Chương 3: Cố Nhân

Dương Vũ cùng lão Ngũ rời sơn cốc cả hai đạp không hướng về phía nam mà đi trên đường Dương Vũ luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng ma mị , hắn chuyển động mau lẹ , nhẹ nhàng như thoi đưa , quần áo dường như không hề lay động , tỏ ra tùy ý tự nhiên .

Còn lão ngũ thì theo phía sau Dương Vũ đi được đến nay cũng đã hơn 20 dặm đường , mà hơn 20 dặm đường này , lão ngũ hoàn toàn bị Dương Vũ bỏ lại phía sau .

Ban đầu từ sơn cốc đi ra , lão còn bắt kịp tốc độ của Dương Vũ , nhưng càng về sau bất luận lão thi triển như thế nào cũng không thể đuổi kịp được Dương Vũ mà khoảng cách thì ngày càng một xa . Khiến thần sắc của Lão Ngũ vô cùng chấn kinh , lão không ngờ thực lực của Dương Vũ lại cường đại và Vượt xa mình đến như vậy , bất quá trong sơn cốc lão cũng đã chứng kiến được cái thực lực kinh thiên động địa ấy của Dương Vũ nhưng sau khi ra đến sơn cốc lại nhìn thấy một màn thi triển thân pháp như vậy càng khiến thân tâm của Lão mơ hồ bất định .

Không nghĩ đến bản thân lại thua xa Dương Vũ đến vậy , mặc Dù hào quang của lão bây giờ đã không còn được như xưa nhưng nói về thực tại vốn thực lực mà lão khôi phục được cũng đủ để làm mưa làm gió tại phù lam quốc . Vậy mà khi đem ra so với Dương Vũ lại giống như trẻ con vậy , thật ko đáng để nhắc đến lấy ánh mắt của một cự phách cao thủ trải qua hàng chục năm chui rèn như lão cho dù là năm tháng đỉnh cao của mình cũng chưa chắc là đối thủ của người trẻ tuổi này , nghĩ đến đây Lão Ngũ lắc đầu cười nhạt sau đó vẫn tiếp tục bám theo Dương Vũ .

Hai người đi thêm được một đoạn không xa thì bầu trời cũng dần ngả về tây , lúc này phía trước tầm mắt bọn họ dần xuất hiện một thôn sơn nhỏ , nằm tựa lưng sát vào chân núi , nhìn nhà cửa nơi này đoán chừng thôn sơn chỉ có khoảng hơn 10 hộ dân , mà mỗi hộ dân nơi này , đều chỉ ở trong những căn nhà tranh tồi tàn rách nát trải dài một hàng ngang san sát lẫn nhau .

Trước mặt những ngôi nhà tranh là Đà Giang thủy lưu cuồn cuộn cá tôm nhảy nhót không ngừng , sau lưng lại là Tản Viên sơn thánh hùng vĩ hoành tráng vô tận mây mù tụ lại quanh năm suốt tháng tựa như cái lọng lớn che cả đỉnh núi , quả thật như một bức tranh tuyệt thế sơn thủy hữu tình.

Dương Vũ và Lão Ngũ lúc này lẳng lặng tiến về nơi phía thôn sơn , chỉ thấy trước mắt bọn họ tầm hơn 50 bước chân có một lão nhân tóc hơi ngả màu bạc , thân gầy gò mang một bộ quần áo cũ kĩ , khuôn mặt đã có nhiều vết nhăn nheo , lão ngồi trên một gò đất cao, hai mắt thâm quần , dáng vẻ tĩnh lặng ngắm nhìn dòng nước yên ả như lòng đang có tâm sự .

Dương Vũ nhìn thấy lão hắn bỗng khựng lại vào thời khắc này thâm tâm của hắn như có một cỗ xúc động dâng trào .

Cổ xúc động này như lẫn lộn hòa vào nhau tựa vui nhưng lại buồn , vui vì bao năm tháng xa cách nay hắn lại gặp được lão , còn buồn hắn hiện tại nhìn thấy lão dáng vẻ gầy gò tiều tụy đi nhiều khiến lòng hắn cũng không khỏi đau thương mà lắc đầu .

Lão nhân trước mặt Dương Vũ tên Lưu Trạch , lão năm nay đã ngoài 60 , là một nô bộc trong phủ tộc Dương Thị , Theo hầu cha của Dương Vũ .

Gia tộc Dương Thị là một trong những gia tộc lớn tại trấn thanh thủy , tọa lạc phía tây cách núi Tản Viên khoảng chừng hơn 300 dặm .

