Chương 17: Cấm Thư Nguyệt Tộc

Vĩnh Thần nhìn trời cảm thán một chập, bỗng nhiên hắn thở dài, mất đi vẻ nghiêm túc.

- Thế là đi tong cái cuộc đời sinh viên. Ôi! Bao nhiêu năm luân hồi, bao nhiêu kí ức giờ chẳng sài được ở nơi này rồi! Đã lâu như vậy có lẽ Thiên đạo không còn truy nã ta nữa. Ha ha! Thiên đạo! Ta đã quay về, ngươi chờ xem!

Vĩnh Thần nhớ tới chuyện gì, hắn lại đi vào phòng. Thiếu nữ vẫn quỳ ở đấy.

- Ngươi có biết gì về một gia tộc được gọi là Gia tộc Nanh Bạc không?

Thiếu nữ định trả lời “không”, nhưng rồi nàng nhớ tới một truyền thuyết, nghĩ một lúc nàng mới hỏi lại.

- Đó là gia tộc bóng tối phải không thiếu gia?

Tiêu Vĩnh Thần mỉm cười:

- Đúng rồi!

- Nô tỳ có nghe nói về một gia tộc bóng tối, gia tộc này rất kỳ bí, đúng là gia tộc được gọi là gia tộc Nanh Bạc. Nhưng mà không có ai biết được chổ ở của họ.

- Ha ha! Có là được rồi! Ta có cách lôi bọn họ ra. Không biết gia tộc này còn giữ được khả năng luyện khí tuyệt đỉnh của mình nữa không.

Rồi hắn thở dài.

- Phụ thân từng nói về Thập đại Thần khí Nguyệt Tộc, ta bây giờ chắc vẫn còn đủ ba món.

Tiêu Vĩnh Thần nhìn xuống bàn tay mình. Có lẽ người khác không biết nhưng hắn rất rõ ràng. Ở đó có một chiếc giới chỉ.

- Vô Thiên Giới!

Thập đại Thần khí chỉ chấp nhận dòng máu của Nguyệt tộc. Giờ này, một mối liên hệ kỳ diệu giữa Vĩnh Thần và ba món Thần khí quanh hắn bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Vĩnh Thần nhắm mắt lại cảm nhận. Tia sáng từ Vô Thiên Giới bắn vào mi tâm hắn đang dần tan ra. Một luồng thông tin cứ như vậy chảy vào hồn hải của hắn.

“Bát đại cấm thư, Đệ nhất Cấm thư, thần thông Bách Quỷ Dạ Hành”

Vô Thiên Giới Chỉ không chỉ là một kiện Thần khí Không gian. Bên trong nó còn ẩn chứa một kho tàng học thức uyên bác của Nguyệt Tộc. Bát đại Cấm thư là một trong số đó.

Đệ nhất Cấm thư Thần thông Bách Quỷ Dạ Hành là một môn thân pháp thần thông. Được chia làm năm tầng. Tầng thứ nhất là Quỷ bộ, tiếp theo là Quỷ độn, Quỷ Nhẫn, Quỷ Ấn và Quỷ Ảnh.

Tu luyện đến viên mãn, có thể như Bách quỷ, đi trong đêm không một tiếng gió. Nơi nào có bóng tối, nơi đó là thiên địa của Bách Quỷ Dạ Hành.

- Cụ tổ nhà ta thích đi ăn trộm lắm hay sao vậy trời?

Tiêu Vĩnh Thần quẳng ý môn thần thông này qua một bên. Bây giờ chưa phải lúc để tu luyện. Hắn chợt quay qua hỏi thiếu nữ.

- Nàng tên gì?

Thiếu nữ nói.

- Nô tỳ tên Hồ Nguyệt Ly.

Vĩnh Thần nhíu mày.

- Nàng họ Hồ sao?

