Chương 110: Lam Nguyệt
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
-Ngươi nói Hưu Đốn tiên sinh đồng ý chỉ dạy Alan tri thức liên quan đến Ma Phương Tự Liệt?
-Đây là chính miệng thiếu gia nói với tôi, hơn nữa Hưu Đốn tiên sinh còn để lại địa chỉ chỗ ở cho thiếu gia nữa, hẳn là không giả đâu.
Hải Tân trả lời.
Hoắc Ân cười ha hả, vỗ bàn bảo:
-Tốt, ngươi gọi Alan vào đây.
Một lát sau, Alan tiến vào phòng sách, Hoắc Ân nhìn hắn nói:
-Nghe này Alan, đây là một cơ hội khó được. Con phải dụng tâm học tập ở Hưu Đốn tiên sinh, nhân tài biết thiết kế Ma Phương Tự Liệt ở Liên Bang cũng cực kỳ hiếm có, họ đều là đối tượng mà mỗi gia tộc tranh nhau lung lạc. Con thậm chí không cần thành đại sư, chỉ cần có được tiềm lực trở thành kỹ sư cũng đáng để gia tộc đầu tư vào con, nếu con tốt nghiệp Lê Minh Chi Nhận thì tiền đồ của con không cần phải lo lắng gì nữa.
-Đến lúc đó, sắp xếp con vào danh sách người thừa kế cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa con còn nhảy thẳng lên đầu danh sách nữa cơ. Sau khi trưởng thành, hội trưởng lão trong gia tộc chắc chắn sẽ có một chỗ dành cho con. Vì thế con xem đấy, cần phải biết nắm chắc thời cơ hiếm có này, trở thành học trò của Hưu Đốn tiên sinh cho tốt.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe bay rời khỏi lâu đài cổ Ô Gia Lặc, dọc theo quốc lộ Babylon chạy về hướng nội thành.
Hoắc Ân không đi cùng nhưng ông cũng chi ra vốn gốc, để Alan mang theo bình rượu ngon Lam Nguyệt mà mình yêu thích bản thân cất giữ đã lâu, đối với lão ma men Hưu Đốn, đây không thể nghi ngờ chính là hấp dẫn chí mạng.
Dựa theo địa chỉ do Hưu Đốn cấp cho, hai tiếng sau, xe bay ngừng lại trước một toà lầu ba tầng nhỏ phía nam đường Lý Ước.
Ở nơi tấc đất tấc vàng trên đảo bay Babylon này, nơi phồn hoa nhất không gì bằng quảng trường Lê Minh và khu phố Kim Dực,cùng với bốn hướng toả ra từ khu trung tâm nội thành rộng lớn.
Tại nội thành phồn hoa nơi đây, chi phí cho nhu cầu ăn, mặc, đi, ở không phải người bình thường có đủ khả năng gánh chịu nổi.
Vì vậy, nơi đó là chỗ tập trung của thương nhân và người giàu, dân thường đa phần sẽ ở tại đoạn đường cách nội thành một đoạn như đường Lý Ước.
Còn loại tướng quân xuất ngũ như Hưu Đốn, hoàn toàn có năng lực sinh hoạt tại nội thành mà không cần chen chúc ở khu bình dân trên đường Lý Ước.
Alan trái lại không nghĩ nhiều vậy, hắn lôi theo rương võ bị của mình và bình rượu ngon do Hoắc Ân đưa tặng, băng ngang qua vườn hoa phía trước toà lầu nhỏ, đi đến cửa lớn:
-Hoắc Đốn tiên sinh, ông ở đâu? Con là Alan.
Giọng nói của hắn không lớn lắm nhưng lúc này trên đường Lý Ước vô cùng yên tĩnh, bởi vậy Alan khẳng định nếu bên trong có người sẽ nghe được tiếng gọi của mình.
Quả nhiên, trong căn nhà vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp đó, âm thanh của cánh cửa phát ra rồi hết thảy yên tĩnh trở lại.
Alan đứng thẳng tại đó, nghe như có người đang hoang mang trốn vào trong phòng nhưng hắn nghĩ không ra vì sao Hưu Đốn lại phải trốn tránh mình?
-Alan?
Một âm thanh lớn tuổi vang lên từ phía sau.
Alan quay đầu lại liền thấy Hưu Đốn đầu đội mũ rơm, tay cầm kéo, nhìn như một người làm vườn chui ra từ trong vườn hoa.
Alan bất ngờ:
-Hưu Đốn tiên sinh, con tưởng là ông đang ở trong nhà.
Hắn chỉ vào trong nhà:
-Mới nãy nghe thấy bên trong có tiếng động.
Hưu Đốn nhìn vào trong, cười ha hả:
-Không sao, chắc là do con chó ngốc ta nuôi tạo ra.
