Chương 2: Một Bức Tranh

Hắn bật đậy nhưng lại bị chới với mất thăng bằng, té ụp mặt xuống dưới nền nhà. Chẳng để ý gì đến cái tướng nằm như con ếch, hắn cười khà khà.

- Dầu gì Lý đại gia ta cũng là Thiên Đế, dễ gì chết được!

Chợt hắn khựng người.

- Ủa sao yêu ớt dữ vậy?

Hắn ngoe nguẩy ngón tay mãi mới thấy nó nhúc nhích. Mắt hắn xanh như đít nhái! Thất thần một lúc, hắn mới xoay người ngửa mặt lên trời than thở.

- Tịch Diệt Luân Hồi! Một giấc ngủ dài vạn thu! Lý Tiêu Thiên Ta coi thường Luân Hồi Thiên Đan quá rồi. Chẳng lẽ một vạn năm rồi sao? Trong đan phương có ghi Thiên đan sẽ hấp thụ Linh lực hồi sinh Mộ Tiên Hoa, súc cốt thân thể.

Hắn lại nghĩ tới chuyện gì, một lúc mới lắc đầu lầm bầm.

- Không bị liệt là được rồi!

Hắn cố gượng người đứng dậy nhưng vẫn run rẫy, vừa lúc này bên ngoài vang lên tiếng “xoảng”. Một cô bé nhào vào vịn lấy hắn.

- Công tử! Người tỉnh rồi, đừng cử động! Nô tỳ đi gọi chưởng môn.

Nàng ta đỡ hắn lên giường rồi chạy vụt ra ngoài, không để hắn kịp nói lời nào. Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Chỉ một lúc bên ngoài có một tiếng bước chân. Tiếng bước chân là của cô bé lúc nãy. Nhưng sau nàng bây giờ có thêm một tiểu mỹ phụ. Nàng mặc bộ váy màu đen dài, tóc để ngắn ngang vai, khá bồng bềnh. Khuôn mặt nàng tròn tròn nhìn rất dễ thương, lại có nét ngây thơ. Đôi mắt đen láy hơi ươn ướt. Nàng lo lắng chạy lại ngồi xuống bên cạnh hắn. Đưa tay sờ sờ lên trán hắn, nảng thở phào.

- Con tỉnh rồi!

Nói rồi nàng quay đầu ra hiệu cho cô bé kia đi ra ngoài. Cô bé ngoan ngoãn nghe lời. Đợi cánh cửa khép lại nàng mới nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Nói cho ta biết có phải con đã lén nhìn Thánh nữ tắm không?

Tiếu Thiên tròn xoe mắt nhìn, hắn không biết nới lời gì với nàng. Thấy hắn chỉ lẳng lặng như vậy, nàng sốt ruột.

- Kiên nhi nói đi! Nếu không phải mẫu thân sẽ tìm Đại trưởng lão phân trái phải. Bà ta làm quá mẫu thân sẽ động thủ. Ta biết bà ta đang kiếm cớ gây khó dễ với ta...

Chợt Tiêu Thiên bật người, hắn đưa tay lật tiểu mỹ phụ ngã xuống giường. Hai tay hắn đè nàng xuống, khóe miệng bật cười.

- Tiểu ny tử à! Lấy tuổi của nàng nhân với chục con số cũng chưa bẳng ta mà đòi làm mẹ ta sao. Nói cho đại gia ta nghe! Tiểu ny tử ngươi tên gì nào?

- Kiên nhi! Con.. con.. sao vây?

Nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, nhưng nàng bắt đầu sợ hãi phát hiện mình không thể cử động được.

- Ngoan! – Hắn nâng cằm nàng lên – Ta hỏi nàng tên gì?

- Ta… ta là Lý Mị Uyên đây! Con… sao con…

- Mị Uyên! Tên rất hay! – Hắn cười khà khà – Ta nói rồi, làm mẹ ta nàng đảm đương không nổi đâu!

Hắn tung người bay ra phía sau, bàn tay vung lên. Linh khí trong không gian mười ngàn dặm xung quanh nổ tung rồi bỗng dưng bốc hơi không dấu vết. Linh khí ngoài mười ngàn dặm ào ào ùa về lấp chổ trống tạo thành những rung động không dứt. Hàng chục dãy núi rung chuyển làm náo động một vùng.