- Tổ tiên nô tỳ làm nô gia trong Hồ phủ. Sau này có được chút công lao nên được ban cho họ Hồ. Từ nhỏ nô tỳ đã được gia chủ phân công chăm lo cho Thiếu gia. Mọi... Mọi chuyện sinh hoạt của Thiếu gia đều do nô tỳ phụ trách.

Nghe thấy chữ Nguyệt, Vĩnh Thần chợt cảm khái. Dầu rằng nàng không hề liên quan tới Nguyệt tộc, nhưng mà hắn vẫn có chút gì đó thấy thân thiết.

- Kể cho ta nghe môt chút về Hồ gia đi!

- Thưa Thiếu gia! Hồ gia là Quý tộc ở Đế đô. Chuyên chế tạo Phù chú. Thiếu gia là do gia chủ nhận nuôi. Ở Hồ gia gọi là Nhị thiếu gia. Hồ gia còn có Đại thiếu gia và Tam tiểu thư là con của gia chủ. Hôm nay gia chủ mở tiệc mừng song hỷ của Đại thiếu gia và Tam tiểu thư. Chút xíu nữa đại quản gia sẽ đến đón Thiếu gia về phủ.

- Ồ vậy sao! Ha ha! Vở kịch cũng bắt đầu mở màn rồi! Ta đợi đã lâu! Định mệnh! Ha ha! Ngươi chờ cho ta!

Vĩnh Thần quay qua nhìn một chiếc hòm gần đầu giường của hắn. Nơi đó có một y phục của tiểu hài đã cũ. Ngày trước Gia chủ Hồ gia thấy Vĩnh Thần liền nhận ra nó bất phàm. Sau này vẫn lưu giữ bên cạnh Vĩnh Thần như một manh mối về thân thế của hắn. Vĩnh Thần phất tay, bộ y phục bắn lên hóa thành một sợi kim tuyến mỏng ẩn trên tóc hắn.

Nguyệt Ly trợn mắt kinh ngạc nhìn. Vĩnh Thần lại ôm lấy cây đàn của mình khoác lên lưng.

Trúc Lâm Viên không phải là gia sản của Hồ gia. Nơi này do Thiên Hạ Anh Hùng Lâu tặng cho Thập đại tài tử. Thiên Hạ Anh Hùng Lâu cũng chính là thế lực lập nên danh hiệu này. Mười người trên Tài tử bảng mỗi người đều được tặng một biệt viện riêng, trở thành thánh địa của những người mến mộ.

Dù Tài tử bảng không hề phân thứ tự nhưng trong các Tài tử lại luôn tồn tại một cuộc tranh đua đệ nhất. Cho đến nay, người được công nhận là đệ nhất tài tử vẫn là Kim Thiên Bảo, tứ hoàng tử đương triều. Thứ hai là Long Khánh, tam Thiếu gia Long gia. Đại thiếu gia Tống gia Tống Hoành, ngũ thiếu gia Mạnh gia Mạnh Lập, tứ thiếu gia Hào gia Hào Minh Viễn, tam thiếu gia Liễu gia Liễu Thành thì vẫn tranh nhau hàng thứ ba. Bất phân thắng bại! Miêu gia Miêu Trác Cung, Tôn gia Tôn Bằng, Từ gia Từ Khôn thì an phận mấy vị trí cuối không tranh chấp nhau. Chỉ còn lại Vĩnh Thần vẫn lẹt đẹt sau cùng bởi vì những người đứng trước gần như toàn tài. Còn hắn chỉ biết đàn mà thôi. Tài tử bảng trở thành một nơi tranh chấp danh tiếng giữa các đại gia tộc.

Khác với Tài tử bảng, Thiên tài bảng là chiến trường thật sự giữa những người thừa kế các gia tộc. Đại thiếu gia Hồ Hiểu Minh đứng hàng thứ bảy trên Thiên tài bảng này. Những người thừa kế không chỉ phải cần tài năng xuất chúng, còn cần có thực lực áp đảo và đầu óc kinh người nữa. Cuộc chiến trên Thiên tài bảng tàn khốc vô cùng.

