Chương 14: Vạn Bảo Các

Đi vòng trở lại quảng trường ngày trước hắn đặt chân đến, Tiên Nhi nói cho hắn biết, thì ra nơi này được gọi là Quảng trường Thiên Vân Môn. Quảng trường thật lớn nhưng vắng tanh, không hề có lấy một bóng người.

- Nay đã là tháng mười hai rồi đó Thiếu gia! Mọi người đang chuẩn bị cho Thánh Lễ.

- Ủa? Đó là lễ gì?

- Nhiều khi Thiếu gia cứ như người trên trời mới xuống ấy! Hỏi toàn những câu con nít ba tuổi cũng biết.

- Nó biết nhưng ta không biết! Thế mới phải hỏi nàng!

- Thiếu gia à! Thánh lễ là lễ mừng Thiên Mẫu giáng trần đó.

- Còn vậy à! Thiên Mẫu là ai?

- Truyền thuyết kể rằng Thiên Mẫu là người con gái của trời và đất sanh ra. Thiên Mẫu còn được gọi là Nữ Thần Đại Tự Nhiên hay Tinh Linh Mẫu. Tinh Linh Mẫu có mười ba người con gái, được gọi là Thiên Nữ. Tất cả mọi người đều tín ngưỡng Thiên Mẫu nên thời gian này là lễ lớn nhất trong năm. Ngày Thiên Mẫu giáng trần là ngày người khai phá thế giới, mở ra trời và đất, định ra núi sông. Ngày này cũng là ngày đầu tiên sự sống bắt đầu. Cho nên Ngày đầu tiên của năm là Ngày Thánh Lễ bắt đầu. Kéo dài trong mười lăm ngày.

Tiêu Kỳ nghe đã hiểu, hắn xoa xoa tay.

- Chà chà! Nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ! Mà thánh lễ liên quan gì tới quảng trường này.

Tiên Nhi cười cười.

- Ngày Thánh Lễ quá trọng đại nên trong một tháng trước khi bắt đầu, tất cả mọi người phải giữ thân trong sạch. Định ra ba giới để tránh ô uế đến Thiên Mẫu, Ba giới là không được sát hại sinh mệnh khác dù là trực tiếp hay gián tiếp. Không được để tâm nhiễm dâm tà sắc dục…

Nói đến đây Tiên Nhi liếc Tiêu Kỳ cười khúc khích. Tiêu Kỳ làm ngơ gác hai tay sau đầu, miệng “e hèm”.

- Thứ ba là gì?

- Thứ ba Không được làm những chuyện khiến Thiên địa căm phẫn.

Tiêu Kỳ “ây da” một cái.

- Ba cái đó ta chỉ còn thiếu đi giết người nữa là đủ nhỉ?

Tiên Nhi cười khanh khách không nói. Bất chợt Tiêu Kỳ quay lại phất tay kéo ra một mảnh lụa kì lạ. Hắn dùng mảnh lụa làm mạng che mặt cho Tiên Nhi. Đây là một phần của Bách Diện Thiên Y, dù không làm khí chất của nàng quay ngoắc một vòng như hắn nhưng cũng đã không còn là Tiên Nhi trước đó nữa. Ngắm nghía một chút hắn mới hài lòng.

- Thế mới phải! Chúng ta đi làm chuyện mờ ám mà nàng cứ đi khơi khơi vậy khác nào lạy ông ta bụi này!

Bước qua Quảng trường Thiên Vân Môn, dòng người tấp nập bắt đầu ào ạt xồ ra trong mắt Tiêu Kỳ. Hắn choáng ngợp! Dòng người chen lấn thoăn thoắt như con thoi đưa tạo thành mạch sống cho Khải Vân Thành.

Khải Vân Thành có tổng cộng ba cửa. Mặt chính hướng về phía tây xuôi vào Trung thổ, Phía bắc tựa vào Thiết Huỳnh Sơn, phía nam nối với thảo nguyên Ba Giác Mộc, phía đông chính là hướng Ma Thú Sơn Mạch.

