Chương 1: Tuệ Quỳnh - Đóa hoa Bách Hợp

Thang máy dừng ở tầng 17, tiếng đinh đoong hai nhịp vang lên, cánh cửa tự động mở, một người phụ nữ trong trang phục công sở thanh nhã từng bước bước ra.

Hành lang yên ắng, chỉ có tiếng guốc cao gót vang lên một cách có nhịp điệu đều đều.

Dừng lại trước cửa phòng 1701, căn hộ duy nhất trong số hai căn hộ tại tầng 17 có người ở. Và đó cũng chính là nơi Minh Tuệ đang sinh sống.

Quẹt nhẹ ngón tay lên máy quét định dạng, cánh cửa kêu bíp một tiếng rồi tự động mở ra. Đây là một căn hộ thông tầng trong một chung cư cao cấp nằm gần ngay trung tâm thành phố. Với kiến trúc độc đáo, một tầng có thể bố trí 4 căn hộ nhưng chỉ có 2 căn được trổ cửa chính, 2 căn còn lại sẽ nằm ở tầng 18 để tạo nên sự riêng tư cần thiết cho chủ nhà. Đó là lý do Minh Tuệ thích sống ở đây.

Bỏ guốc cao gót vào tủ giày, lấy ra một trong hai đôi dép trong nhà còn lại. Ngước nhìn đồng hồ, mới có 4 rưỡi chiều, hoá ra hôm nay cô về sớm!

Có tiếng bước chân lạch bạch chạy lại, một cô gái nhỏ trong chiếc tạp dề màu trắng kẻ ca-rô hồng xuất hiện trước mắt cô, nhìn thấy Minh Tuệ ánh mắt cô gái sáng lên, đôi con ngươi trong veo mà chứa chan biết bao tình cảm.

- Chị về rồi ạ? Hôm nay chị có mệt không? Để em đi lấy cho chị cốc nước mát nhé! - Cô gái tên Nhi Quỳnh cất giọng trong veo y như ánh mắt dịu dàng của cô ấy vậy.

- Chị hơi mệt xíu thôi, nhưng nhìn thấy em liền hết rồi. - Minh Tuệ cười, nụ cười đầy yêu thương chiều chuộng. - Em đang nấu cơm à? Để chị tự rót nước cũng được.

- Không sao không sao, người ta muốn chăm sóc cho chị mà. Em chuẩn bị cơm xong rồi, còn một món xào lát gần tới bữa em mới bắc bếp cho nóng.

Lời vừa dứt thì cốc nước chanh muối mật ong mát lành đã bưng ngay trước mặt. Nhi Quỳnh luôn ghi nhớ mọi điều Minh Tuệ thích, đi làm về có ngay cốc nước mát còn gì bằng.

Minh Tuệ vừa uống nước vừa ngó vào căn bếp, một hơi uống cạn rồi bỏ vào bồn rửa luôn.

- Xem kìa, chị em mình như kiểu có tâm ý tương thông ấy, ban chiều chị vừa nghĩ thèm món này xong thì lúc về em đã chuẩn bị ngay món đó rồi.

Nhi Quỳnh cười hì hì, hai cái má bỗng dưng hây hây đỏ.

- Lần sau chị thích món gì cứ nói liền cho em, kể cả đến bữa ăn rồi em vẫn sẽ chuẩn bị cho chị hết.

Minh Tuệ vén lọn tóc mái loà xoà trên trán cô ấy, trỏ vào cái mũi xinh xinh.

- Em nấu món gì chị cũng thích. Ở nhà vất vả cả ngày rồi chị đâu nỡ hạch sách em trong bữa ăn nữa. Khi không lại có cô Tấm nhỏ trong nhà lúc nào cũng chu đáo thế này, chị càng ngày càng trở lên lười mất.

- Là em muốn làm mà, chị mà không cho em làm là em buồn lắm.

- Chị biết công việc nội trợ vất vả mà, ru rú ở nhà với mấy bức tường chỉ sợ em buồn thôi. Hay chị thuê giúp việc cho em, để em thoải mái đi chơi cho vui vẻ nhé.

Chỉ nghe thấy chữ "người giúp việc" thôi Nhi Quỳnh liền lắc đầu quầy quậy, cô cũng từ vị trí ấy mà trở thành người bạn tâm giao bên cạnh chị Tuệ, nên rất sợ có một ngày bản thân mình bị thay thế.