Alan thầm nghĩ, nếu một con chó mà biết đóng cửa thì tuyệt đối không thể gọi là ngốc.
Hiển nhiên, Hưu Đốn có một số việc không muốn cho hắn biết, hắn cũng không truy hỏi làm gì.
Alan giơ bình Lam Nguyệt do Hoắc Ân đưa lên:
-Đây là quà nè.
Đôi mắt già nua của Hưu Đốn sáng rực lên, quăng cây kéo trong tay xuống, dùng tốc độ mà thanh niên trai tráng cũng tuyệt đối không sánh kịp vồ nhanh tới.
Alan cảm thấy hoa cả mắt, bình rượu trong tay đã chuyển sang tay của Hưu Đốn.
Hưu Đốn đột nhiên bật nắp bình ra uống vào một ngụm rồi hét lớn:
- Lam Nguyệt. Thật là Lam Nguyệt? Thằng nhóc cừ thật, ngươi đào đâu ra bảo bối này vậy?
Alan nhớ lại lúc đi, Hoắc Ân có dặn hắn đừng nhắc đến tên của lão, liền sờ sờ đầu cười ha hả:
-Con mua được từ trong kho của gia tộc đó.
Hoắc Đốn hoài nghi nhìn hắn:
-Từ khi nào mà kho gia tộc của Bối Tư Kha Đức bán luôn cả rượu thế?
Cũng may Hưu Đốn không truy hỏi tiếp mà đẩy Alan vào trong nhà nhỏ.
Nhà của Hưu Đốn không xa hoa lắm, thậm chí có một số chất liệu trang trí còn không quý giá bằng nơi ở của Alan.
Nhưng ánh sáng rất tốt, lại thêm việc sử dụng gam màu ấm để trang trí, càng khiến cho phòng khách có được cảm giác gia đình ấm áp.
Hưu Đốn cẩn thận cất Lam Nguyệt vào trong tủ rượu, bộ dạng cứ như sợ Alan thay đổi chủ ý không bằng, lão vội vội vàng vàng đem rượu ngon giấu đi.
Sau đó, ánh mắt mới nhìn xuống rương võ bị trong tay của Alan:
-Ta biết ngay rượu không uống chùa được mà, nhóc con, muốn ta điều chỉnh Ma Phương Tự Liệt giùm ngươi đúng không?
-Vốn con muốn đợi cho thực lực của mình đạt tới yêu cầu rồi mới dùng bộ võ bị này.
Alan mở rương võ bị ra, lấy ra Trầm Tịch Thủ Hộ và Ám Huỷ.
Hưu đốn quét mắt qua, gật đầu:
-Trang bị cấp hai, đám người của Uỷ ban thật biết cách nịnh bợ. Thế nào, bây giờ muốn dùng đến chúng nó?
-Con phải đi mặt đất một chuyến.
Hưu Đốn thuận tay cầm Ám Huỷ lên, vừa xem vừa hỏi:
-Đi thăm người thân hả?
-Không, đi giết người, sẵn tiện lấy lại một thứ thuộc về con.
Alan giọng bình tĩnh.
Hưu Đốn chớt híp mắt, cười ha hả:
-Nhóc con này cũng thành thật ghê, được rồi, cho ta một tiếng, hạ thấp yêu cầu sử dụng của hai thứ này giúp ngươi cũng chẳng khó, chỉ là, hiệu quả cũng sẽ giảm bớt.
-Con biết ạ.
Hưu Đốn bỏ thanh Trực Đao Ám Huỷ xuống, thu hồi nét cười:
-Được rồi, chúng ta bàn vào việc chính đi. Như vậy, ngươi là muốn đến chỗ ta để học thiết kế Ma Phương Tự Liệt đúng không? Bình Lam Nguyệt kia, dựa vào tư cách mới gia nhập Bối Tư Kha Đức của ngươi tuyệt đối sẽ không kiếm ra được, ta đoán xem, đó là của quý riêng mà lão già Hoắc Ân kia cất giữ đúng không?
Alan liền bị nghẹn họng, xem ra Hưu Đốn cũng không phải dễ lừa như vậy. Hắn chỉ có thể lúng túng:
-Tộc trưởng có dặn con, đừng nhắc đến người.
-Lão ấy cũng coi thường người khác quá rồi, chẳng lẽ ta sẽ vì mối quan hệ với lão mà cự tuyệt ngươi? Dù sao hồi trước là ta chính miệng hứa với ngươi, tuy ta cũng chưa hề từng ngươi có thể sống sót.
Lời Hưu Đốn nói có chút cảm giác không chịu trách nhiệm.
Nét mặt của Alan đặc sắc hẳn ra, hoá ra lúc ấy Hưu Đốn cũng không xem trọng hắn, nên mới cố tình tỏ ra hào phóng mà thôi.
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!