Hải Vân Tông nằm ở phía đông Khải Vân Thành. Cách Quảng trường Thiên Vân Môn không xa chính là cửa phía đông, nơi tiếp nối giữa toàn bộ phần còn lại của Khải Vân Thành với một trong những cấm địa lớn bậc nhất và “màu mỡ” nhất Thiên Ấn Đại lục. Trước Quảng trường Thiên Vân Môn là con đường vành đai vận chuyển toàn bộ những tài nguyên mà người ta khai thác được ở Ma Thú Sơn Mạch đến với phần còn lại của Thiên Ấn. Băng qua con đường này là chính thức tiến nhập nội thành. Khải Vân Thành rộng lớn, muốn đi hết được nơi này không phải chuyện dễ. Khá may mắn là Vạn Bảo Các không nằm ở trung tâm thành mà lại nằm gần rìa phía đông này. Đó là một tòa nhà trắng cao bảy tầng trấn giữ ngay cuối con đường vành đai này.

Cũng không lạ gì khi tòa nhà Vạn Bảo Các lại nằm ở đây. Cơ gia là một gia tộc hùng mạnh với chi nhánh Vạn Bảo Các của Cơ gia trải dài xuyên suốt cả bốn đại lục. Tổng bộ họ nằm trên một quần đảo ở Tử Lôi Hải. Bởi lẽ vùng biển này tràn ngập Tử Lôi nên không một ai có thể xâm nhập nơi này ngoài người của Cơ gia. Lôi Vân cuồn cuộn chưa bao giờ tan ở nơi này.

Vạn Bảo Các là nơi tụ tập châu báu trên khắp Thiên Nữ Giới. Ngoài việc buôn bán các mặt hàng nhu yếu phẩm như đan dược, vũ khí, lương thực cho đến tài nguyên hiếm như Linh tủy, Thần huyết. Vạn Bảo Các còn có một chức năng nữa là nhận ủy thác bán đấu giá các bảo vật quý.

Trong Vạn Bảo Các có ba tầng chính phục vụ khách nhân là phường giao dịch ở đại sảnh tầng trệt. Khu vực trưng bày báu vật quý trên tầng hai và nơi tiếp đón các quý nhân trên tầng ba. Chỉ đơn giản như vậy nhưng ở nơi này có đến ba ngàn nhân viên tiếp đón. Cao hơn có tới hơn năm trăm chấp sự, bốn mươi tổng quản. Cuối cùng người có chức vụ cao nhất mà người Khải Vân Thành biết đó là một Đại tổng quản Cơ gia. Trường đấu giá không nằm trong Vạn Bảo Các mà ở ngay tại trung tâm Khải Vân Thành do Tinh Cơ Điện thủ hộ. Trường đấu giá này do Tinh Cơ Điện thành lập, bất kỳ ai muốn tổ chức đấu giá đều có thể. Cũng từng có các đại gia tộc tổ chức đấu giá nhưng để thường xuyên tổ chức thì chỉ có Vạn Bảo Các mới dư bảo vật để làm chuyện này.

Nghe Tiên Nhi kể, Tiêu Kỳ hơi bất ngờ về gia tộc hùng mạnh như Cơ gia. Nghe Tiêu Kỳ cảm thán, Tiên nhi lại lắc đầu.

- Cơ gia chỉ là gia tộc đứng hàng thứ ba thôi Thiếu gia à! Còn nhiều gia tộc hùng mạnh khác nhưng bọn họ không có tham gia buôn bán như Cơ gia thôi.

- Trong thành còn bao nhiêu thế lực buôn bán như cơ gia!

- Tính cả Cơ gia nữa thì tổng cộng có chín nhà. Hào gia chuyên kinh doanh đan dược. Lệ gia lại chuyên về Luyện khí. Nam Cung gia chuyên về trận đồ và phù chú. Bạch gia, Hà gia và Miêu gia buôn bán khoáng vật. Bàng gia và Cảnh gia thì chuyên cung cấp Ma thú. Còn một thế lực có thể không tính nhưng cũng phải nói đó là Thiên Hạ Anh Hùng Lâu. Nơi này là một chuỗi các Tửu lâu trải khắp Thiên Ấn. Thế lực này sở hữu một mạng lưới tin tức rất mạnh. Đặc biệt người của Thiên Hạ Anh Hùng Lâu chỉ có nữ nhân.

