Đi về khu tạp dịch phía tây Kỳ Phong lượn 1 vòng vào chợ, nơi đây tui nói là chợ như không bán quá nhiều mặt hàng, chủ yếu chỉ là các thứ vật linh tinh do các tên tạp dịch mang ra trao đổi với nhau.
Kỳ Phong thân hình khá không nổi bật nên tuy ý người trên đường như ít kẻ chú ý đến hắn, đi thêm một đoạn trên chợ Kỳ Phong liền bước vào 1 gian cửa hàng của một phụ nữ tầm 30-31 tuổi có vẻ ngoài khác cường tráng.
- Kỳ Phong lại gần đặt lề quầy bàn 2 cây linh thảo nhỏ nói: ‘ Dì Lan đổi cho ta 2 cây linh thảo thành linh thạch.’
Vị tên Lan thấy hắn đặt linh thảo lên bàn cũng không ngạc nhiên lắm, đứng sau quầy bàn một tay cầm lên quan sát rồi 2 cây linh thảo sau đó mở ngăn kéo lấy ra 5 viên linh thạch.
- ‘ 2 cây linh thảo tầm 10 năm tuổi ta lấy giá cũ 5 viên linh thạch cho ngươi.”
- Kỳ Phong cầm 5 viên linh thạch nhét vào túi nói: ‘ Cảm tạ Dì, có gì sau ta lại tới.’ Rồi dời đi.
Bước trên đường Kỳ Phong suy tính nên làm gì tiếp theo để đối phó với Bạch Thu Hoài kia. Như đang đi hắn liền va chạm vào 1 người.
- ‘ Ngươi trong có vẻ khác có tinh thần nhỉ.’
Kẻ vần tông vào hắn không ai khác chính là Bạch Thu Hoài với vẻ mặt lạnh lẽo kèm theo nụ cười chết chóc, làm hắn ít nữa sợ hãi ngồi bệt xuống đường.
Kỳ Phong giữa vững cân bằng lùi lại 2 bước nói:
- ‘ Bạch tỉ dạo này tỉ đi đâu mà ta kiếm tỉ mãi không thấy vậy.’
Nói rồi hắn liền lấy ra tờ giấy hoàn thành nhiệm vụ 2 tay ngửa lên đưa về trước.
- ‘ May quá, không ngờ hôm nay gặp được Bạch tỉ, vậy ta cũng nên trả khoản nợ lần trước. Trong đây ta không biết được bao nhiêu linh thạch Bạch tỉ có về tạp dịch đường xem thử.’
Nói xong hắn liền dút tay lại để lại tờ giấy kia bay trên không, quay người bỏ chạy. Nhưng đi chạy được 2 bước 1 thanh kiếm đã gác lên cổ hắn lúc nào không hay.
- ‘ Nhặt nó lên rồi đi theo ta.’
Nói rồi cô ả thu lại kiếm vào túi trữ vật, không thèm nhìn hắn có đi theo không quay người liền đi.
Kỳ Phong mặt đen lại lòng suy tính liên tục như vẫn cầm lên tờ giấy đi theo cô ả.
Trên đường có mấy kẻ nhìn thấy hoàn cảnh của hắn liền lắc đàu nói nhỏ:
- ‘ Phía tây này đặc tội với ai không đắc tội lại đi đặc tội với huyết kiếm ma nữ, kẻ này không chết cũng chỉ còn 1 khung xương.’
Đi đến 1 căn nhà khá to có sân trước, sân sau, có cả 1 khu vườn nhỏ Bạch Thu Hoài bình tính đạp nhẹ cánh cửa ra bước vào.
- ‘ Ngươi chậm mất của ta 8 ngày tính theo lợi tức 100% một này bây giờ ngươi phải trả ta 256 viên linh thạch hạ phẩm, tính tròn cho ngươi 250 viên. Nếu hôm nay không trả ngày mai sẽ tăng lên 500 viên, ngày kia thành 1000 viên.’
Kỳ Phong mới bước vào trong sân nghe trong câu đó chân liền nhũn ra, mặt không còn huyết sắc, giọng nghẹ ngào nói:
- ‘ Bạch tỉ người có tính sai gì không, dù là tăng 100% 1 ngày thì mỗi ngày chỉ cộng thêm 2 viên đến hôm nay tổng cộng là 18 viên linh thạch thôi chứ.’