Trong Hồ gia cũng luôn có một cuộc tranh đua vị trí thừa kế. Sáu mạch dòng chính vẫn luôn tranh chấp nhau. Vĩnh Thần tuy cũng là dòng chính nhưng hắn không phải họ Hồ. Trong Hồ gia, hắn gần như không có tiếng nói. Nhưng vốn dĩ là hắn khờ khạo quá nên cũng không ai đi để ý hắn.

Trúc Lâm Viên nằm cách Hồ gia đến nửa vòng Đế đô, trong một khu phố sầm uất xa hoa bậc nhất Kiến Minh Đế Quốc. Cùng với biệt viện của các tài tử khác tạo thành thánh địa của các thiếu gia quý tộc.

Ở Đông Thổ Thần Châu có năm Đế quốc hùng mạnh, mỗi Đế quốc lại thống trị hàng chục tiểu quốc. Chiến tranh ở đây gần như không có khả năng xảy ra. Có chăng chỉ là những tranh chấp ở các tiểu quốc hay những trận chiến đảo chính thay đổi vương triều mà thôi. Qua hàng vạn năm hình thành, nền văn hóa ở các Đế quốc này đã phát triển vô cùng rực rỡ.

Đế đô Kiến Minh Đế Quốc rộng hơn trăm vạn dặm. Lấy tòa Thần điện làm trung tâm tỏa ra sáu con đường lớn. Một con đường nối thẳng đến Cung điện Hoàng gia. Bảy con đường còn lại nối đến bảy cổng thành. Tường thành của Đế đô cao hơn trăm trượng, gần bằng tòa tháp cao nhất của Liên minh Giả kim thế gia. Đây là một công trình vĩ đại mà bao đời Hoàng đế vương triều đã phải tốn công sức gây dựng nên. Sức mạnh của bức tường dài gần bốn trăm vạn dặm bao bọc cả Đế đô này chính là hằng hà sa số pháp trận khắc trên nó. Gần như bất khả xâm phạm.

Một người bình thường nếu đi từ đầu này đến đầu kia của Đế đô cũng phải mất cả tuần. Cho nên người trong Đế đô có một loại phương tiện đặc biệt để di chuyển. Nó gọi là Truyền tống trận. Cứ cách một khu phố lại có một tòa Truyền tống trận dựng trên quảng trường lớn. Tất nhiên chi phí cũng khá đắt đỏ. Một lần như vậy một người phải mất phí ít nhất hai viên Linh thạch, đây là một loại tiền tệ phổ biến ở Thiên Nữ Giới. Linh thạch được khai thác ở các quặng mỏ có Linh mạch dồi dào. Được phân thành năm chuẩn. Thấp nhất là Linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, đến Linh ngọc, Linh tủy. Linh tủy cực hiếm, chật lượng tuyệt đỉnh có thể khởi động cả hệ thống phòng thủ của Đế đô trong vạn năm. Một viên Linh thạch trung phẩm đổi được trăm viên hạ phẩm. Một viên thượng phẩm đổi được trăm viên trung phẩm. Một viên Linh ngọc lại đổi được trăm viên Linh thạch thượng phẩm. Cứ như vậy tính ra một viên Linh tủy ăn đứt trăm viên Linh ngọc. Đem một viên Linh tủy mà đổi thành Linh thạch hạ phẩm thì đó là một con số thiên văn với mười bảy con số không đằng sau.

Cả hệ thống phòng thủ của Đế đô toàn diện mở ra thì một năm cũng ngốn đến trăm ức Linh thạch hạ phẩm. Chủ yếu là để duy trì hệ thống pháp trận trên tường thành.