Gia tộc này căn cơ ở đây vững mạnh , đã tồn tại hơn 10 đời chủ , mà mỗi đời chủ đều có tiếng tăm lẫy lừng , uy danh ngút trời . Thậm chí còn có nhiều đời được Vua Phù Lam ban tước vị nhờ sự đóng góp không nhỏ trong công cuộc kháng chiến chống lại các nước lan bang xâm lược .

Nhưng tại một thời điểm nào đó , Gia chủ đời thứ 9 phạm vào thiên uy của Hoàng Đế nên gia tộc Dương Thị bị trách phạt và lưu đầy đến nơi biên thùy xa lánh này .

Nhớ lại năm xưa theo lời kể của Lão Lưu

Gia chủ Dương Thị đời này là Dương Kình Thiên tính đến năm nay lão cũng đã ngoài 70 , lão là một người có tham vọng rất lớn , tính cách lại bảo thủ độc đoán .

Với một nơi như Đại Lục Thiên Hành , lấy võ vi tôn coi trọng kẻ mạnh , xem thường kẻ yếu , cho nên chính điều đấy lại càng tô mạnh thêm tính cách của lão trở nên quái dị .

Thậm chí đối với lão cho dù là con cháu trong tộc nhân chỉ cần là thứ thấp hèn yếu kém trong mắt của lão không khác gì một đống rác rưởi phế vật bỏ đi .

Đặc biệt là Dương Chấn cha Dương Vũ từ nhỏ thiên tư kém cỏi , không có lấy nỗi một điểm nào là nổi bậc , khiến Lão rất giận dữ cho đó là một sự sỉ nhục của gia tộc

Vì vậy lão luôn đối xử tệ bạc và hắc hủi với Dương Chấn , lại thêm những người anh em khác của Dương Chấn ai ai cũng xuất chúng phi phàm , nên điều đấy lại càng đẩy tình cảm của lão với Dương Chấn ngày càng một xa .

Đến khi năm Dương Chấn 18 tuổi có gặp và kết nên mối lương duyên với một thiếu nữ làm nghề dệt vải trong trấn , sau một năm qua lại thì nàng mang thai Dương Vũ , vì sợ Dương Kình Thiên phản đối nên việc này cả hai đều giữ bí mật và âm thầm qua lại .

Nào ngờ sự việc của hai người lại đến tai của Dương Kình Thiên , khiến lão vô cùng tức giận , cho đó là điều không thể chấp nhận , đường đường là một trong những gia tộc có danh tiếng tại Trấn Thanh Thủy nay lại để cho một nữ lưu thấp kém qua lại với người trong tộc , há chả khiến thiên hạ này chê cười

Nên Lão ra sức cấm cản chia lìa hai người , vì quá yêu thương lẫn nhau , nên cả hai đã bàn bạc tìm cách trốn khỏi Trấn Thanh Thủy tìm đến một nơi kẻ không hay , người không biết , tựa vào núi hòa vào sông , mong một cuộc sống an nhàn hạnh phúc đến cuối cuộc đời .

Nhưng cuộc đời nào như là mong muốn , sau một năm chung sống hạnh phúc tại Tản Viên Sơn Thánh , tin tức của hai người tọa lạc nơi đây được Dương Kình Thiên nắm bắt .

Lão sai cao thủ trong tộc đến trấn áp bắt ép hai người chia rẽ, mặc kệ là dùng biện pháp gì chỉ cần khiến đôi họ chia lìa xa cách , cho dù là biện pháp tàn nhẫn nhất cũng phải bắt buộc thực hiện .

Vì tình cảm yêu thương quá sâu đậm không chấp nhận phải xa cách , nên cả hai quyết kháng cự đến cùng , để rồi thiếu nữ và Dương Chấn phải chết một cách uất ức dưới lưỡi kiếm của cao thủ trong tộc .

Máu nhuộm trải dài cả một vùng .

Chấm dứt một đời tan thương khổ đau nhân sinh .

" ngỡ vô ưu nhưng lại ngập tràn ưu phiền ngỡ hạnh phúc nhưng lại ngập tràn bi thương " .

" nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến .. Kiếp này như mộng rồi chợt tan "

Sau khi phu thê Dương Chấn mất đi , Lão Lưu ở lại an táng lo hậu sự cho hai người , còn Dương Vũ thì được người trong gia tộc đưa về nuôi dưỡng , nhưng đặc quyền lại không được như những người khác trong gia tộc .