Bạch Thu Hoài đi lại chỗ bàn ghế gần đó, ngồi xuống vừa chót 1 cốc nước vừa nói:
- ‘ Đấy là cách tính của ngươi, còn đối với ta tăng 100% là ngày thứ nhất cộng thêm 2 viên sẽ thành 4 viên, ngày thứ 3 thì tăng thêm 4 viên nữa là 8, cứ thế đến ngày thứ tám là 256 viên.’
- Kỳ Phong nghe vậy mặt không còn chút máu nói: ‘ Bạch tỉ là người cứu ta, giúp ta có hy vọng sống tiếp, là ánh sáng của cuộc đời ta, là người ta luôn tôn trọng nhất…’
- Bạch Thu Hoài 1 tay ngoái tai 1 tay dơ lên bảo hắn: ‘ Dừng lại, đừng nói nhiều, lúc trước ta giúp ngươi đều có mục đích, giờ ngươi vô dụng với ta, có nợ thì phải trả, nếu không tự biết số phận của mình.’
Nghe vậy Kỳ Phong cũng không giả bộ nữa lưng đứng thẳng, chết không sợ súng nói:
- ‘ Ta không có tiền, dù nếu có 256 viên linh thạch cũng không đưa cho ngươi. Ngươi muốn gì nói nhanh đi, ta tin ngươi cứu ta không phải vì cái 1 mục đích nhỏ nhoi.’
- Bạch thu hoài khác ngạc nhiên ‘ Hồ’ 1 tiếng. ‘ Ngươi chưa nghe về ta từ đám thất bại kia sao. Ngươi nghĩ hôm nay ngươi vẫn sẽ lành lặn bước ra khỏi đây à.’
Kỳ Phong tỏ thái độ đương nhiên quay người bước về phía cửa.
- ‘ Hôm nay ta mệt rồi, ta quay về nghỉ ngơi trước đây, nếu không có việc gì đừng đến tìm ta.’
Bạch Thù Hoài chỉ cười lạnh đậm chân xuống đất làm có 1 viên đá nhỏ bay lên dơi vào tay cô ta.
- ‘ Miệng ngươi cứng lắm rồi lấy.’
Nắm lấy hòn đá cô ả vung ngón tay búng ra với tốc độ rất nhanh, làm bên má phải Kỳ Phong giắt một miếng lớn, máu chảy ồ ạt.
Kỳ Phong dun sợ ôm mặt quay lại nhìn về Bạch Thu Hoài với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Bạch Thu Hoài vừa nói vừa đứng đậy.
- ‘ Ngươi biết tại sao ngươi một kẻ mới là luyện huyết cảnh tầng 1 đi vào bãi săn chỉ gặp được mấy con dã thú không quá mạnh không. Bởi trước đó ta đã đến càn quét qua 10000m trong đó chỉ lại mấy con non yếu kém nhất.’
Kỳ Phong nhớ lại cảnh lúc trước 1 đống xác dã thú chất đống ở cạnh cánh cửa trận phá. Lòng càng sợ hãi hơn, lui về phía sau.
- ‘ Bạch tỉ người bình tính đã, tiểu nhận có thể làm bất cứ thứ gì theo yêu cầu của người’
Bạch Thu Hoài lúc này đã bước đến gần hắn đưa tay phải lên vỗ 2 phá vào mặt trái hắn.
- ‘ Ngươi viết tại sao ta lại vặt mặt với ngươi ngay lúc này không.’ Cô ả nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh. ‘ Vì ngươi không còn nghe lời nữa, còn tính hợp tác với kẻ bên ngoài muốn thoát khỏi bàn tay ta.’
Kỳ Phong 2 chân dun dẩy không giám di chuyển nuốt xuống 1 ngụm nước bọt mới dắm mở miệng nói.
- ‘ Bạch tỉ ta thật sự không có ý đó.’
- ‘Thật sao.’ Bạch thu hoài liền cười lạnh.