Nhưng mà đem so cái hệ thống phòng thủ này với hệ thống Truyền tống trận thì nó chỉ như trò trẻ con. Hơn trăm vạn truyền tống trận cỡ nhỏ, mỗi cái ngốn chục viên Linh thạch một lần truyền tống. Mỗi ngày chúng đồng loạt truyền tống trung bình một ngàn lần đã tiêu tốn đến mười ức Linh thạch. Mười ngày thôi là bằng cái hệ thống phòng thủ của Đế đô khởi động trong một năm rồi. Chưa kể Đế đô có hơn chục truyền tống trận cỡ lớn, có thể truyền tống xuyên quốc gia. Thậm chí còn một truyền tống cực đại dưới Thần điện, có thể truyền tống xuyên lục địa. Nhưng mà những Truyền tống trận này được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt.

Vĩnh Thần nghe Nguyệt Ly nói thôi đã tặc lưỡi sợ hãi rồi.

Các đại gia tộc đều có hệ thống Truyền tống trận của riêng mình. Không chờ hắn ra khỏi biệt viện của mình đã có một gã trung niên tủm tỉm cười đón hắn.

- Lão nô xin chào Nhị thiếu gia!

Chợt gã giật mình, trên khóe môi của Vĩnh Thần nở một nụ cười rồi gật đầu coi như chào lại gã. Nhận thức của gã bị đảo lộn. Bất chợt Vĩnh Thần nói một câu làm gã hoàn toàn chao đảo.

- Phiền Đại quản gia rồi! Chúng ta đi thôi!

Chưa hết, cái tên Thiếu gia khờ khạo trong mắt gã thường ngày bữa nay lại bước đi rất thần thái, phong độ, đỉnh đạc. Gã kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, rồi lại quay qua nhìn Nguyệt Ly. Nguyệt Ly khúm núm lắc đầu như nói: “Ta cũng không có hiểu chuyện gì đâu!”

Chỉ cần ra khỏi Trúc Lâm Viên là chạm ngay một quảng trường lớn. Chính giữa quảng trường là một tòa tháp hình lục lăng cao chót vót. Trên đỉnh cắm một thanh đại kiếm. Nó là biểu tượng của Thiên Hạ Anh Hùng Lâu. Cũng như một lời nhắc nhở, chỉ cần đến nơi này, luôn có một thanh kiếm treo trên đầu những kẻ dám gây sự ở đây. Thiên Hạ Anh Hùng Lâu mạnh mẽ đến nỗi Thái tử đương triều đến nơi này cũng phải khúm núm bảy phần.

Xung quanh Thiên Hạ Anh Hùng Lâu là mười biệt viện của các tài tử. Xen kẽ đó là hàng hàng trăm cửa hàng buôn bán nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn khép kín. Người Đế đô gọi nơi này là Tiên Cung. Tiên Cung không có đường ra, chỉ có thể đi vào bằng Truyền tống trận. Và không phải người bình thường nào cũng có thể truyền tống đến được nơi này. Truyền tống trận nơi đây do Thiên Hạ Anh Hùng Lâu kiểm soát. Phải có thẻ bài đặc biệt. Cho nên nơi này tập trung đều là người trong giới quý tộc.

Đế đô ngoài bảy đại gia tộc ra còn có hàng chục gia tộc quý tộc là mệnh quan triều đình. Thế nên giới quý tộc đến nơi này cũng không phải nhiều so với dân số Đế đô. Trung bình chỉ khoảng vạn người một ngày. Tuy vậy nhưng hôm nay lại khác, nơi này vắng tanh.

Vĩnh Thần chỉ đi một đoạn đã đến Truyền tống trận. Đại quản gia dẫn đầu ba người. Thấy lão hai tên hộ vệ thi lễ rồi nhận lệnh bài cùng phương vị truyền tống. Truyền tống trận khởi động, ba người rời khỏi Tiên Cung.

