Chương 19: Cấm Linh

Một đêm này, Vĩnh Thần bóc vỏ Miêu Linh quả ra mà không dám mớm cho ai nữa. Cơ Liễu Yên với Hồ Nguyệt Ly trợn trừng đấu “võ” mắt với nhau. Hắn im re không dám nhúc nhích. Đến cả ngàn cặp mắt ở nơi này cũng hồi hộp nhìn chằm chằm hai nàng.

Thấy không khí có vẻ kỳ quái, Gia chủ Hồ Chính Dương giả vờ “e hèm” một cái. Nhưng chẳng ai để ý đến lão. Chuyện đêm nay mà truyền ra ngoài, cả cái Đế đô Thiên Đô Thành này chẳng khác gì động đất.

Cơ gia là gia tộc khủng bố nhất mấy cái đại lục quanh Khổng Thiên Vực. Một ngón tay của người ta đủ nghiền nát cái Kiến Minh Đế Quốc này, ấy vậy mà đêm nay đại tiểu thư nhà người ta tình tứ với trai trước mặt bao nhiêu người. Còn tranh tình nhân với người khác.

Chỉ tội mấy công tử thế gia, tức lắm mà không làm gì được hắn. Trong đó có ánh mắt âm lãnh của Hồ Hiểu Minh. Từ khi thấy Vĩnh Thần bước vào đây hắn đã gần như không thể tin vào ánh mắt của mình. Cả những tên khác trong trong Thiên tài bảng lẫn Tài tử bảng cũng vậy. Từ lúc nào nhị ngốc tử Hồ gia lại trở nên linh hoạt như vậy? Tuy nhiên không một ai dám ra ngăn cản. Để đại tiểu thư Cơ gia mất hứng, bọn họ gánh không nổi. Không ai muốn làm con chim đầu đàn cả.

Trận chiến có vẻ đến hồi căng thẳng, chợt hai nàng “hứ” một tiếng. Nguyệt Ly chụp lấy một quả Miêu Linh Quả đưa qua cho Vĩnh Thần rồi nũng nịu nói.

- Thiếu gia! Bóc vỏ giúp thiếp đi!

Vĩnh Thần định cấm lấy thì Liễu Yên cũng chẳng kém, nàng cũng chụp lấy một quả bắt chước đưa qua.

- Tiêu thiếu gia! Hay là bóc trước cho tiểu nữ đi!

Giọng nàng ngọt như mật vậy, thế mà nó chấn cho Vĩnh Thần choáng váng. Hắn liếc qua liếc lại. Tay hắn mà thò bên này thì bên kia đã chực nước mắt rồi. Nữ nhi thật đáng sợ! Cam bái hạ phong, hắn hết cách đành ngoắc ngoắc hai nàng lại nói nhỏ nhỏ. Hai nàng chụm đầu lại nghe.

- Hay là đêm nay mình chơi trò uyên ương, ai làm ta thích ta bóc vỏ cho.

Tai mấy lão trên kia thính cỡ nào. Hắn mới nói xong nguyên một đám xuýt phụt cả nước. Nguyệt Ly chợt cười ngọt ngào ôm tay hắn, mắt nàng nháy nháy thách thức Liễu Yên. Liễu Yên hừ một tiếng chụp lấy tay hắn. Nàng hếch mặt nhìn Nguyệt Ly.

- Chơi thì chơi! Ai sợ chứ!

Trên kia, Hoàng đế Kiến Minh Quốc thấy ánh mắt cầu cứu của Hồ Chính Dương thì cười to. Y quay qua nhìn một lão già, Liễu Yên là cháu gái lão. Kỳ lạ thay lão thấy cháu gái mình như thế nhưng không hề có ý tứ đi ngăn cản. Thậm chí còn híp mắt cười như đang thấy một chuyện rất thú vị.

Lão chính là Cơ Tống, đại các chủ Vạn Bảo Các ở Kiến Minh Đế Quốc. Cũng là nhạc phụ của gia chủ đương nhiệm Cơ gia. Ở đây người khác không biết chứ mấy lão ngồi trên này ai cũng thành tinh cả rồi. Đế đô chỉ biết Liễu Yên là Đại tiểu thư của các chủ Vạn Bảo Các Thiên Đô Thành này, nhưng mấy lão lại rõ ràng. Nàng chính là con gái của gia chủ đương nhiệm Cơ gia. Mà gia chủ đương nhiệm Cơ gia chỉ có duy nhất một người vợ.

Cơ Tống thấy mọi người nhìn mình thì bật cười.

- Sao vậy chư vị? Thú vị mà!

