Chương 2: Sống lại

“Ông trời ngự ở trên cao, chư thần chứng giám cho ta, ta không cố ý vi phạm rào cản nam nữ. Chỉ là vì bất đắc dĩ cứu người, nên phải dùng đến hạ sách này. Tiểu cô nương, thứ lỗi cho tại hạ! Là tại ngươi không chịu há miệng ăn đan dược đó nha!”

Ngồi xổm bên người bị thương, Kỳ Văn Thư tìm cách một hồi, nhưng mặc cho hắn làm cái gì, miệng của người này cứ bấu chặt và không chịu mở ra, làm cho hắn luống cuống, bó tay không biện pháp.

Cuối cùng, hắn nghĩ đến một hạ sách, bèn rụt rè nhìn bầu trời, tự lảm nhảm một hồi, sau đó bóc một viên đan dược bỏ vào miệng mình, khẽ cúi người xuống, dự định dùng miệng mớm cho người bị thương.

Ngay khi khoảng cách của hai đôi môi sắp gần nhau, thì bất chợt. Người nằm dưới mở bừng đôi mắt.

Kỳ Văn Thư khựng lại giữa chừng, nhìn đôi mắt ấy, sửng sốt!

Đó là một đôi mắt như thế nào?

Kỳ Văn Thư không thể hiểu hết cảm xúc chứa đựng trong đó, nhưng hắn cảm nhận được, một sự cô độc và tĩnh mịch đến cùng cực.

Lúc này, đôi mắt kia trực diện nhìn hắn, làm cho hắn có một cảm giác nghẹt thở dâng lên từ đáy lòng, vội vã ngồi thẳng người, chấn chỉnh tư thế đàng hoàng, đan dược trong miệng nhanh chóng bị hắn nuốt xuống bụng, hắn cười hề hề, lắp bắp nói:

“Ách! Ngươi tỉnh từ khi nào thế? Ta thật sự… không phải cố ý…”

“Ta biết!” Biết hắn định nói đến chuyện gì, Tịch Thần mặc dù cảm giác miệng khô lưỡi khô, nhưng nàng vẫn dùng chất giọng khàn khàn để thừa nhận rằng nàng hoàn toàn biết ý đồ của hắn.

Kỳ thật, nàng đã sớm tỉnh lại, từ lúc còn ở trong hố kia kìa. Nhưng vì xương cốt rã rời đau nhức không thể hoạt động. Hơn nữa nàng còn phải sửa sang lại ký ức của hai đời người, cho nên thấy Kỳ Văn Thư nhảy xuống cõng nàng ra khỏi hố, nàng cũng không phản ứng, cho đến khi… hắn định mớm thuốc cho nàng…

Nếu nàng còn không tỉnh lại thì…

Tịch Thần nhắm mắt, không dám nghĩ đến cảnh tượng đó. Trong lòng lại thở dài.

Tên ngốc này! Thiếu gì cách, sao cứ phải chọn dùng cách kia?

Kỳ Văn Thư xấu hổ đỏ mặt khi bị người bắt tại trận ý đồ của mình, gãi gãi đầu để xua tan đi không khí ám muội này, hắn mới cất tiếng hỏi han:

“Hiện tại ngươi thấy trong người sao rồi?”

Nói thật, Tịch Thần mệt mỏi đến không muốn trả lời, nhưng vì hắn là ân nhân cứu mạng của mình, nên nàng cố gắng nặn ra một cái nhếch môi, khàn khàn nói:

“Tình hình không mấy khả quan, xương sống chặt đứt, không thể đi lại được, lại phải phiền ngươi một thời gian rồi, cảm ơn!”

Kỳ Văn Thư xua xua tay, sau đó móc ra vài viên đan dược, xấu hổ nói:

“Cũng không có gì, đoàn đội chúng ta nhiều người, thay phiên chiếu cố ngươi không thành vấn đề. À! Lúc nãy ta định cho ngươi ăn cái này, có thể trị nội ngoại thương đấy!”

Ánh mắt dâng lên tò mò nhìn cái bình mà Kỳ Văn Thư đang quơ quơ trước mặt, Tịch Thần hỏi:

“Đây là cái gì?”

Mặc dù cảm thấy nghi hoặc vì nàng tại sao lại hỏi một câu thường thức như thế, nhưng Kỳ Văn Thư cũng không nghĩ nhiều, tự hào nói:

“Đây là Tục Cốt Đan có phẩm chất bậc hai, do Liên Minh Lính Đánh Thuê chế tạo, giá trị liên thành và không được sản xuất rộng rãi. Đội trưởng của đội chúng ta cực khổ khó khăn lắm mới được thưởng có mỗi ba viên, để dành cho trường hợp khẩn cấp. Tên như ý nghĩa, Tục Cốt Đan có thể tái tạo gân cốt, phục hồi thương tổn trong thời gian ngắn. Một viên Tục Cốt Đan bậc hai, không đến thời gian nửa tháng, tất thảy vết thương đều sẽ lành hẳn và trở về như ban đầu.”

