Chương 7: Cực Hạn Ngũ hành

Phía sau cánh cửa trong đại điện là một căn phòng rộng. Đây là một thư phòng, bên trong có tám giá sách lớn. Đầu bên kia là một cánh cửa khác. Ngoài ra còn có mấy cái ghế tựa. Trên giá chất đầy sách! Những quyển sách có lẽ đã ở đây từ rất lâu nhưng vẫn mới tinh. Cả căn phòng không có lấy một hạt bụi. Mộ Uyển như bị thôi miên, nàng nhìn những giá sách, nhìn dòng chữ ghi trên gáy sách mà nàng chết lặng.

- Thủy hệ Ma pháp cấp bảy, Hỏa hệ Ma pháp cấp bảy, Thổ hệ, Phong hệ… Trời ơi! Toàn cấp bảy! Còn có Kim hệ! Lôi hệ cũng có! Băng hệ, Mộc hệ có luôn! Trời! Ta đang ở đâu đây!

Mới giá sách đầu tiên nàng đã la trời rồi. Mới liếc qua giá sách thứ hai cả người nàng tê dại.

- Mẹ ơi! Ma pháp cấp tám! Toàn là ma pháp cấp tám!

Nàng liếc mắt qua giá sách kế tiếp. Đúng như nàng nghĩ.

- Ma pháp cấp chín!

Lại liếc cái nữa, nhưng thất vọng là không có cấm pháp. Thay vào đó là công pháp. Cũng lần lượt cấp bảy, tám, chín. Hai giá cuối cùng Giả kim hệ luyện khí và Luyện dược. Mộ Uyển nhìn kệ sách mà hồn nàng còn trên mây. Mỗi giá sách trên dưới một trăm quyển. Bên trên còn có các kí hiệu ấn kí khác nhau. Có cả ấn kí Băng Cung, Lôi Điện. Rõ ràng là được sưu tập từ rất nhiều nơi. Chợt nàng nhớ tới người khác nói, lão sư thúc tổ này từng viếng thăm rất nhiều bảo khố của các thế lực lớn.

- Mấy thứ gân gà đó ta trưng để khoe chiến tích thôi chứ chẳng có gì hay ho cả!

Chẳng biết từ lúc nào Lão Huỳnh Thiên Bá đã đứng ngoài cửa. Lão quẳng một đống thứ vô.

- Ta ném ngoài kia các ngươi cũng không thèm nhặt vào, chê của sao?

Tiêu Kỳ nhận ra đó là đống đồ lão móc ra hồi nãy.

- Quên nói với các ngươi! Đồ đệ à! Đây là lệnh bài thân phận của ngươi. Nhỏ máu vào giùm ta cái.

Miệng nói thế nhưng tay lão đã lia con dao vào tay Tiêu Kỳ. Một giọt máu lăn theo mũi rớt vào trong cái lệnh bài trên tay lão. Cái lệnh bài sáng bừng lên, một dòng chữ dần dần hiện ra.

“Hải Vân Môn - Đệ tử đời thứ tám”

Mặt bên kia sáng lên ba chữ.

“Tiêu Mộ Kỳ”

Mộ Uyển cũng sà lại gần, thấy năm chữ “đệ tử đời thứ tám” mà mắt nàng trợn tròn. Hôm nay kích thích đủ rồi, nàng không thể tiếp nhận nổi cú sốc nào nữa, nếu không nàng chết mất. Tiêu Kỳ cũng nhìn mấy chữ đó. Hắn tiếp nhận lệnh bài.

- Chỉ là đời thứ tám!

Mộ Uyển nhảy lên cú vào đầu hắn.

- Còn trả treo! Đệ có biết cả tông môn chỉ có mỗi chưởng môn với sư phụ ta có lệnh bài này không?

Tiêu Kỳ “ui da” rồi xoa xoa đầu. Nàng nguýt hắn một cái.

- Lệnh bài đời thứ chín cũng chỉ có khoảng mười cái, đến ta đây còn không có.

- Nói vậy là đệ ngang hàng với sư phụ tỷ?

- Chứ sao nữa!

- Hà hà! Chờ đấy lão mập! Dám đá đít ta sao!

Mộ Uyển gõ đầu hắn kêu cái “cốp”.

- Đệ bảo ai chờ?

Tiêu Kỳ xoa đầu oan ức:

- Đệ không nói tỷ mà!

- Tiểu tử! – Lúc này Huỳnh Thiên Bá mới gom gom mấy thứ đưa ra – Ta có việc rời đi một tháng! Tiểu tử ngươi ngoan ngoãn ở đây đọc hết các điển tịch đi. Ta về sẽ kiểm tra!