Lần nữa Vĩnh Thần trở lại Hồ gia, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi. Hắn cũng nhập vai rất nhanh. Đại quản gia nãy giờ vẫn lén nhìn hắn đánh giá. Truyền tống vừa xong, ba người xuất hiện tại quảng trường đại môn nội viên Hồ gia, Vĩnh Thần mỉm cười nhìn Đại quản gia.

- Giờ này ta đến thỉnh an Nghĩa phụ được chứ.

Đại quản gia trợn mắt nhìn hắn, nhưng chợt nhận ra mình thất thố, lão vội hấp tấp nói.

- Vâng vâng! Thưa Nhị thiếu gia! Lão nô xin được dẫn đường.

Nói rồi lão vội vàng đi phía trước. Hồ phủ rất rộng, Truyền tống trận trước đại môn nội viên nằm trên đài cao hơn ba trượng. Đại môn cao bảy trượng, được làm hoàn toàn bằng cẩm thạch. Đường vào nội viên cũng rộng hơn mười trượng, trải dài xuyên qua một cánh rừng nhỏ, được lát cẩm thạch bóng loáng. Nơi này có hơn ngàn hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt. Mà hộ vệ chỉ là để làm cảnh cho đẹp, chứ cao thủ ẩn dật nơi này nhiều như mây. Kẻ nào ăn gan báo dám mò đến đây chỉ có chết không toàn thây.

Xuyên qua cánh rừng sẽ đến sáu con đường. Một con đường dẫn đến phủ gia chủ, năm con đường còn lại dẫn đến năm phủ trưởng lão. Ngoài ra cánh rừng nhỏ kia còn có một mật đạo dẫn đến hậu viên, nơi chứa đựng bí ẩn kinh người của Hồ gia.

Từ đây đã là cấm địa với ngoại nhân.

Rất nhanh Đại quản gia đã dẫn Vĩnh Thần cùng Nguyệt Ly đến phủ gia chủ. Hồ Chính Dương là gia chủ đời thứ một trăm hai tám của Hồ gia. Lão một thời phong lưu hào hoa, có đến tám bà vợ nhưng chỉ lòi được hai mụn con. Năm nay lão cũng đã hơn ba trăm tuổi.

Lão đang tất bật chuẩn bị cho đại tiệc thì vừa nhận được tin báo Nhị thiếu gia trở về, còn định xíu nữa qua gặp hắn một chút thì chợt nghe tiếng Đại quản gia.

- Gia chủ! Nhị thiếu xin thỉnh an ngài.

- Hả!

Lão kinh ngạc nhìn ra cửa đã thấy ba người đứng ngoài đó từ lúc nào. Lão nói.

- Vào đi!

Vĩnh Thần bước vào chắp tay.

- Vĩnh Thần thỉnh an nghĩa phụ.

Hồ Chính Dương gật đầu, lão còn chưa nhận ra điều kì lạ. Nhưng rồi cũng nhanh lão nhảy dựng lên chỉ Vĩnh Thần lắp bắp.

- Con... con...

Vĩnh Thần giả bộ nhìn qua nhìn lại kiểm tra người.

- Con làm sao hả nghĩa phụ?

Hồ Chính Dương nhảy đến trước mặt Vĩnh Thần rồi bắt đầu kiểm tra. Một chập lão vỗ vai hắn.

- Con... Tốt! Ha ha! Về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa bắt đầu tham gia đại tiệc.

Lão cười đầy ẩn ý rồi phất phất tay, Đại quản gia biết ý liền dẫn Vĩnh Thần rời đi. Chờ bọn hắn đi khuất, Hồ Chính Dương mới cười mắng.

- Tên tiểu tử này! Bao nhiêu năm dám lừa cả ta.

Nhưng rồi lão ngẩng đầu cảm khái.

- Mà cũng phải! Nếu không nó đã chết từ lúc nào không hay rồi! Gia tộc tranh chấp, ngoại nhân như nó ta cũng thật khó để bảo hộ được.