài ngày Hắc Quả Phụ không xuất hiện nữa, khiến binh sĩ của trấn Phúc Luân cũng thoải mái đi nhiều.

Vài ngày trước, không ngừng phát sinh chiến đấu quy mô nhỏ.

Hắc Quả Phụ thỉnh thoảng quấy rầy, thỉnh thoảng cường công, luôn phiên sử dụng chiến thuật khiến tinh thần của binh sĩ trên trấn rơi vào trạng thái căng thẳng mệt nhọc.

Vẫn may Địch Ca kiên trì sách lược tử thủ, mặc kệ đối phương quấy rầy hay là cường công, gã vẫn dựa vào công sự phòng ngự ban đầu của trấn Phúc Luân để đánh lui sự công kích từ đối phương.

Cứ như vậy, song phương tuy rằng đều có thể tử thương nhưng tổn thất bên phía Hắc Quả Phụ nghiêm trọng hơn so với trấn Phúc Luân.

Nếu đối phương không tiếp tục viện trợ mạnh, vậy thì Địch Ca sẽ dây dưa, cũng có thể khiến Hắc Quả Phụ tốn kém đến chết.

Một ngày an ổn khiến cho binh sĩ của trấn Phúc Luân được nghỉ ngơi.

Khi màn đêm buông xuống, trấn nhỏ lại xuất hiện một bầu không khí ngưng trọng.

Binh sĩ vào trong trấn nhỏ rõ ràng đã tăng lên không ít so với ban ngày.

Trên bức tường trấn bị ngọn lửa hun đen sì, có thêm hai súng máy tốc độ cực nhanh.

Lúc trước tường trấn bị nổ, lại dùng bao cát chất lên, tất cả binh sĩ trực đêm đều đã vào vị trí của mình, hai ngọn đèn pha công suất lớn chiếu vào vung hoang dã trước trấn khiến kẻ tập kích trở thành trò cười.

Binh sĩ tuần tra trên trấn đã tăng lên không ít, nhân công của khu vực khai thác mỏ đã sớm chạy về chỗ ở, không cho phép bọn họ hoạt động trên trấn vào lúc này.

Trấn Phúc Luân bước vào tình trạng báo động, dưới tình hình như vậy, một bóng dáng đi trong đêm tối, không ngừng dựa vào sự yểm hộ của cây cối hoặc nham thạch để lẻn vào trấn Phúc Luân.

Lính trinh sát Địch Mạn mò tới sườn tây của thị trấn nhỏ, hai chân đạp lên trên tường trấn, hai tay dùng sức kéo, lấy mũi chân giẫm lên mặt tường, Địch Mạn nhẹ nhàng bay qua tường trấn.

Động tác của y rất nhẹ nhàng, giống như một chiếc lá rụng xuống mặt đất, lại lăn thêm một vòng, nhanh chóng trốn vào trong bóng tối của một cái cây lớn bên cạnh.

Hai binh sĩ tuần tra thấp giọng trò chuyện đi qua gốc cây, sau khi Địch Mạn chờ bọn họ đi qua, y mới hiện thân trong bóng tối.

Y hóp lưng lại như mèo nhanh chóng lủi vào ngõ nhỏ, lại lật người qua một cánh cửa sổ khác.

Điểm dừng chân là phòng bếp của hộ gia đình, y lại ẩn vào trong phòng khách tối tăm, cong người ngồi xổm dưới cửa sổ.

Địch Mạn kéo một góc của tấm rèm che, từ khe hở nhìn ra ngoài, ở bên tay trái của cửa sổ, cách một con đường lớn chính là mục tiêu lần này của y.

Kho vật tư của trấn Phúc Luân!

….

Địch Ca đứng trên gác chuông, gác chuông ở tòa nhà ba tầng đã là kiến trúc cao nhất của trấn này rồi.

Gã dùng kính viễn vọng chiến thuật quan sát vùng đất hoang dã bên ngoài trấn, với công năng nhìn được vào ban đêm, vùng đất hoang được bao phủ bởi màu xanh bích.

Loại màu sắc này nhìn không thoải mái nhưng có thể khiến Địch Ca nhìn rõ động tĩnh trên vùng đất hoang.

Ví dụ sau mỗi khối nham thạch lớn, có thể ẩn giấu đám Nhện đen đáng chết đó hay không.

Nhưng mà không, cánh đồng hoang bên ngoài trấn rất yên tĩnh.

Vì thế Địch Ca rời tầm mắt, điều chỉnh khoảng cách, nhìn xuống mảnh rừng cách đó khoảng 10km.

Rừng cây hiện lên hình tròn bất quy tắc, bên trái là một dãy núi thấp bé, lấy dãy núi này làm tấm chắn, phía sau chính là vùng núi liên miên.

Đám Nhện đen từng đột nhiên chui ra từ trong dãy núi này, đánh cho trấn Phúc Luân không kịp trở tay.

Nhưng An Địch tuyệt đối không ngờ Địch Ca lại cẩn thận như vậy, gã giống như một con rùa trốn trong mai, không muốn mạo hiểm.

Cho dù An Địch cố ý lộ ra sơ hở, Địch Ca càng nhẫn nhịn bỏ qua.

Nếu không, chiến tranh hai bên đã sớm kết thúc rồi.

Hiện tại, đám Nhện đen đang trốn ở trong rừng cây.

Trong kính viễn vọng ánh lửa rất rõ ràng, Địch Ca để ống nhòm xuống, giơ tay ra vuốt chòm râu suy tư xem An Địch có chủ ý gì.

Không có bất cứ điềm báo trước nào, đột nhiên một tiếng nổ cực lớn vang lên sau người.

Sóng xung kích của tiếng nổ gần như đã đánh Địch Ca bay lên gác chuông.

Gã nắm chặt lấy lan can bằng đá, sau khi sóng xung kích qua đi, mới xoay người sang chỗ khác.

Đồng tử của Địch Ca co rút, ánh lửa ngút trời phía sau người, một đoàn cầu lửa mang theo khói dày đặc bay lên cao, chiếu lên trên bầu trời đêm đầy lửa đỏ.

-Chuyện quái gì thế này?

Địch Ca gào rít nói.

Bên kia truyền tới tiếng súng, mơ hồ nghe được có người hét lớn:

-Hắc Quả Phụ vạn tuế!

Mã Phân lúc này chạy tới, ở gác chuông kêu lên:

-Sếp, là đám Nhện đen chết tiệt đó, bọn họ làm nổ kho vật tư của chúng ta rồi.

-Cái gì!

Địch Ca sắc mặt trở nên âm trầm.

Trong kho hàng vật tư kia không chỉ chứa thức ăn dùng cho trấn trong mấy ngày này, càng quan trọng hơn, nơi đó còn có một lô hàng hóa còn chưa kịp chuyển về tổng bộ.

Để Huyết Thủ biết được, Địch Ca không chết cũng sẽ bị lột da!

-Nhện đen chết tiệt!

Địch Ca giống như một con sư tử bị chọc giận, tóc cũng dựng lên, gã quát Mã Phân ở phía dưới:

-Tập hợp tất cả anh em, ta muốn giết chết đám Nhện đen này, không giữ lại tên nào.

Mã Phân mỉm cười:

-Đợi mệnh lệnh này của sếp quá lâu rồi.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!