- Ồ! Nữ nhân sao!

Tiêu Kỳ tặc lưỡi. Tiên Nhi bên cạnh “hư” một cái.

- Thiên Hạ Anh hùng Lâu không dễ đụng tới đâu Thiếu gia à! Ngươi gây sự ở đó xưa giờ chưa từng có ai sống qua tới ngày hôm sau.

- Ghê vậy ư!

- Tất nhiên!

Tiêu Kỳ bắt đầu tò mò về cái nơi Thiên Hạ Anh Hùng Lâu đó rồi.

- Thôi ta còn nhỏ! Nơi này để sau hẵng thử.

Tiên Nhi nhại nhại theo.

- Vâng! Thiếu gia còn nhỏ!

Tiêu Kỳ bật cười ha hả.

Cùng nằm trên một con đường cơ mà Tiêu Kỳ đi muốn rả cả chân mới nhìn thấy được tòa nhà của Vạn Bảo Các. Nói nơi này chỉ có bốn tầng, nhưng chỉ có bốn tầng thôi nó đã cao chót vót. Tiêu Kỳ ngước nhìn mỏi cổ. Trông hắn như tên nhà quê mới lên phố. Tiên Nhi thấy ngượng thay luôn. Chỉ riêng cái bậc tam cấp đã cao hơn trăm bậc thang. Khoảng sân trước cửa đại sảnh như một quảng trường nhở, phía trung tâm có một bức Kim tượng Lão tổ Cơ gia. Nơi này bây giờ chỉ có lác đác một vài người.

Cửa vào đại sảnh rất cổ kính, được trang hoàng bằng hàng trăm viên minh châu đính trên cánh cửa pha lê trong suốt tạo thành một chữ “Tín” tuyệt đẹp và lộng lẫy. Tiêu Kỳ ngẩn ngơ đi vào, cánh cửa mở ra, ở bên trong có hơn một ngàn chiếc quầy lớn nhỏ nằm la liệt. Mỗi quầy đều có một người túc trực. Tiêu Kỳ lấy lại phong độ chắp hai tay tiêu sái bước lại gần cái quầy gần nhất. Tiên Nhi ngẩn người. Hắn quay ngoắt một vòng, nhìn lại khác hẳn khi nãy.

Một nữ nhân viên tiếp đón cúi người chào Tiêu Kỳ rồi hỏi.

- Xin hỏi Công tử có yêu cầu gì không ạ?

- Ta muốn gặp một vị tổng quản có được không?

- Chuyện này vượt quyền hạn của ta, xin Công tử chờ ta báo với Chấp sự!

- Ô! Cũng được!

Vừa lúc này một gã béo từ đâu nhào tới cười ha hả.

- Không cần! Không cần phiền như vậy! Khách quý đại giá quang lâm bổn Các dám để Công tử mất hứng.

Rồi hắn niềm nỡ như bằng hữu lâu năm gặp lại. Hắn mời hai người vào một căn phòng nằm ở gần bên.

- Tại hạ Lỗ Tư, tổng quản thứ bảy Vạn Bảo Các! Công tử vẫn khỏe chứ! Mời! Mời!

Căn phòng nhỏ như lại rất lịch lãm, nhìn không hợp với gã béo chút nào. Hắn cười ha hả xấu hổ mời Tiêu Kỳ ngồi. Rồi tự mình pha một tách trà.

- Chẳng giấu gì công tử! Tại hạ làm nghề này bao nhiêu năm, liếc cái đã biết công tử là quý nhân. Công tử có yêu cầu gì xin cứ nói, tại hạ không dám đảm bảo nhưng chí ít cũng có chín thành giúp được công tử.

