Trần Tiêu sau khi đột phá hậu kỳ Uẩn Thể cảnh thì việc tiếp theo chính là thoát khỏi không gian này. Cậu thử câu thông với tế đàn thì phát hiện dường như sau khi trải qua đợt tẩy lễ bằng hư hỏa thì pháp bảo này đã xem mình là chủ nhân.
Trần Tiêu cần phải quay về thế giới thực vì cậu nhẩm tính đã ở trong không gian này được hai ngày, nếu không quay lại thì Nam Cung Chấn sư phụ và Uyển nhi về mà không thấy mình sẽ vô cùng lo lắng. Trần Tiêu trở về thư phòng, mặc dù đã trôi qua hai ngày nhưng có vẻ hai người họ vẫn chưa về nên cậu cũng không vội dọn dẹp mà nhìn vào đèn lồng trong góc kia.
Đèn lồng có hình lục giác được làm từ loại vật liệu mà Trần Tiêu không biết tên, bộ khung của nó có màu đen thế nhưng phần mặt lại màu trắng muốt. Trong sáu mặt trắng của đèn có một mặt in một đồ án mà Trần Tiêu suy đoán đó có thể là của ma tộc.
Trần Tiêu vẫn chưa biết tác dụng của đồ án này nên tạm thời không để ý đến mà chú ý đến mặt đáy của đèn có khắc ba chữ: “Tế Hỏa Đăng”.
“Tế Hỏa Đăng? Không lẽ tế đàn ở trong linh bảo này là để tế luyện hư hỏa, giống như những phàm nhân hiến tế cho thần linh để cầu mùa màng bội thu.”
“Đúng rồi đấy! Đồ án ma tộc mà ngươi thấy cũng là phần ma tính trong người mà ngươi đã hiến cho tế đàn .” – Một giọng nói bất ngờ vang lên.
“Ai?”
Trần Tiêu giật mình kinh hãi, vô thanh vô tức nói chuyện bên tai mình khiến cậu ngay lập tức vận chuyển Ngũ Hành Pháp Chỉ hướng về nơi phát ra âm thanh, quát.
Khi quay đầu lại, cậu hơi bất ngờ vì hình dạng kì lạ của tên này. Gia hỏa này chỉ khoảng nửa xích (khoảng 15cm), hình dáng như em bé, trên đầu có cặp sừng nho nhỏ nhìn như mới nhú. Toàn thân nó là màu đỏ đậm, khắp người bốc ra hư hỏa nên thoạt nhìn có quan hệ rất lớn với Tế Hỏa Đăng.
“Ngươi là thứ gì?” – Trần Tiêu dò hỏi.
“Ta là linh hồn được thai nghén trong Tế Hỏa Đăng, tên là Tế Linh. Tên tầm thường như ngươi được ta nhận chủ là phúc phận mấy chục đời của tổ tiên đấy.” – Nói rồi gia hỏa tự nhận là Tế Linh bày ra bộ dạng đắc ý.
“Thế tại sao lúc ta ở trong không gian của Tế Hỏa Đăng lại chưa từng nhìn thấy ngươi?” – Trần Tiêu vẫn chưa hết nghi ngờ, ngón tay đang vận Ngũ Hành Pháp Chỉ trực chờ bộc phát thủy chỉ.
“Ta đã ngủ say từ rất lâu nên lúc ngươi hiến tế cũng cần thời gian để thức tỉnh. Đáng lẽ phải cần tiêu tốn thời gian nhiều hơn nữa nhưng lúc ngươi tấn cấp đã khiến Tế Hỏa Đăng hấp thu một lượng lớn thiên địa nguyên khí giúp cho việc tỉnh giấc nhanh hơn.” – Tế Linh giải thích.
“Thế có gì chứng minh ngươi là Tế Linh của Tế Hỏa Đăng mà không phải linh hồn chuyển thế của đại năng nào đó trú ngụ vào pháp bảo này.” – Trần Tiêu chất vấn.
“Đúng là ngu ngốc! Nếu ta là đại năng chuyển thế thì lúc ngươi vừa tấn cấp đang trong trạng thái suy yếu đã tiến hành đoạt xá rồi còn để ngươi ở đây chất vấn bổn đại gia?” – Tế Linh khinh bỉ nói.
