Chương 6: Gia đình?

Editor: tan_hye

Lại nói lão thái thái ở Trung Châu nói đến liền đến, Thẩm gia ở Trung Châu và Thông Châu đều thuộc phương Bắc. Cho nên đại bộ phận người ta đều nhân dịp chưa tới mùa đông liền vội vàng đi thăm thân thích, nhất là lão nhân nhà này, nếu là trời đông tuyết phủ ra cửa cũng không tiện lắm.

Thẩm Tử An xuyên tới đây đã hơn một tháng, cũng bắt được hơn mười con chuột rồi.

Hôm nay, cuối cùng cũng được gặp cái được gọi là người nhà, vừa nghĩ tới không khỏi nhìn trời thở dài!

Người người đều là vui sướng, y phục cũng rất gọn gàng, so sánh Tứ cô nương với nhị đẳng nha hoàn cũng không bằng. Ngược lại nàng, bởi vì Tứ cô nương nói nàng cũng sắp trưởng thành rồi, không ăn mặc khá hơn chút sao được? Cho nên hao phí rất nhiều tâm tư, làm cho khối vải màu xám tro trở lên linh hoạt, đầy sức sống.

Bên trong là trường bào khéo léo, là Tứ cô nương phải mất hai đêm thêu hạnh hoa (hoa hạnh) lên, nhiều đóa hoa hợp lại giống như khảm nạm tầng tầng màu kim. Bên ngoài mặc một cái áo choàng nhỏ, cũng thêu lên các kiểu hoa văn xinh đẹp. Hai cái này mặc vào ngược lại cũng giống bộ dáng một tiểu thư.

Tay nghề của Tứ cô nương cũng vô cùng khéo léo, không riêng việc thêu thùa, ngay cả trang trí hoa văn cũng làm rất tốt. Trên đầu Thẩm Tử An này được nàng chải thành kiểu song kế xinh đẹp, lại cài lên đóa hoa, cũng có vẻ hoạt bát đáng yêu.

Thẩm Tử An trái lại rất thích y phục này, gọn gàng, cũng không giống nữ nhân khác y phục dài dài, nhẹ nhàng cơn gió thổi tới bay bay giống như cánh chim .

Tứ cô nương mang nàng đi gặp Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân trước.

Đại phu người này quả nhiên là xuất thân tiểu thư từ gia đình giàu có, trên người tự có một khí thế uy nghiêm, lông mày lá liễu, mắt phượng, ngày thường cực đoan trang, bề ngoài nhìn qua là một người tốt bụng như Bồ Tát. Chỉ là Thẩm Tử An từ trên người mẫu thân đời trước nên có suy nghĩ hoàn toàn khác, đó chính là nữ nhân ngày thường càng giống Bồ Tát thì càng bưu hãn! Thôi không nói thêm nữa, ngược lại Nhị phu nhân này ngày thường may mắn, ngũ quan này toàn bộ đều thể hiện sự khéo léo. Mỗi bộ phận nếu để riêng thì đều không có nổi trội, nhưng để chung một chỗ lại tạo cảm giác rất sống động, hết sức dễ nhìn.

Tam phu nhân luôn luôn cúi đầu, ngược lại nàng lại có dung mạo rất tốt, kể cả dung mạo của cả hai phu nhân cộng lại chỉ sợ cũng không bằng một phần vạn nàng. Có lẽ cũng bởi vì cái này nên nàng vẫn luôn bị xa lánh đi!

Thẩm Tử An đều thấy qua rồi, may mắn trước kia Tứ cô nương cũng dạy nàng làm lễ chào hỏi như thế nào, chỉ sợ nàng gây ra chút sai lầm gì lại mang rắc rối đến. Thẩm Tử An vừa mới đến cũng không rõ ràng mọi chuyện, cho nên có thể nhịn đều nhịn, huống chi trong đại sảnh có nhiều người, các nàng cũng sẽ không làm khó nàng, đúng không?

Nàng nhìn qua các ca ca, tỷ tỷ của ba vị phu nhân, đại ca Thẩm Nguyên Chính xem ra là một người thành thật, vẫn luôn đứng ở bên cạnh đại phu nhân không nói một lời . Mà đôi mắt của Thẩm Nguyệt Đan luôn quét tới quét lui trên người nàng, gương mặt khinh bỉ. Bất quá không thể không nói, dung mạo của nàng so với Nhị phu nhân thì đẹp hơn rất nhiều, chẳng qua là phần khí tức ngạo mạn (kiêu căng) kia, cũng quá thịnh (dồi dào, đầy đủ, nhiều) đi. Giống như tất cả mọi người đang ngồi ở đây, cũng đều không cao quý như nàng.