Lão lại ném ra hai cái giới chỉ, phân biệt mỗi người chụp một cái.

- Lương thực bên trong đủ cho các ngươi dùng rất lâu, còn ba đồ linh tinh nữa. Các ngươi tự lo đi!

Nói rồi lão lại biến mất. Tiêu Kỳ nhìn cái giới chỉ với vẻ hứng thú, còn Mộ Uyển thì hạnh phúc đến chết đi sống lại. Nàng thích thú vuốt ve, miệng kinh hô:

- Là Không gian giới chỉ vô chủ

Nói rồi nàng nhanh tay lấy một cây trâm nhỏ trích một giọt máu ở ngón tay nhỏ vào giới chỉ. Giới chỉ lóe lên phát ra một chút chấn động Linh lực. Mộ Uyển thích thú đeo vào ngón tay nghắm đi nghắm lại không chán.

Tiêu Kỳ nhìn Mộ Uyển vậy chợt nhớ lúc nãy lão sư phụ kia cũng làm thế với hắn. Nhưng mà không hiểu lão lia dao kiểu gì chỉ thấy một giọt máu chảy thôi chứ da tay hắn còn nguyên. Nhìn nét mặt nghi hoặc của Tiêu Kỳ, Mộ Uyển chợt cười nham hiểm. Tới lúc nàng có cơ hội hành hạ tên sư đệ kỳ quặc này một trận cho thỏa. Nàng bước lại gần cầm bàn tay hắn lên. Nàng đưa cây trâm lại nhử nhử vào ngón trỏ của Tiêu Kỳ. Mặt Tiêu Kỳ xám ngoét không còn chút máu. Cây trâm đâm vào da, Tiêu Kỳ hét toáng lên. Một giọt máu rơi vào chiếc giới chỉ, trong Linh hồn của Tiêu Kỳ chấn động mạnh, hắn choáng váng. Một sợi dây vô hình liên kết với hắn, có cảm nhận thấy nhưng không thể hiểu. Cơn chấn động qua đi, mặt Tiêu Kỳ treo thêm một tia nghi hoặc. Chợt Mộ Uyển sực nhớ ra, nàng vẫn chưa phổ cập kiến thức cho hắn. Nhìn lại đống đồ mà lão Huỳnh Thiên Bá mang tới, ngoài mấy bộ trường bào đặc trưng của Hải Vân Môn thì còn bốn bộ đặc biệt. Nó chính là trường bào thân phận của đệ tử đời thứ tám. Trường bào được dệt từ tơ của Băng Mộng Thiên Tằm, một loại linh thú hệ băng, tơ của nó vô cùng hiếm có. Trường bào làm từ tơ của Băng Mộng Thiên Tăm có màu xanh lam óng ánh. Mặc trường bào này thì dẫu có đi trong trời nắng hay lạnh, hắn vẫn sẽ mát mẻ như thường. Trên ngực trái trường bào có thêu tiêu kí hình một đám mây bị một con sóng cuốn lấy. Nhìn khá giống với ngọc điêu trong đại điện.

Mộ Uyển chỉ chỉ vào đống đồ rồi chỉ vào cái không gian giới chỉ trên ta Tiêu Kỳ.

- Tập trung tinh thần, câu thông với Không gian giới chỉ. Sau đó bỏ đống này vào.

- Tập trung như thế nào?

- Vận dụng Tinh thần lực!

- Tinh thần lực là cái gì á tỷ?

- Ôi! Nghe đây! – Mộ Uyên bắt đầu làm một tràng – Thiên địa có ba thứ! Linh, Nguyên, Thần. Linh là năng lượng, Nguyên là vật chất, Thần là ý chí thiên địa. Ba thứ tạo ra thân thể con người, Nguyên tạo thành thân thể, Linh tạo ra sinh mệnh, Thần tạo ra Linh hồn. Linh hồn muốn mạnh mẽ phải hấp thu Tinh thần lực trong thiên địa bồi dưỡng Linh hồn thể. Đệ nhắm mắt dùng Linh hồn cảm nhận xem có phát hiện được gì không?

Tiêu Kỳ ngoan ngoãn nghe lời. Hắn nhắm mắt lại chợt nghe thoảng thoảng mùi thơm thật thơm. Mộ Uyển đang dí sát người hắn để kiểm tra. Nghe mùi hương nữ nhi này Tiêu Kỳ lại nhớ tới hai cái núm ẩn ẩn hiện hiện kia. Miệng nó chảy nước miếng ròng ròng. Chợt Mộ Uyển gõ đầu nó một cái “cốp”.