Tiêu Kỳ cười cười móc một quyển Ma pháp cấp chín để lên bàn. Nó là quyển Băng hệ, thuộc hàng vô cùng hiếm.

- Lỗ tổng quản! Tính ta cũng không thích nói nhiều, dùng cái này nói chuyện được không?

Mấy chữ Ma pháp cấp chín đập cho tâm trí Lỗ Tư choáng váng, tim bắn ra ngoài. Tách trà trên tay hắn rơi loảng xoảng. Miệng hắn lắp bắp mãi cuối cùng thì co giựt luôn. Hắn rặn mãi cuối cùng vội vàng rót mấy tách trà uống liên tục. Sau đó ngáp ngáp rồi vội vàng đứng dậy.

- Công… Công tử! Chuyện này thật là khó! Ta… Ta có thể…

Tiêu Kỳ cười cười như chuyện chẳng thành vấn đề.

- Lỗ tổng quản cứ tự nhiên! Ta tin một chữ ở ngoài kia là được rồi!

- Tốt! Ha ha! Đa tạ công tử!

Hắn chụp lấy quyển Ma pháp rồi hấp tấp chạy vào một cánh cửa phía sau. Vòng qua vài hành lang bí ẩn, hắn đến trước một mật thất được canh giữ nghiêm ngặt. Bên ngoài có một đội hộ vệ mặc y phục bó sát, phía sau là áo choàng đen phủ kín mít, khó nhìn được dung mạo. Nhưng nhìn dáng người thì tất cả đều là nữ nhân, anh khí hiên ngang. Lỗ Tư bước đến quỳ xuống hay tay dâng quyên Ma pháp lên đâu. Một nữ hộ vệ tiến đến đón lấy quyển Ma pháp, nàng nhìn một cái nhưng tâm không loạn, lập tức mở cửa mật thất tiến vào. Chỉ trong tích tắc cánh của bật tung, một cô gái bước ra, nàng nhìn quyển Ma pháp hỏi.

- Nó ở đâu tới?

- Bẩm Đại tổng quản! Là do một vị công tử đem đến, hắn nói muốn dùng cái này để nói chuyện.

- Nói chuyện sao! Được rồi, ngươi dẫn đường cho ta.

Tiêu Kỳ thích thú nhìn một bức tranh trên tường. Phòng làm việc của Lỗ Tư không quá rộng. Nơi này cũng không quá ngột ngạt, những món đồ trong này khá cũ, như là đồ cổ. Màu sắc trầm, mát mẻ. Trong phòng chỉ có một giá sách, một cái bàn có vài cái ghế, vài ba món trang trí. Thế là hết! Tiêu Kỳ lại ngồi xuống nhấp một ngụm trà thì cánh cửa kia một lần nữa mở ra. Lỗ Tư dẫn đường bước vào, phía sau là cô gái đang cầm theo quyển Ma pháp.

- Công… Công tử! Đây là Đại tổng quản của Vạn Bảo Các chúng ta!

Tới đây hắn mới nhớ chưa biết tên hắn. Cô gái mỉn cười chào Tiêu Kỳ.

- Tiểu nữ họ Cơ, tên Ngọc Yên, ra mắt công tử!

Nhìn nàng chắc mới có hai mươi. Dáng người cử chỉ đều rất anh khí. Khuôn mặt có một cái mạng mỏng che đi nét yêu kiều. Nhìn nàng Tiêu Kỳ lắc đầu nói.

- Tên ta thô bỉ, Cơ tiểu thư cứ gọi là Đinh Sơn. Chúng ta nói chuyện thẳng cho nhanh, ta bán quyển Ma pháp này, giá Cơ tiểu thư tùy ý định đoạt. Ta chỉ có một điều kiện.

Cơ Yên Ngọc hơi bất ngờ, Lỗ Tư bên cạnh cũng ngơ ngác. Nàng chợt cười yêu mị.

- Sao Đinh công tử phải vội vàng như vậy! Chúng ta chưa kịp chào hỏi xong mà!