“Còn chứng minh thì dễ nói. Ngươi thử triệu hồi Bách thảo kinh từ trong Tế Hỏa Đăng đi.”
Trần Tiêu nghe vậy liền làm theo, từ trong Tế Hỏa Đăng bay ra quyển kinh nhưng làm cậu bất ngờ.
“Thiên Tuế kinh? Tại sao Bách thảo kinh của ta lại trở thành như thế này?” – Trần Tiêu không hiểu.
“Nói cho ngươi biết, Tế Hỏa đăng với Bách Thảo kinh vốn cùng một bộ. Đẳng cấp của nó đã tiếp cận Tiên bảo nhưng từ Tiên Ma chi chiến đã bị phân ra thành năm kiện Linh bảo, không còn thấy tung tích nữa.” – Tế Linh nói.
“Theo ý ngươi tức là ta đang nắm trong tay hai phần năm Tiên bảo?” – Trần Tiêu nghe không hiểu Tiên bảo là gì nhưng chắc chắn là rất xịn, ngay cả Linh bảo cũng chỉ là một phần chia ra từ nó cơ mà.
Nên biết rằng ngay cả các tu giả dưới đại năng cũng khó có được một món Tiên bảo hoàn chỉnh chỉ vì đơn giản nó quá hiếm có cũng như tác dụng của Tiên bảo mang lại quá nghịch thiên đến nỗi những đại năng có thể vì nó mà bị truy sát.
Tu hành giới phân cấp vũ khí theo hệ thống phàm – pháp – linh – thần – cực. Phàm giai binh khí hay còn gọi là phổ thông binh khí chuyên dành cho phàm nhân và những tu giả ở kì đầu Uẩn Thể cảnh. Tiếp theo là pháp khí là những loại có thể hấp thụ nguyên khí của tu hành giả mà phát ra uy lực. Pháp khí còn có thể gọi là pháp cụ hay thuật binh do yêu cầu sử dụng của tu hành giả đối với pháp khí đó.
Ở cấp bậc linh thì đã đạt đến cấp độ bảo vật nên thông thường gọi là linh bảo. Linh bảo chia làm hai loại là linh cụ và linh binh. Linh cụ là những linh bảo có thể sử dụng sức mạnh của Linh bên trong tu hành giả, gia tăng thêm uy lực của vũ khí. Còn linh binh thì chính là Linh của tu hành giả có hình dạng vũ khí, những Linh này có thuộc tính công kích rất cao sau khi đạt Tu Thần cảnh giới có thể kết hợp với nguyên thần mà phát huy sức mạnh hơn hẳn những vũ khí khác.
Đạt thần cấp thì mọi thứ hoàn toàn khác, mang lực công kích ở trình độ khác xa những cấp bậc dưới lại có những công năng riêng. Thần cấp thì chia làm Thần khí, Thánh vật, Tiên bảo và Đạo binh.
Thần khí là những loại có công kích đỉnh cấp trong thần phẩm cùng với những công năng phụ trợ cho công kích. Thần khí cũng là loại được người ta chú trọng nhất vì nó có thể gia tăng chiến lực của chủ nhân nắm giữ nó đến độ cao mới, có thể vượt cấp mà chiến.
Thần phẩm Tiên bảo thường mang yếu tố tự nhiên như ngũ hành, âm dương. Tuy uy lực không tầm thường nhưng khó có thể so với Thần khí cùng đẳng cấp, bù lại công năng của nó lại vượt xa so với Thần khí. Giống như Áp Hải Thiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh của Nhân tộc có một tòa Tản Viên sơn là Tiên bảo thuộc thổ hành. Uy lực của Tiên bảo này không lớn nhưng cái nổi tiếng nhất của nó chính là khả năng trấn áp, cũng nhờ khả năng này mà Áp Hải Thiên Tôn có thể trở thành đệ nhất nhân của Nhân Địa.
Còn Thánh vật thì là loại thần phẩm bảo vật thường mang đặc điểm đáng kinh ngạc về một lĩnh vực. Nghe nói ở Cổ Địa Cổ Tinh có một kiện Thánh vật có công dụng khu ma, có truyền thuyết nói rằng nhờ món bảo vật này ở Tiên Ma chi chiến thì chúng Tiên mới có thể từng bước chiến thắng Ma tộc.