- Đệ nghĩ tới cái gì mà chảy nước dãi luôn vậy? Kinh quá! Tập trung tinh thần cho tỷ!

Tiêu Kỳ bỏ hình ảnh kia qua một bên rôi bắt đầu tập trung. Chỉ một lát hắn cảm nhận được một loại trạng thái kỳ diệu. Không gian quanh hắn dần sáng lên, dù hắn đang nhắm mắt. Đúng vậy, ánh sáng lan tỏa sưởi ấm hắn. Bên trong ánh sáng có từng sợi tơ mỏng chui vào người hắn. Một cảm giác thoải mái cực điểm làm hắn say đắm. Cứ vậy hắn chìm trong trạng thái này. Bất tri bất giác hắn như túm được sợi dây vô hình mà lúc trước hắn không thể nắm bắt được. Sợi dây kéo hắn vào một không gian kì lạ. Nơi này đen thui nhưng hắn lại có thể nhìn rõ mồn một những thứ lơ lững bên trong. Nhìn y chang như các hành tinh trôi trong một vũ trụ thu nhỏ. Có vài thứ hắn không thể hiểu, có vài thứ trông như đồ ăn, có vài bình sứ, một vài thứ lại giống quần áo. Tiêu Kỳ cầm lấy một cái bình sứ trong số đó. Không gian đen thui ào ào rút lui. Lúc mở mắt ra Tiêu Kỳ đã trở lại trong thư phòng. Nhìn bình sứ trong tay Tiêu Kỳ, Mộ Uyển vui mừng hỏi.

- Đệ thấy sao?

Tiêu Kỳ gật gật đầu:

- Thì ra không gian giới chỉ là như vậy! – Nhìn bình sứ hắn thắc mắc - Đây là cái gì?

Lắc cái bình thì nghe tiếng lách cách. Hắn mở nút bình dốc ra bàn tay, một viên đan dược óng ánh màu hổ phách lăn ra.

- Đây gọi là đan dược! Cái này là Thiên hồn đan, dùng để đề thăng Tinh thần lực, đan dược trung cấp.

- Giống thuốc đông y quá vậy!

Mộ Uyển không nói được câu gì.

- Thôi bây giờ tỷ nói từ đầu đi! Tập trung nghe cho tỷ! Thế gian này có bốn chức nghiệp. Chiến binh, Ma pháp sư, Vu sư và Giả kim sư. Chiến binh là người chuyên tu Linh lực, Ma pháp sư tu Nguyên lực, Vu sư tu Tinh thần lực. Còn Giả kim sư là một chức nghiệp đặc biệt, họ chia làm Luyện khí sư và Luyện dược sư. Giả kim sư luôn có tham vọng luyện chế ra đan dược có thể làm người trường sinh bất tử hoặc một loại Thần khí có tác dụng tương tự thế.

- Tỷ nói sư phụ đệ là Thiên sư nghĩa là sao?

- À! Mỗi chức nghiệp đều có phân cấp. Chiến binh có năm cấp là chiến binh, chiến tướng, chiến hoàng, chiến thánh và chiến thần. Ma pháp sư cũng có năm cấp là Pháp sư học đồ, Pháp sư từ ngũ đẵng đến nhất đẳng, Đại pháp sư, Ma pháp sư và Thiên Ma pháp Sư, gọi tắt là Thiên sư. Vu sư thì có Vu sư thập nhị giai và Đại vu sư, mười ba cấp. Gia kim sư chia làm ngũ đẳng, mỗi đẳng lại có ngũ tinh.

- Chà thú vị nhỉ! – Tiêu Kỳ lại nhìn nhìn cái giới chỉ kì lạ kia, nó đoán chắc có liên quan tới mặt dây chuyền hình tam giác nọ - Thế thần khí là gì hả tỷ?

- Vũ Khí kích phát Linh lực gọi là Linh khí, kích phát Nguyên lực gọi là Pháp khí, kích phát Tinh thần lực gọi là Hồn khí. Nhưng có một loại ũ khí kích phát được cả ba được gọi là Thần khí. Thần khí đã vượt qua phạm trù hiểu biết nên không một ai có thể chế tạo ra được. Truyền thuyết nói rằng chúng do Thần Linh tạo ra.

Tiêu Kỳ gật gật đầu.

- Thế đệ phải tu luyện thế nào?