Phải nói chính xác hơn là cuộc sống của Dương Vũ không khác gì các nô bộc hạ nhân trong phủ tộc , cuộc sống khó khăn cơ cực trăm bề , lại thêm Dương Vũ tư chất thiên tư lại giống với cha mình càng khiến định kiến của mọi người trong gia tộc Dương Thị về Dương Vũ ngày càng một cao .

Ai ai cũng tìm cách xa lánh , ai ai cũng tìm cách hắc hủi , duy chỉ có lão Lưu là người ở bên cạnh quan tâm , chăm sóc , lo lắng cho Dương Vũ .

Nên trong thâm tâm của Dương Vũ rất kính trọng lão , xem lão như một người cha thứ 2 của mình .

Tại thời điểm này nhìn thấy lão Lưu như vậy càng khiến Dương Vũ xót xa , vội bước nhanh về phía lão nhân , giọng âm trầm run run cất lên gọi lão .

- Lưu Thúc ... Lưu thúc .... lưu thúc .

Tiếng gọi âm trầm , cất lên từng đợt vang vọng khắp một vùng , khiến lão nhân đang ngồi tĩnh lặng bất chợt cũng giật mình mà quay đầu lại nương theo hướng tay phải của mình , hướng của tiếng gọi .

Chỉ thấy xa xa có hai đạo nhân ảnh đang bước nhanh tiến về phía mình , hai đạo nhân ảnh này là một già , một trẻ . Người trẻ khuôn mặt anh tuấn tiêu sái , dáng người cao lớn ăn vận sạch sẽ gọn gàng tựa như là thư sinh .

Còn người già thì ngược lại hoàn toàn có vẻ gầy gò tiều tụy , quần áo thì rách nát cả thân hình đều đầy bụi đất và vết dơ bẩn giống một lão ăn mày , nhưng chung quy dưới cái nhìn tuổi đời của lão cả hai người họ đều toát lên khí chất bất phàm nào đó tựa như một đại cao thủ vương giả của một vùng trời nào đó .

Lão Lưu thấy hai người bước đến cũng nhanh chóng đứng dậy hướng về phía hai người họ . Lúc này Dương Vũ và lão Ngũ cũng đi đến trước mặt lão Lưu .

Dương Vũ đưa tay nhẹ nhàng đặt lên hai bờ vai của lão , ánh mắt xao xuyến có phần rung động , nhìn lão mà không cất lời .

Lão Lưu thấy vậy cũng có phần hơi lấy làm lạ , lão nhìn người thiếu niên trước mắt tựa như không hề quen biết và cũng chưa từng gặp qua , nhưng thiếu niên này có nhiều hành động kỳ lạ đối với bản thân mình nên lão cũng có chút khó hiểu nhẹ nhàng cất tiếng khàn khàn hỏi .

- Thiếu niên .... Cậu đây là ?

- Lưu Thúc người không nhận ra con à ! .

Dương vũ nở một nụ cười tươi , trả lời lão

Lão nhân nghe thiếu niên trước mắt nói vậy , cơ hồ lão cũng có phần hơi kinh nghi ánh mắt chậm chầm nhìn kỹ vào khuôn mặt của Dương Vũ .

Khoảng một thời gian nhất định trôi qua , lúc này lão nhân mới giật mình , lòng như có lửa đốt , tim lão đập thình thịch nhịp nhanh , nhịp chậm thất thường , ánh mắt lão có phần rung động lão vội cất giọng lắp bắp run run .

- Hình Như ... Hình như .... Cậu là ? .

- Chính là con đây ... Dương Vũ ... Dương Vũ của người đây .

Lão Lưu nghe Dương Vũ nói vậy khiến lão run run nắm chặt hai nắm tay mình lại .

- Con là Dương Vũ .... Con là Dương Vũ sao .... nhưng tại sao con vẫn ? .

Lão kinh nghi hỏi Dương Vũ .

Dương Vũ nở một nụ cười , ánh mắt xúc động nhìn lão , tay hắn đưa vào túi ngực của mình , lấy ra một tượng gỗ nhỏ , khắc họa là hình một đứa trẻ nhỏ dễ thương trên tay đứa trẻ cầm lấy một cái trống gỗ sau đó hắn đưa đến trước mặt lão mở lời

- Thúc còn nhớ bức tượng gỗ này chứ , bức tượng gỗ này là kỷ vật lúc nhỏ thúc điêu khắc tặng cho con .... Con chưa bao giờ rời xa nó ,lúc nào con cũng đem theo nó bên cạnh .

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.