- Không, không được đâu, em không muốn có thêm bất cứ người phụ nữ nào khác bên cạnh chị đâu.

Minh Tuệ phì cười:

- Sao em biết chị định thuê phụ nữ? Nhỡ chị tuyển đàn ông thì sao?

- Như vậy chắc chắn anh Thành sẽ không đồng ý. Anh ấy còn khó hơn cả em nữa.

- Thôi được rồi, không thuê thì không thuê nữa được chưa nào. Nhưng nếu khi nào em cảm thấy mệt thì phải nói cho chị biết nhé, chị không muốn cô gái của mình phải chịu ấm ức đâu.

Nhi Quỳnh rất ngoan ngoãn gật đầu. Minh Tuệ xoay người lên lầu thay quần áo. Nhi Quỳnh cứ tò tò đi theo từng bước không rời.

- Sao thế? Có chuyện gì cần nói với chị à?

Tạp dề đã thay, tay cũng đã rửa sạch, Nhi Quỳnh cảm thấy tự tin khi đứng trước mặt chị Tuệ, nhưng hai gò má vẫn không nhịn được mà đỏ hồng lên.

- Em... muốn giúp chị thay quần áo.

Nhìn biểu hiện quen thuộc ấy, Minh Tuệ không thể nào không đoán ra. Cô khẽ cười dịu dàng.

- Em... muốn hả?

Nhi Quỳnh bặm môi, gật đầu.

Khi cô vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một hơi thở nóng rực phà lên khuôn mặt, đôi môi nhỏ nhắn bị một bờ môi đỏ mọng quyến rũ phong kín lấy. Minh Tuệ một tay đỡ lấy gáy Nhi Quỳnh, một tay ôm eo cô gái rồi xoay người đá cho cánh cửa phòng đóng sập lại. Thêm nửa vòng nữa liền đẩy Nhi Quỳnh ngã ngửa xuống giường.

Một nụ hôn rất dài, rất sâu. Khi nhả ra Nhi Quỳnh chỉ biết thở hổn hển, khoé mi còn vương một giọt sương lóng lánh.

Minh Tuệ rất thích nhìn thấy Nhi Quỳnh như thế. Đưa tay khẽ lau sợi chỉ bạc còn vương trên khoé môi, Minh Tuệ cất lời:

- Em nói muốn thay đồ cho chị phải không?

- Dạ... dạ vâng ạ! - Vừa nói Nhi Quỳnh vừa ngồi nhỏm dậy.

Minh Tuệ ngồi im trên giường, phối hợp động tác cho Nhi Quỳnh cởi quần áo. Từng lớp vải rơi xuống, làn da trắng hồng của cô từ từ hiện ra dưới ánh nắng hoàng hôn còn sót lại qua ô cửa sổ buổi chiều tà. Từ bờ vai mảnh khảnh đến khoả ngực căng đầy như muốn bứt tung chiếc áo ren màu đen huyền bí.

Nhi Quỳnh luồn tay mở khuy áo phía sau, cô muốn cắn vào nơi ấy quá!

Minh Tuệ khẽ nhấc mông để cho em Quỳnh dễ dàng cởi bỏ chân váy ôm gò bó của mình. Thú thực là cô thích những chiếc váy xoè xinh xắn dễ thương mà Quỳnh hay mặc hơn, nhưng ngẫm thấy bản thân mà tròng thể loại đó lên người cảm giác như cưa sừng làm nghé vậy. Cô cũng sắp ba mươi rồi, đâu còn trẻ trung để mặc những mẫu đó đâu.

Còn một chiếc quần lót ren đen đồng bộ, Minh Tuệ ngăn bàn tay em đang muốn kéo nó lại. Cô xoay người đè em Quỳnh xuống giường, hai chân dang rộng ngang kẹp lấy chân em ấy. Ngón tay thuôn dài lành lạnh luồn từ gấu váy bắt đầu đẩy ngược lên.

Nhi Quỳnh nằm im, cảm nhận đôi chân mình dần lộ ra trong không khí. Có một chút lành lạnh khi bàn tay ai đó chạm vào, nhưng từ từ nhiệt độ lại chuyển nóng dần lên.

Làn váy ngang qua bụng, lộ chiếc quần lót mỏng manh màu trắng tinh khôi và một vòng eo nhỏ nhắn. Ngón tay Minh Tuệ rê tròn quanh rốn, cảm nhận cơ thể ai đó khẽ run.