Hồ Chính Dương lại không thấy thế. Gã cầu cứu.

- Cơ đại các chủ! Đại tiểu thư...

Cơ Tống lại cười.

- Không sao! Ta đây nhiều lúc còn bất lực với nó.

Hồ Chính Dương vẫn bám lấy không tha.

- Nhưng mà ngài xem, không khí của đại tiệc bây giờ...

Cơ Tống vẫn cười.

- Ừ nhỉ! Có mấy đứa nó vẫn hơi chán. Hay ta khuấy một chút cho vui.

Nói rồi lão vỗ tay mấy cái. Tiếng vỗ tay trấn nhiếp toàn trường.

- Yên nhi! Không được làm càn.

Rồi lão quay qua nói với toàn trường.

- Lão phu đại các chủ Vạn Bảo Các! Hiếm khi có dịp nhân tài Đế đô ta tập trung đông đủ như vầy. Hôm nay lão phu mạnh tay tổ chức một cuộc so tài nho nhỏ, không biết ý Hồ gia chủ...

Tất cả mọi người trong buổi tiệc dời sự chú ý đến Cơ Tống. Hai người đang bận tranh giành tình nhân kia cũng phải dừng lại. Vĩnh Thần nhướn mắt nhìn theo. Hồ Chính Dương cười to.

- Đại các chủ đã có nhã hứng như vậy, ta sao dám trái ý ngài chứ. Không biết đại các chủ định tổ chức so tài như thế nào.

Cơ Tống cười to sảng khoái.

- Ha ha! Ở đây nhân tài của Thiên tài bảng, Kỳ nhân bảng, Tài tử bảng đều có đủ. Kỳ thật lão phu cũng tò mò không biết trong số nhân tài này ai có thể chấn nhiếp toàn trường đây. Hay như vầy đi! Gì chứ Linh khí Vạn Bảo Các không thiếu. Lão Phu xuất một thanh thất cấp Linh khí.

Nghe tới thất cấp Linh khí, tất cả mọi người chợt hít thở dồn dập. Cơ Tống nói rồi phất tay. Trên không trung ở trung tâm sảnh đường xuất hiện một điểm tinh mang sau đó lan ra tạo thành một lục mang tinh trận. Một vòng tròn nối các điểm tinh mang tạo thành pháp trận rộng hơn một trượng. Pháp trận sáng lên rồi từ từ hạ xuống hằn trên nền cẩm thạch.

- Tối hôm nay người đầu tiên dưới hai mươi tuổi có thể đứng vững trong pháp trận này một tuần trà mà không ngã coi như thắng. Thất cấp Linh khí sẽ thuộc về người đó, túy ý chọn lựa. Mỗi người có một cơ hội.

Vốn dĩ nghe tới Thất cấp Linh khí, mấy lão trên kia cũng động tâm nhưng không đến nỗi nào. Nhưng nghe tới câu túy ý lựa chọn Linh khí mấy người này lại hận không thể trẻ lại vài trăm tuổi để nhảy ra thử vận may. Dù không biết pháp trận kia có công kích gì ghê gớm hay không.

Mấy lão già đã vậy huống chi các thiên tài kiêu ngạo nơi này. Nhất là những người mến mộ Liễu Yên. Không những có được Linh khí, còn được nàng nhìn bằng ánh mắt khác. Biết đâu lọt vào mắt xanh của nàng lại một bước lên trời sao.

Cũng nắm lấy cái ý nghĩ hão huyền ấy, đại thiếu gia Long gia Long Hải hét to nhảy lên Lục Mang Tinh Trận.

- Ta xin bêu xấu trước!

Hắn nhảy lên lại vận dụng hết sức bình sinh từ thuở bú mẹ chuẩn bị đón lấy những công kích khủng khiếp nhất từ trận pháp. Cơ mà hắn chuẩn bị tinh thần xong xuôi hết lại chẳng thấy cái gì. Mọi người cũng hồi hộp nhìn. Tưởng rằng trận pháp cần thời gian khởi động nhưng mãi cũng không thấy. Chợt Cơ Tống quát to.

- Các ngươi còn chờ cái gì nữa! Định để hắn đứng im đó hết một tuần trà rồi nhận thưởng sao? Trận pháp chỉ gia trì cho nền nhà khỏi bị vỡ thôi!

Mí mắt mấy lão trên kia chợt giật giật. Long Hải mới nghe Cơ Tống nói xong còn chưa kịp tiêu thụ thông tin thì Tống Nam đã bắn lên cho hắn một cú đá giáng trời vào giữa mặt. Long Hải bắn ra hơn ba trượng, nằm giật giật ở đó.