Thất vậy Kỳ Phong liền nhịn đâu lấy ra mấy cây linh dược cộng với hơn chục viên linh thạch đưa về phía trước.
- ‘ Bạch Tỉ mấy thứ này đều là ta trên đường nhặt được nhưng ta cũng muốn có ít tiền để mua ít đồ ăn, nên ra ngoài đổi với người khác.’
Bạch Thu Hoài không thèm nhìn mấy đồ linh tinh kia, 1 chưởng vung ra đánh hắn dán vào tường.
Kỳ Phong miệng phun máu, cơ thể đau nhức muốn cử động tránh khỏi vách tường để phản kháng. Nhưng 2 ngọn giáo từ tay BẠch Thu Hoài bay ra đã đóng đinh hắn trên cách tường.
Lúc sau Bạch Thu Hoài mới khoan thai kéo theo 1 cái ghế đi lại gần, rồi ngồi xuống nhìn hắn.
- ‘ Ngươi biết tại sao ngươi còn sống đến bây giờ không.’
Kỳ Phong đau đớn không nói nên lời chỉ có thể treo trên đó nghe cô ta nói.
- ‘ 2 tháng trước là lần đầu tiên ta gặp ngươi và lúc đó 1 vị trương lão nói với ta rằng chăm sóc tốt ngưới sau hắn sẽ đến đón ngươi về làm đạo đồng. Nhưng ta cũng không tin tên kia nói lời ma quỷ, ta tin rằng ngươi phải có lợi ích lớn hơn so với tên kia nói nhiều. Và qua 2 tháng ta quan sát ngươi, ngươi biết ta thấy được gì người ngươi không.’
Cô ả tỏ ra thái độ vui vẻ cười nói, còn Kỳ Phong vẫn vậy không thể cử động.
- ‘ Đó chính là khả năng khôi phục bất thường và sự may mắn khác thường của ngươi, ta không biết tại sao ngươi rất hay nhặt được linh thảo của. Nhưng việc kiếm được linh dược thường xuôn đã kiếm khiến giá trị chủa ngươi tăng lên bao nhiêu tiền rồi, cộng mục đích của tên kia. Nên ta muốn bán ngươi với 1 cái giá hơn, nhất là khi bán cho kẻ phù hợp thì lợi ích của ta sẽ được càng nhiều.’
Lúc này khả năng khôi phục của Kỳ Phong đã được thể hiên, hắn mở miệng nói:
-‘ Nếu lợi ích của ta chỉ đáng 1 cái đạo đồng thì sao, ngươi sẽ phải đắc tội với 1 vị trưởng lão.’
Bạch Thu Hoài lắc đầu phủ định ý của hắn:
- ‘ Chắc chắn giá trị của ngươi sẽ cao hơn so với ngươi nghĩ, mà nếu là như lời của ngươi nói thì ta sẽ đưa 1 con chó nghe lời đến tay tên kia, không phải 1 tên như ngươi không biết 2 chữ chủ nhân viết như nào.’
Kỳ Phong vừa mở miệng vừa chảy máu.
- ‘ Tức là việc tu luyện võ thuật và săn giết yêu thú gần đây là ngươi làm ra để cho thấy được 1 con đường bao thù, 1 con đường có thể mạnh hơn, 1 con đường sống tốt hơn, và không để ý định tự sát của ta lúc đầu tới đây nổi lên đúng không.’
- Bạch Thu Hoài cười khá tươi. ‘ Ngươi thông minh hơn ta nghĩ. Thôi bây giờ phải bắt đầu việc huẫn luyện rồi.’
- Cô ta soa cằm nhìn hắn với ánh mắt như 1 ma đầu, ác quỷ dưới địa ngục: ‘ Giờ bắt đầu làm gì đây, ta có rất nhiều cách để khiến người khác nghe lời. Để ta nói cho ngươi vài cách, ngươi nghe xem cái nào phù hợp thì chọn lấy 1 cái.’
Sau đó tại trong viện tự này suốt mấy ngày đêm phát ra tiếng hét đầy đâu đớn, khiến cho danh tiếng của huyết kiếm ma nữ Bạch Thu Hoài càng được chuyền xa càng được nhấn mạnh.