Tiêu Thiên hồn nhiên không để ý đến chuyện mình vừa khiến cho cả một môn phái khiếp sợ, hắn ngồi xuống cạnh Mị Uyên.

- Tạm thời chỉ khôi phục được hai thành lực lượng!

Hắn giơ bàn tay lên nhìn nhìn, chợt khuôn mặt xanh đen lại. Bây giờ hắn mới để ý thân thể có chổ không đúng. Hắn xoay ngươi đứng dậy, vung cánh tay. Không gian biến ảo ngưng tụ thành một quầng sáng, quầng sáng phản chiếu toàn bộ thân thể hắn.

- Sao nhìn như trẻ con như vậy?

Mặt hắn lại đen hơn!

- Trời ạ! Thế này thì còn đâu phong độ của Thiên Đế đại gia ta nữa?

Hắn lại nhìn cho thật kỹ, đôi mắt chớp chớp liên tục nhưng thân thể phản chiếu bên trong quầng sáng vẫn cứ như đứa nhỏ mười hai tuổi, không tí thay đổi nào. Hắn bất mãn.

Quầng sáng biến mất, hắn nhào tới chụp lấy hai tay Mị Uyên một cách thô bạo.

- Nói! Thân thể ta đã sảy ra chuyện gì?

Mị Uyên đang còn bàng hoàng, lại bị hành động thô bạo của Tiêu Thiên làm giật mình, nàng thút thít rồi bật khóc. Vừa lúc này cánh cửa bật ra, một tiểu ny tử gấp gáp bước vào. Miệng nàng ta đang còn định gọi “Cung chủ” thì thấy cảnh tượng bên trong. Nàng tuốt kiếm hét lớn.

- Súc sinh! Ngươi làm gì Cung chủ?

Nàng ta nhào tới chém ra một kiếm. Tiêu Thiên lại bất mãn điểm ra một chỉ.

- Định!

Tiểu ny tử kia còn đang trong tư thế chém đã cứng đơ rơi “oạch” xuống sàn nhà. Tiêu Thiên trợn mắt nhìn Mị Uyên.

- Có nghe ta hỏi gì không?

Mị Uyên đang kinh hãi thấy hắn hù thì khóc to hơn. Nàng hét:

- Ngươi là ai! Kiên nhi của ta đâu… Ma quỷ… trả Kiên nhi lại cho ta!

Nàng lại mếu máo.

- Ngươi là ai?... Kiên nhi mười hai năm do ta nuôi dưỡng! Chưa bao giờ… Chưa bao giờ như thế này!

Chợt Tiêu Thiên ngắt lời.

- Khoan! Tiểu ny tử! Nàng nói nàng nuôi ta mười hai năm?

Hắn lại trợn mắt nhìn Mị Uyên, hắn hỏi nàng rồi như lại lầm bầm nói bản thân mình.

- Ta bây giờ như mười hai tuổi, nói vậy là lúc đó ta như trẻ sơ sinh! Vậy là nàng đẻ ra ta hay nhặt ta ngoài đường!

- Ta…

- Ồ!

Mị Uyên còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Thiên kinh ngạc nhìn xuống ngực nàng. Vốn hắn tiện tay đặt lên ngực nàng. Cũng chẳng để ý đến cái cảm giác mềm mềm êm êm, nhưng lúc bàn tay hắn trượt xuống lại cảm giác cấn tay. Hắn kinh ngạc nhưng rồi bật cười.

- À! Để ta đoán, nàng tìm thấy ta sau khi nhìn thấy một bức tranh phải không?

Hắn xé toạc cái áo của Mị Uyên, lộ ra trước mắt hắn là một bức tranh quấn quanh người nàng, vừa vặn bao trọn đôi gò bồng. Hắn lắc đầu.

- Hết chuyện lại đem tranh vẽ ta làm áo giáp thiếp thân.

Hắn kéo bức tranh ra, bên trên đó vẽ một người mặc áo giáp, hùng dũng như một Chiến thần. Khuôn anh tuấn khiến người mê. Nhìn lại hắn thở dài.

- Cái thời anh tuấn đẹp trai của đại gia ta nay còn đâu!

Hắn vung tay bắt ấn, miệng hô:

- Biến!