Tịch Thần nhìn viên đan dược có màu nâu sẫm mang hình dáng tròn trịa, trong lòng kinh ngạc đến không nói nên lời. Rốt cuộc, nàng trọng sinh đến một thế giới gì đây?

Thần Hành đại lục chỉ có dược tề, nước thuốc, nhưng không có thứ thần kỳ này…

Thấy ánh mắt nghi ngờ của thiếu niên đối diện, Tịch Thần tạm thời che dấu kinh ngạc và nghi hoặc. Mím môi rồi nói, ánh mắt đắn đo:

“Thứ quý giá thế này, ta không nhận đâu. Ngươi hãy để dành lại cho đoàn đội lúc nguy cấp đi. Bản thân ta cũng có đan dược, chờ ta cử động được ta sẽ tự dùng!”

Ánh mắt hiện lên vẻ không tin, Kỳ Văn Thư chau mày trách cứ:

“Ngươi đừng vì ngại mà từ chối, đây là tấm lòng của đội trưởng, ngươi hãy nhận đi. Huống chi, sớm ngày hồi phục thì càng tốt chứ sao!”

Nghe hắn nói thế, lời từ chối đành bị Tịch Thần nuốt xuống, biểu cảm thoáng qua một tia cười khổ, nàng nói:

“Thịnh tình không thể chối từ, vậy coi như ta nợ các ngươi một ơn cứu mạng. Sau này có gì cần giúp đỡ, cứ gọi ta”.

Vừa nói thế, nàng không khỏi nghĩ trong lòng, cũng không biết nàng còn cơ hội lại tu luyện hay không?

Còn có một chuyện, kiếp trước nàng rốt cuộc là vì sao mà chết? Tại sao nàng nghĩ mãi mà không ra?

Kỳ Văn Thư trong lòng không cho là đúng, không phải hắn khinh thường nữ giới, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Tịch Thần, hắn căn bản không nghĩ đến sự trả ơn từ nàng.

Nàng hồi phục bình thường là hắn đã vui mừng rồi.

Tịch Thần không biết Kỳ Văn Thư nghĩ gì trong lòng, sau khi nói xong thì nàng nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức, tiện thể tìm tòi một chút ký ức của khối thân thể này.

Quái lạ… sao một chút ký ức cũng không có?

Nàng chỉ có thể mơ hồ chẩn đoán, khối thân thể này tầm mười bốn, mười lăm tuổi.

Cha mẹ, tên họ, quê quán, những việc trải qua, nguyên nhân dẫn đến cái chết… đều trở thành một chấm hỏi lớn…

Về việc này, Tịch Thần lại cảm thấy không thể lý giải được, trong thư tịch ở Thần Hành đại lục - quê hương kiếp trước của nàng có ghi: “Con người để tồn tại cần có hai thứ, linh hồn và thể xác. Linh hồn chịu tải ký ức và điều khiển tư duy, suy nghĩ, thế giới quan của con người. Còn thể xác chịu trách nhiệm tiếp nhận nhu cầu bên ngoài, cung cấp và duy trì sự sống cho thân thể. Cho dù mất đi linh hồn, thể xác cũng sẽ lưu trữ lại một bộ phận ký ức, cùng người đó chôn sâu dưới ba tấc đất…”

Rốt cuộc là lý do gì? Dẫn đến khối thân thể này không có một chút ký ức nào?

Còn linh hồn của nguyên chủ nữa? Thậm chí là tàn niệm? Tất cả đều đi nơi nào?

Bằng trực giác, Tịch Thần cảm thấy, đây sẽ là một chuyện bí ẩn và phiền phức hơn cả việc nàng đi tìm chân lý của ma pháp.

Nhưng nếu không đi tìm… nàng cũng cảm thấy mắc nợ khối thể xác này!

Tịch Thần mãi suy nghĩ miên man, không biết mình thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Thời điểm Tịch Thần tỉnh lại lần nữa, đã là ban đêm.

Nàng nằm trong một cái lều nhỏ, bốn phía treo mấy viên tròn tròn phát ra ánh sáng, nàng đều không biết chúng kêu bằng cái gì.

Loáng thoáng nghe từ bên ngoài tiếng bước chân đi lại cùng với tiếng chuyện trò rôm rả, nàng vốn muốn dụng tâm đi nghe, nhưng tinh thần lực không biết sao lại thế này, một mực không nghe sai sử.

Đau đớn đã bớt nhiều, nhưng khoảng cách nàng có thể tự do cử động chắc phải trải qua vài ngày nữa. Trong lòng cứ cảm thấy bứt rứt và khó chịu.