Tiêu Kỳ cười ha hả.

- Không cần mấy chuyện xã giao đó đâu!

Cơ Yên Ngọc đành dẹp cái thế yêu mị lại. Nàng chợt nghiêm túc.

- Không biết Công tử có yêu cầu gì! Chỉ cần không quá đáng ta sẽ xem xét.

- Không có gì! Ta ở đây nhàm chán muốn bày chút trò chơi giải trí. Nay thấy Cơ Tiên tử đây không nhịn được muốn mời tiên tử chơi cùng.

Cơ Yên Ngọc trở nên ngưng trọng.

- Công tử định chơi trò gì?

Tiêu Kỳ móc ra quyển Hỏa hệ Ma pháp cấp chín mà hắn đã xé mất mấy trang. Hắn giơ ra làm Lỗ Tư suýt rơi tròng mắt. Cơ Yên Ngọc hơi ngoài ý muốn, nàng tiếp nhận.

- Ý của công tử là…

- Đây là tàn quyển Cửu cấp Hỏa hệ Vân Hỏa Phong Thiên. Giúp ta bán đấu giá nó, chỉ thế thôi!

- Công tử! Ngài…

- Ban đầu ta chỉ định bán đấu giá nhưng giờ ta có một đề nghị. Chỉ cần nàng đồng ý, quyển Cửu cấp Băng hệ Băng Vũ Lê Hoa là của nàng, tùy nàng định giá.

Cơ Yên Ngọc khẩn trương lên.

- Xin công tử cứ nói!

Tiêu Kỳ hất hàm chỉ Cửu cấp Hỏa hệ Ma Pháp nói.

- Ta muốn nàng dùng nó quấy Khải Vân Thành long trời lỡ đất.

- Công tử! Ngài…

- Cơ Tiểu thư yên tâm! Ta chỉ muốn vài con rồng đất lén lén lút lút phải thò đuôi ra thôi.

- Tốt! Tiểu nữ xin nhận lời.

Tới đây nàng nhìn quyển Băng hệ Băng Vũ Lê Hoa.

- Cửu cấp Ma pháp tuy vô cùng hiếm nhưng nếu bán giá cao nhất cũng là một trăm ức Linh thạch cao cấp. Nếu công tử đồng ý tiểu nữ xin dùng giá này để đổi lấy. Còn chuyện kia, đó đã là nhiệm vụ của tiểu nữ. Nhưng xin công tử phải đợi Các chủ thẩm định lại.

- Ha ha! Chỉ là chuyện nhỏ.

Năng lực của Vạn Bảo Các không phải là thứ để trưng. Hắn mới chỉ nói xong thì một hộ vệ từ cánh cửa bước vào dâng lên một tấm thẻ màu nâu to cỡ bàn tay và một tấm thẻ bài đen tuyền. Cơ Yên Ngọc đưa cho Tiêu Kỳ. Miệng nàng lại cười rất yêu mị chỉ tấm thẻ màu đen.

- Đinh công tử! Đây là Tinh tạp khách quý của Vạn Bảo Các, bên trong có một trăm ức Linh thạch, tùy ý Công tử sử dụng – Nàng lại chỉ tẩm thẻ màu nâu – Còn đây là chứng nhận ủy thác đấu giá. Sau khi đấu giá xong, công tử có thể mang đến bất kì chi nhánh Vạn Bảo Các nào để nhận Linh thạch đấu giá được.

- Tốt! Đa tạ tiểu thư! Sau này chúng ta hữu duyên lại gặp mặt sau.

Tiêu Kỳ cười ha hả quay lưng dẫn Tiên Nhi rời đi. Hắn tiêu sái bước ra khỏi Vạn Bảo Các rồi hòa vào dòng người.

Trên Đường, Tiên Nhi lâu lâu lại liếc hắn một cái hiếu kỳ. Tiêu Kỳ nhịn mãi cuối cùng thì hỏi.

- Nhìn ta làm gì dữ vậy? Bộ mặt ta dính nhọ hay sao?