Nghĩ tới lão sư phụ chưa dạy được cái gì đã đi mất tăm kia Tiêu Kỳ cạn lời để nói rồi. Hắn thật không biết phải tu luyện thế nào!

- Đệ theo con đường Ma pháp nên tất nhiên là tu nguyên lực rồi. Đệ từ nhỏ đã cảm ứng được Hành hỏa. Sau đó sư phụ ta phát hiện đệ có cảm ứng với hành Phong nữa, có khả năng tu song trọng Nguyên lực. Nếu được đệ sẽ là một trong những người xưa nay chưa từng có.

- Ủa! tỷ! Hành Hỏa với hành Phong đó là sao?

- Ài! Khổ tui quá! Thiên địa có tứ đại nguyên tố! Phong, hỏa, thủy, thổ. Có tứ đại hỗn nguyên tố do tứ đại nguyên tố diễn sinh ra. Phong, hỏa diễn sinh ra lôi. Phong, thủy diễn sinh ra băng. Địa, hỏa diễn sinh ra kim. Địa, thủy diễn sinh ra mộc. Phong khắc thổ nên không diễn sinh, thủy khắc hỏa nên không diễn sinh. Mỗi người khi sinh ra trong sinh hồn thể đều cộng hưởng với một trong tứ đại nguyên tố. Khi tu luyện dùng nguyên tố này cộng hưởng với hai nguyên tố tương sinh trong tứ đại tạo ra nguyên tố diễn sinh. Cuối cũng sẽ diễn sinh ra ngũ hành chi lực, tăng sức mạnh. Nhưng đệ có thể cộng hưởng với hai nguyên tố, có thể diễn sinh ra hai hành trong tứ đại, sức mạnh sẽ tăng lên.

Nghe Mộ Uyển nói mà Tiêu Kỳ ù hết đầu, nó lắc lắc.

- Vẫn không hiểu!

- Ví dụ vầy đi! Đệ có hành hỏa, cộng hưởng với phong và thổ diễn sinh ra kim, lôi. Sau đó dung hành phong cộng hưởng được với hành thủy nữa diễn sinh ra băng. Tổng cộng đệ có thể diễn sinh ra tám loại nguyên lực hỏa, phong, thủy, thổ, băng, kim, lôi. Vậy là đệ đã nắm lợi thế hơn người khác rất nhiều rồi.

- A! Ra thế! Thế chẳng phải nếu đệ nắm cả hành hỏa và thủy thì có thể diễn sinh ra cả tám loại nguyên lực sao?

- Chuyện đó gần như không thể bởi hỏa, kim, lôi đều khắc thủy. Sẽ phá vỡ thế cân bằng, đệ sẽ bạo thể mà chết. Năm nguyên tố là cân bằng rồi không thể phá vỡ.

Bất chợt một giọng nói vang lên trong đầu Tiêu Kỳ làm nó giật bắn.

- Tiểu oa nữ đó nói không sai nhưng cũng không phải đúng! Năm chưa phải là con sỗ cân bằng nhất.

- Ai đó!

Tiêu Kỳ vừa hét vừa nhảy đỏng lên làm Mộ Uyển giật mình suýt rớt tim. Nhưng không ai trả lời nó.

- Đệ khùng à! Có ai làm gì đệ đâu!

- Chẳng lẽ mình tưởng tượng ra?

Lần này giọng nói lại vang lên:

- Muốn biết hãy đến Linh đàm, ta sẽ nói cho ngươi!

Tiêu Kỳ lại nhảy đỏng lên.

- Không phải đệ tưởng tượng! Tỷ! Hắn nói năm không phải là cực hạn! Hắn còn nói đệ đến linh đàm hắn sẽ nói cho đệ biết!

- Ở đây có ai đâu! Ài! Đệ bệnh chưa khỏi rồi! Nghỉ ngơi đi!

- Tỷ!

- Nghỉ ngơi đi! Tỷ ra linh đàm tắm một chút rồi làm đồ ăn! Cấm đệ bước ra khỏi chổ này!

Nói xong Mộ Uyển đi ra ngoài đại điện kia. Tiêu Kỳ chán nản, nó lại một lần nữa câu thông với Không gian giới chỉ, sau đó tập trung tinh thần lực vào đống đồ dưới nền. Một lực hút bắn ra tạo thành một vòng xoáy kéo đống đồ bay vào trong. Xong xuôi nó xoay người nhìn vào cánh cửa ở đầu kia căn phòng.

- Bên trong đó là gì nhỉ?