Lúc này ngoài cửa có tên sai vặt vào thông báo: "Lão gia để cho nô tài tới thông báo cho các vị phu nhân là lão thái thái và Đại lão gia, Tam lão gia đã đến cửa giữa rồi, để cho mọi người đi ra ngoài đón, không cần quá ầm ĩ, lão thái thái vừa mới xuống xe, đầu còn đang đau."

"Biết." Đại phu nhân trả lời xong, liền nói: "Lão thái thái nhức đầu, vậy thì nhạc khí (*) ngoài cửa cũng không cần nữa thổi." Nói xong đứng lên mang theo mọi người ra cửa đón người.

(*): nhạc cụ dùng để thổi để tạo không khí vui mừng. Ở Trung Quốc, khi đón khách quý, chủ nhà sẽ cho người thổi nhạc ngoài cửa, tỏ ý chào đón, vui mừng khi có khách quý đến thăm.

Cái khẽ động này làm Thẩm Tử An lập tức hiểu ra cái gì gọi váy lụa tung bay theo làn gió thơm rồi, chỉ là Tứ cô nương lại tự giác lôi kéo nàng đi ra phía sau. Trước mặt chính là Tam phu nhân và một người ma ma đang ôm Tam thiếu gia, các nàng cũng đi rất chậm, cách phía trước khoảng mấy bước.

Cái này một tự nhiên không tạo thành hai đội hình, đại phu nhân và Nhị phu nhân là cùng một phe, Tam phu nhân này mặc dù không bầu bạn với Tứ cô nương, nhưng cũng coi như là quen biết, vì vậy liền đi cùng nhau.

Đến cửa giữa, không thấy bóng dáng lão thái thái ngược lại, lại thấy được hình dáng của Trầm Thanh Bình là cha của thân thể này.

Nếu như trẻ thêm vài tuổi nữa, cái người cha ngược lại cũng là một đối tượng có thể khiến cho thiếu nữ động lòng. Toàn thân mười phần mang phong độ của người trí thức, cũng có ngạo khí thư sinh, khí chất quả thật rất xuất chúng, chẳng trách Tứ cô nương khi nhắc tới hắn lại không có nửa phần hận ý, ngược lại có mấy phần quyến luyến.

Liếc mắt nhìn từ xa, Thẩm Tử An mất một nửa sức lực, cảm thấy cổ hơi đau liền rụt đầu lại. Tứ cô nương cau mày hỏi "Lạnh sao?"

"Không có." Thẩm Tử An cảm thấy ở tha hương (đất khách quê người) có một người thật lòng quan tâm mình không tệ, mặc dù người nàng quan tâm là nữ nhi mình, nhưng nếu đã chiếm thân thể người ta dù sao thì vẫn nên vì nương người ta làm chút việc đi!

Đang suy nghĩ, nhóm lão phu nhân đã đi tới.

Nhìn Lão phu nhân này lập tức làm cho Thẩm Tử An nghĩ tới Cổ mẫu trong Hồng Lâu Mộng, quả nhiên là có khí chất của lão phu nhân. Hai đại nha hoàn nâng đỡ ở hai bên, trên khuôn mặt đại phu nhân liền vội vàng treo lên nụ cười, đi lên phía trước nói: "Con dâu thỉnh an lão phu nhân, mấy ngày nay ngài có mạnh khỏe không?"

"Tốt lắm. . . . . . Ơ, hôm nay trời lạnh, các ngươi cũng đừng ở chỗ này nữa, nhanh vào nhà đi!" Lão thái thái cười ha hả kêu mọi người đứng dậy, sau đó được mọi người vây quanh nghênh đón vào phòng. Mà khách nam thì nghỉ ngơi tại tiền đường, cô nương và nàng dâu đều ở đây, không tiện đi vào hậu đường.