Chợt Cơ Tống vỗ vỗ trán.

- À lão phu quên nói! Trên trận pháp còn có tác dụng thôi miên. Ai đứng trên đó chậm chạp hơn người thường một nửa.

Mấy lão già triệt để im lặng. Hồ Chính Dương lắc đầu cười nói.

- Tạo nghệ trận pháp của Đại các chủ quả thật cao siêu!

- Ha ha ha! Hồ gia chủ cứ khen quá vậy làm lão phu hổ thẹn rồi!

- Ha ha!

Đến lượt Tống Nam thay thế Long Hải. Nhưng rồi hắn cũng nhanh bị đá ra ngoài. Cơ bản kẻ nào đứng trên đó đều không chịu nổi một kích. Mạnh Lãng, Hào Minh Quân, Liễu Tu Kiệt, Miêu Trác Huy, Tôn Dụ, Từ Sơn. Tám tên trên Thiên tài bảng chẳng tên nào chịu nổi được đến kích thứ hai. Đại hoàng tử lại không có đây. Còn mỗi Hồ Hiểu Minh. Cuối cùng hắn cũng ráng nhảy lên trận pháp. Cơ mà cũng y chang bọn người kia.

Chuyện này khiến mọi người quên bẵng mọi thứ sảy ra vừa nãy. Mọi người đều có chung một câu hỏi: “Liện có ai có thể chịu được một tuần trà hay không?”

Nãy giờ bọn họ vẫn có một phong thái quý tộc vô cùng nho nhã không có cử chỉ gì quá lố. Nhưng rồi bây giờ ai cũng dẹp cái phong thái ấy qua một bên. Một đám bắt đầu hò hét ầm ĩ. Lần lượt Thiên tài bảng gục ngã, đến kỳ nhân bảng cũng leo lên thử sức. Kết quả vẫn vậy.

Mấy trăm con mắt lại nóng rực nhìn lên trận pháp. Đây có lẽ là cơ hội để mình tỏa sáng. Nhưng mà nghĩ thì hay chứ chẳng có kẻ nào dám lên. Thiên tài bảng còn gặm đất thì bọn hắn sợ không còn răng để nhai. Nghĩ đã sợ!

Duy chỉ có hai nữ nhi kia vẫn chăm chăm tranh giành tình nhân. Vĩnh Thần đau cả đầu.

Vừa nãy chỉ là đấu võ mắt thôi, bây giờ đã chuyển qua đấu khẩu rồi.

- Ta đẹp hơn ngươi!

- Ta giỏi hơn ngươi!

- Ta giàu hơn ngươi!

- Ta...

- Ta cái gì mà ta!

- Ta...

- Ngươi sao?

- Ta tắm với Thiếu gia từ nhỏ! Ngươi được sao?

- Ta... Tức chết ta mà!

Liễu Yên ôm tay Vĩnh Thần lay lay.

- Tiêu ca! Tí về ta tắm với ngươi!

- Ngươi... Ư ư...

Nguyệt Ly còn định phản bác thì Vĩnh Thần lẹ tay bịt miệng nàng lại. Hắn quay qua cười thật tươi với Liễu Yên.

- Tốt! Tí ta dẫn nàng về thăm phòng tắm của ta...

Chợt một tiếng thét vang làm cả ba giật mình. Tứ hoàng tử Kim Thiên Bảo bị đá ra khỏi Lục mang tinh trận bắn luôn vào bàn của bọn hắn, đồ ăn văng tứ tung. Vĩnh Thần nhanh tay choàng qua eo kéo hai nàng nhảy ra phía sau.

Kim Thiên Bảo cũng không qua nổi một kích. Mà hắn cũng là kẻ bị đánh te tua nhất.

Bất chợt không biết ai nói, mọi người quay qua nhìn Vĩnh Thần. Trên tài tử bảng còn mỗi hắn chưa thử.

Ngàn cặp mắt lại dồn vào hắn. Cơ mà thấy hắn ôm eo hai mỹ nhân, lại có mấy con mắt sòng sọc nổi đầy tơ máu. Một kẻ trong số đó hét lên.

- Tiêu Vĩnh Thần! Tài tử bảng chỉ còn ngươi chưa thử thôi! Ngươi còn là nam nhân thì cũng lên thử đi.

Đám người hùa theo.

- Đúng đó!

- Đúng rồi! Ngươi còn là nam nhân thì lên thử đi!

- Chí phải! Vĩnh Thần! Ngươi hãy làm nam nhân một chút đi.