Bức tranh biến ảo thành một chiếc lông vũ dài màu đen. Chiếc lông vũ này hóa thành đạo quang mang bắn thẳng về mu bàn tay trái của hắn. Sau đó ánh của đạo quang mang mờ dần đi co lại thành hình một chiếc lông chim màu đen như hình xăm. Cảm thán một hồi hắn quay người lại ngồi bên cạnh Mị Uyên. Bộ ngực sữa của nàng phơi trước mặt hắn nhưng nàng không có khí lực để che nó đi. Từ khi nàng bị hắn lật ra giường, một luồng uy áp kì lạ đã phong bế cơ thể của nàng.

- Nàng đang thắc mắc về nó hả? - Hắn vuốt hình xăm lông vũ trên mu bàn tay – Lông đuôi Phượng Hoàng đấy! Một loài Linh thú rất đẹp, rất kiêu sa nhưng cũng vô cùng rất kiêu ngạo. Một đời nó kết tinh thành một cái lông đuôi. Chín chín tám mốt đời hỏa dục trùng sinh sẽ hóa thành hư vô, trường tồn cùng thiên địa. Chỉ còn lại một chiếc lông đuôi duy nhất truyền thừa cho con cháu. Có một ngày ta ngông cuồng đã trộm lấy cái đuôi lông này nhờ người luyện chế thành một bức tranh.

Hắn bật cười.

- Để làm gì ư? Ta mang bức tranh đó đi tỏ tình!

Tiếu Thiên vuốt vuốt gò má của Mị Uyên rồi tinh nghịch đưa tay khều khều cái núm hồng. Hắn tự giễu:

- Nam nhi luôn là một giống loài kì lạ! Dù rằng hắn thất bại bởi tay một con đàn bà thì sao chứ! Hắn vẫn không thể sống thiếu đàn bà! Là yêu thương! Là dục vọng hay là tạo hóa vốn đã quy định như thế! Nàng nói nàng yêu ta, nhưng lại nói phải giữ thanh bạch để tiến bước tiên lộ.

Hắn cười khẩy:

- Nực cười! Một kẻ muốn giữ thân trong sạch há là thứ ta có thể nhúng tràm sao? Ta ngu, thua cũng đáng đời!

Hắn đưa tay nâng cằm Mị Uyên lên hôn vào môi nàng, trút hết bực tức.

- Nhớ! Ta họ Lý, tên Tiêu Thiên. Hôm nay làm nàng sợ, cái này coi như bồi thường cho nàng.

Tiêu Phong vung tay trái lên, hình xăm lông vũ lóe một cái, bàn tay hắn nhiều thêm một viên đan dược nhỏ lâp lánh màu hổ phách. Hắn bỏ viên đan dược vào miệng mình rồi mớm vào miệng nàng.

  • Nuốt nó đi nàng sẽ vĩnh viễn không già.

Hắn kéo vạt áo của Mị Uyên lại sau đó vung tay lên, cả Mị Uyên và tiểu ny tử kia biến mất khỏi căn phòng. Hắn lại vung tay điểm lên không trung.

- Phong!

Một tinh quang lóe lên sau đó lan ra phủ cả khoảng không căn phòng.

- Các ngươi cứ chờ! Tịch Diệt Thiên Đế đã chết! Bây giờ ta không hái hết mấy đóa hoa Thiên nữ các ngươi ta không mang họ Lý. Tiên lộ vô tình!

Ha ha ha!

Hắn cười một cách điên cuồng, nhưng bên ngoài căn phòng vẫn tĩnh lặng. Chỉ có Mị Uyên thất thần nhìn cánh cửa đóng kín. Một tay nàng giữ vạt áo một tay ôm lấy tiểu ny tử kia.

Bên ngoài Phượng Tiên cung thì đã rất hỗn loạn. Nguyên nhân không gì khác ngoài vụ Linh khí bạo động vừa nãy.

“Ầm”

Một tiếng nổ kinh thiên! Tảng đá lớn mà mấy chục người xúm nhau mới khiêng về tới võ trường đã nổ tung. Những mãnh vỡ lả chả rơi xuống nền đất. Tề Thiên Phương ngoác miệng hô.

- Toàn biến thái!

Nghe hắn hô vậy Quân đội trưởng cười to.

- Tam thiếu gia! Ngài đừng nói ta như vậy chứ!

- Nè! Ta hỏi ngươi! Ngươi chỉ biết đánh đấm vậy thôi sao? Ngươi có biết những thứ hay ho hơn không?

- Thiếu gia! Còn gì hay hơn đánh nhau chứ?