Gấu váy kéo qua vai, rồi xuôi hai cánh tay giơ cao rút hẳn qua đầu. Hai bầu ngực nhỏ xinh rung rinh run rẩy khi chiếc áo lót vội vã bị kéo bay về một góc.

Ngực của Nhi Quỳnh không lớn như của Minh Tuệ, nhưng cảm giác rất mềm mại và vừa tay. Hơn thế nữa, nơi đó lại toả ra một mùi thơm ngọt ngào mà ai lỡ sa vào sẽ không biết chán.

Minh Tuệ vội vã ôm lấy món quà quý giá của tự nhiên đó, vội vã nhấm nhá cắn mút khiến cho hai đỉnh dựng đứng lên. Một tay của cô vòng xuống phía dưới kia, qua lớp vải mỏng manh mà trêu đùa viên ngọc nhỏ.

Làn da của Nhi Quỳnh rất trắng, nhưng lại mỏng khiến cho lớp gân xanh gần như lộ hẳn ra ngoài. Những lúc em ấy bị ốm thì làn da càng trở nên tái xanh tái nhợt.

Bốn năm rồi, cộng cả sáu tháng phải cách xa nhau thì họ đã quen nhau được bốn năm rồi.

Từng tấc thịt da trên người em Quỳnh Minh Tuệ đều thuộc nằm lòng. Quỳnh là một cô gái rất nhạy cảm, cô ấy như một báu vật trời ban sinh ra để làm tình vậy. Nhưng báu vật ấy Minh Tuệ không muốn bất kì ai sở hữu, chỉ muốn giấu đi cho một mình mình hưởng thụ mà thôi. Đó là lý do vì sao mà em đấy đang là nhân viên tạp vụ tại văn phòng Luật của cô, cô lại lôi về đây làm người tình của riêng mình. Chắc em ấy không trách cô khi không cho em làm việc tại văn phòng nữa chứ? Liệu chỉ quanh quẩn trong nhà như thế này em có chán ghét cô không?

Những ngón tay Minh Tuệ đốt nóng trên cơ thể Nhi Quỳnh, làn da từ trắng xanh đã dần chuyển sang hồng hào huyết sắc. Em ấy thở hổn hển, miệng ưm ưm ngâm nga như tiếng mèo con, cơ thể khẽ run rẩy mỗi khi cô chạm tới.

Ở nơi ấy, qua lớp vải mỏng manh đã trở nên ướt đẫm. Hai cánh tay Nhi Quỳnh mướt mồ hôi siết chặt lấy lưng cô.

Em ấy muốn rồi!

Minh Tuệ kéo xuống lớp vải cuối cùng che chắn lấy cơ thể em Quỳnh, lộ ra nơi tư mật. Làn da sạch sẽ sáng bóng không một chút rào cản nào đang phơi bày ra trước mắt cô. Minh Tuệ đưa hai ngón tay vào khe suối hẹp, dùng lực thật nhanh kích thích bên trong thật nhiều thêm nữa.

Nhi Quỳnh ôm chặt cô, hai khoả ngực cô đè ép chặt xuống người em ấy. Em ấy giẫy giụa cơ thể, không thể kiềm chế được mà la lên những tiếng thật to.

Minh Tuệ dừng lại, mở ngăn kéo lấy ra món đồ chơi giả, quấn quanh hông thấp của mình, vào vị trí của người làm chủ cuộc chơi.

Không thấy cô lấy ra món đồ chơi có hai đầu, Nhi Quỳnh thắc mắc:

- Chị không cần em giúp gì sao?

- Lát nữa, chúng ta còn đi tắm nữa mà.

Cũng bởi hôm nay Minh Tuệ về sớm, nên thời gian dành cho cuộc chơi có thể thoải mái thật dài.

Món đồ chơi mềm mại, Minh Tuệ đưa vào trong cơ thể Nhi Quỳnh. Hai chân mở rộng, hông nâng lên cao, Nhi Quỳnh từng nhịp đón lấy. Trong phòng vang lên những âm thanh ám muội, cũng không biết đã qua bao lâu. Nhi Quỳnh như trôi trên con sóng dập dềnh, đón lên cao trào này đến cao trào khác. Cho đến lần cuối cùng, khi âm thanh thét lên chói tai rồi vụn vỡ, Minh Tuệ làm cú dứt điểm cuối cùng rồi đổ vật lên người Nhi Quỳnh cùng tiếng thở dốc thoả mãn hài lòng.