Mấy người nhao nhao, Vĩnh Thần kinh ngạc hỏi.

- Ta chọc gì bọn họ sao?

Nguyệt Ly khúc khích cười tựa vào ngực hắn. Nàng nói.

- Còn không phải do nữ nhân kia sao?

Cơ Liễu Yên cũng trừng mắt lại nhìn đám người kia nhưng chỉ làm đôi mắt bọn họ càng đỏ thêm. Thêm vài tiếng hò hét nữa, chợt Cơ Tống vỗ vỗ tay trấn an toàn trường.

- Được rồi! Tất cả im lặng.

Tiếng của lão chấn màng nhĩ mọi người rung rung. Lão nhìn Vĩnh Thần nói.

- Vĩnh Thần hiền điệt! Ngươi xem ai cũng lên hết rồi mà ngươi...

Vĩnh Thần xua xua tay.

- Thôi thôi! Đại các chủ ngài chơi khó ta quá! Cứ để mấy người khác lên vẫn hay hơn! Ta chỉ biết đàn đúm mà thôi!

Hắn định kiếm cái bàn nào trống trống để tiếp tục công việc bóc vỏ Miêu Linh Quả thì Hồ Chính Dương đã lên tiếng. Y xấu hồ cười nhìn Cơ Tống rồi nói.

- Thần nhi! Đại các chủ đã có lời thì ngươi cứ lên thử đi!

Vĩnh Thần nghi hoặc nhìn qua.

- Nghĩa phụ! Người chắc chứ?

Hồ chính Dương trừng mắt.

- Còn chắc với không gì! Lên đi!

Vĩnh Thần bất đắc dĩ tiến đến chổ Lục mang tinh trận. Hắn mặc dù có vẻ không để ý nhưng mà vẫn âm thầm quan sát. Thấy mấy tên kia không chịu được một kích cũng giật mình. Người xung quanh thấy hắn chịu lên, biết bao nhiêu kẻ rục rịch chuẩn bị tư thế. Thậm chí Hồ Hiểu Minh cũng muốn nhào lên nhưng mà nhớ tới có ai qua nổi một kích đâu.

Vĩnh Thần lên tới gần trận pháp mới chợt nhận ra nó có chổ kỳ lạ. Không gian xung quanh dao động rất bất thường. Hắn cẩn thận đứng lại nhìn qua pháp trận một chút rồi bước vào. Trong một tích tắc này, mọi giác quan của hắn bị đình trệ lại. Thế giới xung quanh như phình to ra, còn bản thân hắn bị rút nhỏ lại. Ở tít đằng xa có mấy thân ảnh bắt đầu chạy về phía hắn. Nhớ tới những gì hắn thấy lúc nãy. Bất chợt bản năng thúc dục, hắn bắt ấn chú thi triển Nhất Bộ Định Thiên. Trong tích tắc hắn biến mất khỏi trận pháp, gần chục thân ảnh tung chiêu ầm ầm vào đó. Trận pháp rung lên rồi sụp đổ.

Bên ngoài, mấy lão già bật dậy trố mắt nhìn. Cả Cơ Tống cũng vậy. Lão biết trận pháp của mình như thế nào. Sao có thể sụp đổ dễ dàng như vậy? Còn mấy tên tấn công kia thì tái cả mặt. Vĩnh Thần từ lúc nào đã ở đằng sau bọn hắn.

Vĩnh Thần nhìn trận pháp lắc lắc đầu.

- Trận pháp hỏng rồi! Thôi vậy! Coi như ta không có duyên với thất cấp Linh khí đi.

Nói rồi hắn tranh thủ mọi người còn chưa để ý tới hắn đã chạy qua kéo Nguyệt Ly đi mất. Cơ Liễu Yên cũng giật mình vì trận pháp sụp đổ mà không để ý tới hắn. Mọi người nhìn qua Cơ Tống nghi hoặc. Lão cười cười xấu hổ thu lại trận pháp.

- Có lẽ lâu không sài nên hỏng hóc thôi. Lần này Vĩnh Thần hiền điệt chịu được công kích mà không bị hao tổn gì coi như là thắng. Linh khí này... Ủa người đâu?

Mấy người kia giật mình nhao nhao nhìn qua. Đã không thấy Vĩnh Thần đâu nữa.

Ở một chổ khuất, một ánh mắt âm lãnh nhìn qua chổ Vĩnh Thần rời đi. Nhưng hắn lại không có động tĩnh gì. Bên trong ánh mắt chỉ có một chút tiếc nuối.

- Cấm linh đã sắp hoàn thành! Chỉ thiếu một chút nữa! Đáng tiếc!