Tiên Nhi chợt phán.

- Nhìn Thiếu gia cứ như người đa nhân cách ấy! Mỗi lúc mỗi khác.

- ha ha! Sao nàng nói ta vậy?

- Ai mà biết Thiếu gia!

- Ha ha! Ồ!

Chợt hắn bắt gặp một tia nhìn rất thâm thúy. Trong tích tắc đó hắn bật cười rất to. Cả không gian xung quanh đọng lại, hắn bước đến một tửu quán lụp sụp ven đường. Tửu quán vắng tanh, đến chủ quán cũng không thấy. Chỉ có một lão giả nhơ nhác ngồi nhâm nhi chén rượu, đối diện lão cũng có một chén rượu đầy nhưng không có ai ngồi. Tiêu Kỳ bước lại ngồi xuống một cách tự nhiên như không có chuyện gì. Hắn bưng chén rượu uống một cách tự nhiên.

- Người trẻ tuổi! Phàm làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ một tí.

- Ha ha! Suy nghĩ rồi thì sao?

- Tất nhiên mọi chuyện sẽ tốt hơn!

- Không cần! Không cần! Tính ta ra ngoài thường vứt não ở nhà! Suy nghĩ lắm chi cho mệt!

- Thiếu niên không biết trời cao đất dày!

- Ha ha! Quá khen! Thiên sư à! Không phải ngài tính ngồi đây chờ ta chỉ để nói nhăng cuội mấy chuyện này chứ!

- Ngươi biết!

- Ở nhà ta cũng có một lão Thiên sư như ngài ngày suốt ngày cứ thích “xẹt” tới “xẹt” lui. Ta nhiều khi cũng thấy mệt lắm. Sau này thì chưa chắc chứ hiện tại thứ ta cần ngài không có đâu!

Nói rồi Tiêu Kỳ uống nốt chén rượu xong đứng dậy rời đi. Lão già không nói gì. Chợt đi được một đoạn hắn cười to.

- Rượu làm con người ta mất lý trí! Thiên sư ngài nói xem, lúc nào thì ta nên say!

Lão già lẩm bẩm.

- Lúc nào nên say ư! - Chợt lão bật cười – Tốt cho một câu khi nào nên say! Lão phu Cơ Tống, các chủ Vạn Bảo Các Khải Vân Thành! Rảnh rỗi xin mời Công tử đến nói chuyện phiếm.

- Ha ha! Thiếu gia ta họ Tiêu, tên một chữ Kỳ, rảnh rỗi xin Các chủ ngài ghé Thiên Viện Hải Vân Tông chơi.

- Hải Vân Tông? Tốt! Hẹn gặp lại!

Trong tích tắc lão biến mất. Tiêu Kỳ với Tiên Nhi lững thững đi về.

Trong một mật thất dưới Vạn Bảo Các, Cơ Ngọc Yên nhìn Cơ Tống. Miệng nàng lầm bầm.

- Tiêu Kỳ! Đinh Sơn!

- Hắn không đơn giản đâu! Từ mai con tìm cách tiếp cận hắn, ta tin hắn còn rất nhiều thứ để cho chúng ta bất ngờ.

- Cha! Nhưng con…

- Không sao! Con cuối cùng cũng phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Những gì ta dạy con, con phải hiểu chứ.

- Vâng thưa cha!

- Được rồi! Con nói Đồng thuật của con không thể nhìn thấu khuôn mặt của thị nữ sau lưng hắn ư?

- Vâng! Thậm chí nhìn hắn con thấy có nét không được tự nhiên…

- Con nói chính bản thân hắn cũng dịch dung!

- Thật sự thì con cũng không biết nói thế nào! Nhưng hắn…

- Thôi được rồi! Đừng suy nghĩ nữa! Quyển Băng Vũ Lê Hoa kia con cứ luyện đi. Chỉ riêng chuyện hắn mới bước vào đã đưa ra quyển điển tịch hệ Băng này, ta nghĩ hắn đã không đơn giản rồi.