Thần khí chia cửu phẩm, Đạo binh chắc chắn là thập phẩm. Đạo binh chính là bước đệm tối quan trọng để tiến tới đỉnh cao của vũ khí – cực. Nhưng ở cấp độ của Trần Tiêu thì chẳng bao giờ có thể biết được thông tin về loại cực này.
“Trước kia ngươi sống ở nơi khỉ ho cò gáy nào mà cấp bậc cao nhất biết được chỉ là linh bảo? Không lẽ Tiên bảo khí linh như ta một đời sáng suốt lại chọn nhầm một tên cùi bắp sao.” – Nói rồi Tế Linh ngồi một góc bộ dạng ủy khuất đáng thương.
Trần Tiêu đôi khi cũng hay bị chê cười nhưng làm chủ nhân lại bị chính khí linh của mình chê bai không thương tiếc thì mới là lần đầu. Trần Tiêu chỉ biết cười khổ mà an ủi tên gia hỏa này, đến đây thì khoảng cách giữa cả hai đã rút lại không ít và cậu mới hỏi Tế Linh một số chuyện để nâng cao kiến thức.
Chủ nhân đời trước của Tế Linh là một hỗn huyết yêu loại đã đạt đến trình độ nửa bước đại năng ở Yêu Kỷ. Tế Hỏa Đăng được hắn tìm được và tế luyện từ khi hắn còn nhỏ yếu. Đến khi hắn đạt đến Tu Thần cảnh thì khí linh trong Tế Hỏa Đăng cũng được thai nghé ra trong thời gian này, cũng chính là Tế Linh bây giờ.
Vì cảnh giới tương đối cao cũng như đi qua nhiều nơi nên vị chủ nhân này mới có thể đọc được một điển cố ghi chép về bộ Ngũ Hành Tiên bảo này. Thế nhưng có lẽ vận khí của hắn không nhiều, chỉ có thể tìm được mỗi một hành hỏa trong Ngũ Hành Tiên bảo là Tế Hỏa Đăng.
Do chưa bao giờ tìm thấy được đầy đủ Ngũ Hành Tiên bảo này nên vị chủ nhân này cũng không suy đoán được rốt cuộc khi kết hợp lại Tiên bảo này có thể đạt đến mấy phẩm. Nhưng thông qua Tế Hỏa Đăng thì ông ta cũng suy đoán ít nhất là lục phẩm Tiên bảo.
Trần Tiêu nghe đến đó mắt phát sáng, cậu tìm được đến hai phần Tiên bảo. Một phần đã giúp vị chủ nhân kia đạt được trình độ nửa bước đại năng, Trần Tiêu thì có hai phần chắc chắn có thể vượt qua ông ta. Nghĩ đến sức mạnh có thể báo thù cho những người đã mất, cậu lại càng có ý chí phải tiến xa trên con đường tu hành.
Trần Tiêu lại hỏi tại sao Tế Linh lại lâm vào ngủ say thì được biết bí mật về Tiên bảo đã bị chủ nhân đời trước vô tình lộ ra, hấp dẫn một số lượng lớn cừu địch truy sát. Ông đã cất giấu Tế Hỏa Đăng trên đường trốn chạy cũng như phong ấn nó khiến khí linh rơi vào ngủ say. Sau khi bị phong ấn thì Tế Linh cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa mãi cho đến khi được Trần Tiêu thức tỉnh.
Trần Tiêu còn đang muốn hỏi Tế Linh nhiều vấn đề nữa thì bỗng cậu nghe có tiếng kêu cứu ngoài mấy dặm. Từ khi vào hậu kỳ Uẩn Thể cảnh, mọi giác quan của cậu đã biến hóa rất nhiều vì thế cậu mới có thể nghe được tiếng kêu cứu kia.
“Là tiếng của Uyển nhi.” – Trần Tiêu ngay lập tức nhận ra chủ nhân của tiếng kêu cứu.
Cậu không chần chừ cắt ngang cuộc nói chuyện với Tế Linh, bỏ Tế Hỏa Đăng và Bách thảo kinh mà giờ là Thiên Tuế kinh vào trong túi trữ vật, sau đó phóng thẳng ra ngoài nhằm hướng tiếng kêu cứu mà đi.