- Ví dụ cầm một đũa phép vẫy vẫy rồi đọc thần chú! Đùng! Một con Yêu thú hiện ra!

- Ha ha!

Quân đội trưởng cười to bước lại gần Tề Thiên Phương rồi giơ cánh tay đấm vào không khí.

- Đũa phép là gì vậy Thiếu gia? Ba cái yêu pháp tà môn đó chỉ có trong tưởng tượng của thiếu gia thôi! Sao bằng được nấm đấm của ta!

Hắc đang đắc chí thì chợt đơ ra như gà mắc tóc. Sau lưng Tề Thiên Phương xuất hiện một cánh tay gõ bốp vào đầu hắn. Tiếng động rất nhỏ nhưng làm tim hai tên này teo hết lại. Bà la sát Tề Yến Vân chẳng biết từ lúc nào đã chống nạnh đứng đó. Thấy nàng, Tề Thiên Phương vội vàng nhảy xuống khỏi cái ghế rồi phắn khỏi võ trường thiệt nhanh.

Tề Yến Vân liếc nhìn Quân đội trưởng:

- Lần sau nó hỏi những chuyện tào lao như vậy nữa thì dần nó một trận cho ta!

Quân đội trưởng khúm núm thưa:

- Vâng thưa Nhị tiểu thư!

Sau khi rời võ trường, vòng qua vài khúc quanh, Tề Thiên Phương đi ngang một tiểu viện thanh nhã. Trong tiểu viện có tiếng đàn. Tề Thiên Phương chần chừ một lúc rồi đẩy cửa bước vào. Trong một đình viện trên mặt hồ sen, Tề Thiên Anh đang ngâm một khúc nhạc mà hắn thích nhất. Tề Thiên Phương chỉ lẳng lặng nhảy lên một cái ghế, tay vơ lấy ly trà ngửa cổ uống một hơi. Tề Thiên Anh chẳng để ý đến hắn, chỉ nhẹ nhàng gẩy nốt nhạc nhạc dang dở.

- Coi đệ kìa, chẳng khác gì phàm phu tục tử! Để thử một lần học phong thái đệ tử của Tề gia được không?

- Đại ca! Đừng nói mấy cái phong thái rắc rối lề mề của ca nữa! Đệ nhờ ca tìm cái kia ca tìm chưa?

Tề Thiên Anh lắc đầu chịu thua, hắn móc ra một quyển trục đã cũ quăng cho Tề Thiên Phương rồi ném tên này ra ngoài. Tề Thiên Phương hăng hái chạy một mạch về đến tiểu viện của mình, hắn không chờ được đã nhảy vào hét thật to.

- Lâm tiểu tử! Ngươi coi ta tìm được gì này!

Trên một cành cây gần đó, một tiên thiếu niên lười biếng nhìn qua hắn rồi duỗi tay ngáp. Vừa ngáp vừa nói:

- Tề ca! Ngươi có cần phiền như vậy không?

- Ha ha!

Tề Thiên Phương cười to móc quyển trục cũ ra rồi nhảy lên trên cái bàn đá. Hắn hí hửng ở ra và đọc.

“Thiên An Vạn Lục Chí”

- Ủa!

Tề Thiên Phương chưng hửng, hắn lật qua lật lại quyển trục có một tí xíu, rồi mắt hắn căng tròn ra. Bên trong quyển trục có hơn một vạn đề mục lích nhích. Hắn thả quyển trục xuống nhìn qua Lãnh Phong.

- Ngươi nói cái đũa phép gì gì đó nó ra sao? Một vạn đề mục này bắt ta tìm từng cái thì tới ngày giỗ của ông nội ta cũng không ra!

- Ông nội ngươi chưa chết mà?

- Thì thế!

Lâm Tư Hoành lười biếng nghĩ ngợi linh tinh, chợt hắn buộc miệng.

- Ngươi coi thử chổ nào nhắc tới “Vu Tộc”!

- Vu Tộc?

Tề Thiên Phương bắt đầu tìm.

- Tam Đại Tộc! Đây rồi!

Nghe vậy Lâm Tư Hoành nhảy xuống khỏi cái cây rồi sà lại chổ Tề Thiên Phương. Tề Thiên Phương đọc nhẩm nhẩm.

- Thế gian có Tam Đại Tộc hùng mạnh! Ồ! Giờ ta mới biết đó!

Hai đứa cứ như vậy xoa xoa tay bắt đầu đọc.