Lão thái thái ngồi ở trên giường, đầu tiên là mấy vị phu nhân, sau đó là mấy người nhỏ liên tiếp thỉnh an. Thẩm Tử An chú ý tới, đại tiểu thư Thẩm Nguyệt Đan này tâm cao khí ngạo ở trước mặt lão phu nhân dáng vẻ hoàn toàn trái ngược, tổ mẫu dài tổ mẫu ngắn kêu liên tục không ngừng. Mà Đại Thiếu Gia Thẩm Nguyên Chính thỉnh an xong liền lui thân đi ra tiền đường.

Đến phiên Thẩm Tử An, nàng bước nhỏ nhẹ nhàng đi tới, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống nói: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu." Không có sau đó! Cái này Tứ cô nương nôn nóng a, nàng rõ ràng dạy rất nhiều lời nói may mắn, làm sao đến lúc này lại bị nàng giảm bớt đi hết.

t.a.nh.y.ed.d.l.q.d

Thẩm Tử An cũng không muốn giảm bớt, nhưng nàng nhìn thấy bộ dáng vẻ nịnh bợ của Thẩm Nguyệt Đan này cảm thấy rất giả dối, thỉnh an xong liền đứng một bên, nhắm mắt làm ngơ.

Lão thái thái nhìn qua hai tiểu thiếu gia, liền cười nói với Thẩm Tử An: "An tỷ nhi cũng đã 14 tuổi đi?"

"Vâng!" Nàng sẽ không kiêu căng, cho nên vẫn là nói ít sai ít, tự mình biết mình, khiến cho nương bị phiền toái cũng không tốt.

"Còn xấu hổ như vậy, tới đây cho tổ mẫu nhìn một chút." Lão thái thái vẫy tay, Thẩm Tử An gật đầu nhẹ nhàng bước lên trước ba bước, vừa vặn đến bên cạnh giường cũng không bằng lòng bước thêm về phía trước nữa.

"Đúng vậy a, đứa nhỏ An tỷ nhi này chính là an tĩnh (chỉ những người ít nói, bình tình), không giống Nguyệt Đan, thường ngày không chịu ngồi yên không được." Đại phu nhân mỉm cười nói: "Giống An tỷ kia, học nương nàng, việc châm tuyến rất tốt, tính tình cũng tốt. Mắt thấy qua năm liền 15 rồi, này phải gả cho người cũng không phải lo lắng, ở trong phòng sống qua ngày cũng không buồn chán."

Thẩm Tử An mặc dù đến cái thế giới này không lâu, nhưng những lời này nàng lại nghe rõ. Nàng cao thấp cũng là tiểu thư, việc sống qua ngày còn cần một tiểu thư làm, chắc nàng cho rằng mình đã phải gả cho một nhà nghèo. Hoặc là làm thiếp cho người ta, nếu gả làm đích phu nhân (vợ cả) cần gì phải khoe khoang nữ công.

Lão thái thái cũng là người hiểu chuyện, cười nói: "Ngược lại Đan tỷ nhi có mối hôn sự tốt rồi, nếu như không có đoán sai, cuối tháng chính là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Thân gia bên kia cũng nên tới cầu hôn đi! Đợi chuyện của nàng định xong, ta liền cũng lưu ý cho An tỷ nhi, hôn sự của tôn nữ nhi (cháu gái) cũng là tâm sự của ta. Nghĩ đến nhân khẩu (số người trong nhà) của đại gia và Tam gia ngươi cũng không vượng (không nhiều), cả hai nhà đều không có khuê nữ, tính cả Thẩm gia ở đây cũng chỉ có hai cái nữ nhi, không nghĩ cho tôn nữ nhi sao được a."

"Đúng vậy a, Đúng vậy a, có lão phu nhân cho nghĩ cho tôn nữ nhi, chúng ta cũng không cần lo lắng. Hôn sự này của Đan tỷ nhi nếu không phải là nhờ kỳ ngộ của Lão Thái Gia đã qua đời, chúng ta cũng không trèo lên được đâu, lúc ấy cũng đều nhờ lão phu nhân nghĩ tới Đan tỷ nhi, Đại công tử nhà Hộ bộ thượng thư, nhi tử (con trai) của Trưởng công chúa Hoàng tộc, cái này cần phúc khí của mấy đời mới có thể gả cho nhà như vậy a!" Nhắc tới cái này, trên mặt Đại phu nhân và Thẩm Nguyệt Đan cũng hiện lên hai chữ ‘ hài lòng ’!