Ở trên một đài cao cách đó không xa, một đôi phu phụ đang đứng nghắm cảnh tòa Thiên Đô bên dưới.

- Con gái chắc sẽ hận chằng chết mất!

- Biết làm sao giờ! Hôn nhân do gia tộc quyết định, tộc trưởng bù nhìn như ta có bao nhiêu quyền can dự được chứ!

Cả hai cứ lẳng lặng đứng đó. Chợt tên quản gia hớt hải chạy lại.

- Tộc trưởng! Không hay rồi!

- Chuyện gì?

- Tứ tiểu thư đã bỏ đi!

- Cái gì! Nó bỏ đi khi nào!

- Mới sáng nay! Tiểu nhân nghe người hầu nói tiểu thư tìm được một bức tranh trong thư phòng lão tổ, sau đó tiểu thư ngồi nghắm bức tranh đó suốt một buổi, sau đó… sau đó thì tiểu thư đi về phòng. Rồi tiểu nhân không thấy tiểu thư đâu nữa!

- Một bức tranh?

Tộc trưởng Liễu gia đang trầm mặc thì cả không gian bỗng trở nên nặng nề, tên quản gia run rẩy khụy hai đầu gối xuống. Một lão già có vẻ tiên phong đạo cốt từ trong không trung bước ra. Lão chẳng thèm nhìn ai mà lẳng đứng đó. Phu phụ Liễu tộc trưởng thấy lão thì lạnh cả người. Nhìn lão chẳng khác chút nào so với bức tranh lão tổ tông treo trong thư phòng lão tổ. Cái thư phòng đó vốn chỉ là để tưởng niệm đến lão.

Bổng nhiên cả không trung rung động mạnh, một giọng cười ha hả rất hào sảng vang lên.

- Ha ha! Liễu Mạc! Ngươi cuối cùng cũng xuất sơn rồi sao?

Lão già chẳng hề động đậy, nhưng không trung đã vang lên một tiếng nổ kinh thiên.

“Ầm!”

Giao phong chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhưng cả Thiên Đô đã chịu chấn động không nhỏ. Lão già cười cười nói một cách từ tốn.

- Kỷ Kình Thiên! Ngươi già rồi còn thích đi gây sự như vậy! Sao không nằm nhà dưỡng lão, để cho mấy đứa hậu bối nó thể hiện bản lĩnh đi!

- Ha ha! Đâu có! Lâu ngày ngứa tay thấy người quen cũ thì làm tí cho vui thôi! Để mai mốt mấy đứa nhỏ nó chơi với nhau cũng được! Ha ha!

Lúc này hư không lại vang lên một tiếng “Hừ” bất mãn, sau đó là một nữ rất trong chửi lão Kỷ Kình Thiên kia.

- Hừ! Lão già mà không nên nết!

- Ơ! Mộ Vân! Ta có làm gì nàng đâu?

- Hừ!

Lúc này lại thêm một giọng nói nữa vang lên.

- Được rồi! Được rồi! Đã lâu không được đông đủ như thế này! Các ngươi nói xem có phải các ngươi cũng cảm ứng được?

Cả không gian lâm vào trầm mặc. Một lúc thì có thêm một giọng nói thứ năm tham gia.

- Không có hắn chúng ta không thể phá giải được bí ẩn về Thiên Nữ. Chúng ta vẫn mãi luân lạc nơi đây mà thôi!

Lúc này Liễu Mạc mới chế giễu.

- Còn không phải chủ ý của các ngươi! Có ai trong bảy người các ngươi nghe ta nói không? Các ngươi cho mình làm đúng! Giờ thì sao? Mười vạn năm trôi qua rồi! Ha ha! Quả báo mà!

- Hừ! Ngươi nói thì hay lắm!

- Đừng gây sự nữa! Bây giờ chúng ta cần đoàn kết lại…

- Được rồi! Không nhiều lời nữa! Sau bao nhiêu năm Liễu Mạc ta cũng nhận ra một điều! Ngày xưa chủ nhân đã nhìn lầm các ngươi, vì tin tưởng các ngươi nên vạn kiếp bất phục. Dẫu bao nhiêu năm trôi qua cũng không thay đổi được điều này. Cho nên vết xe đổ này ta không muốn dẫm vào. Từ nay trở đi chúng ta tuyệt giao!

Liễu Mạc vung tay, cả Thiên Đô lại trở về tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì sảy ra.