Lúc này, một góc lều bị vén lên, Kỳ Văn Thư khom người chui vào, trong tay cầm một bát cháo nghi ngút khói, hắn cười hòa nhã đặt cháo đến bên cạnh nàng, tiện thể hỏi han:

“Ngươi khá hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi!” Tịch Thần gượng người ngồi lên, dựa vào một góc lều, tuy rằng chỉ là lều hoang dã dựng tạm bợ, nhưng còn tính rắn chắc. Giọng đã bớt khàn, Tịch Thần trả lời.

Kỳ Văn Thư trên mặt lóe qua một tia thở phào nhẹ nhõm, cứ việc khuôn mặt của người trước mắt bị quấn thành bánh chưng, nhưng toàn bộ vết thương ngoài da, đều đã được xử lý tốt, nhìn nàng ngồi một cách đoan chính, hắn cũng không câu nệ nhiều, bèn nói:

“Đoàn chúng ta hôm nay khá may mắn, buổi chiều bắt gặp một cái ốc đảo nhỏ, trên đó cư nhiên có trái cây, rau dưa, còn bắt được vài con thỏ rừng. Bởi vậy, đồ ăn tối nay cũng phong phú nhiều. Ngươi có thể cử động không? Hay để ta bón cho ngươi đi!”

Nói ra lời này, sắc mặt của Kỳ Văn Thư theo bản năng mà đỏ một chút. Kỳ thật hắn cũng không có ý đồ gì, chỉ là nhìn nàng đáng thương, tuổi cũng xấp xỉ muội muội nhà hắn, nên hắn quan tâm nhiều chút.

Tịch Thần có chút giật mình nhìn bát cháo bên cạnh, đôi mắt lóe qua một tia phức tạp biểu tình, nhưng sau đó lại trở về như cũ, nhanh đến nỗi Kỳ Văn Thư cũng không phát hiện.

Cứ việc cánh tay còn mỏi nhừ, Tịch Thần vẫn run rẩy cầm lên bát cháo, tay còn lại cầm cái muỗng, từng ngụm từng ngụm đưa vào trong miệng, nàng bình tĩnh nói:

“Không cần! Ta có thể tự ăn được, cảm ơn!”

Kỳ Văn Thư nhìn cánh tay run rẩy, bát cháo đi theo run rẩy nhưng không có đổ ra ngoài, hắn cũng liền không nói gì. Trong lòng cảm thán cô nương này lạnh lùng tự lập, không nũng nịu như muội muội nhà hắn.

“Vậy ta ra ngoài trước, có việc cứ gọi ta!” Kỳ Văn Thư nói, thấy Tịch Thần nhẹ gật đầu, hắn mới xoay người đi ra ngoài.

Trong lều chỉ còn một mình, Tịch Thần nhìn bát cháo đã cạn, thất thần!

Đã thật lâu, nàng đều không nhớ rõ là bao nhiêu năm, nàng đã không ăn qua báo cháo nóng từ người khác nấu.

Đường xá chập chùng, cam go hung hiểm, từ khi chuyện kia xảy ra, nàng không có một ngày là không đi trên băng mỏng, mỗi bước thực gian nan.

Nghĩ tới kiếp trước, Tịch Thần nhịn không được thở dài một hơi. Sau đó lại lắc đầu tự nhủ.

Thôi thôi, quá khứ dù gì cũng đã qua, mặc dù hiện tại nàng nương nhờ thân thể người khác mà sống, nhưng nàng vẫn phải sống vì chính mình.

Cái chết bí ẩn của kiếp trước, nguyên nhân tuyệt mệnh của kiếp này, nàng đều phải đi tìm kiếm. Không thể cứ mơ hồ mà chết như vậy, đúng không?

Hơn nữa, Cầu Cầu cùng nàng tách ra, cũng không biết còn sống hay đã chết, có đến thế giới này hay không? Ít nhiều là khế ước thú đi theo nàng nhiều năm như vậy, cho dù là chết thành tro, nàng cũng phải đi hốt trở về an táng đàng hoàng.

Chân lý của ma pháp khẳng định là mục tiêu lâu dài, kiếp trước ước nguyện dở dang, kiếp này nói thế nào cũng phải có một câu trả lời đi?

Nghĩ kĩ hết thảy, Tịch Thần bất tri bất giác cảm thấy mình nhiều việc, đầu óc không đủ dùng làm sao bây giờ.

Mà muốn hoàn thành những mục tiêu kia, trước tiên nàng vẫn phải cùng khối thân thể này hợp nhất làm một cái đã. Không điều khiển được thân thể của mình, còn nói gì đến làm chuyện đại sự?

Đính chính sắc mặt, Tịch Thần ngồi xếp bằng lại, thử một lần nữa điều động tinh thần lực của mình.

Tốt xấu gì kiếp trước nàng cũng là cao cấp Đại Ma Pháp Sư, mặc dù tu vi hủy diệt, ma lực tiêu tán, nhưng tinh thần lực gắn với thức hải và linh hồn, sao có thể dễ dàng hủy hoại.

Chỉ cần tinh thần lực còn tồn tại, nàng vẫn có thể tu luyện lại từ đầu.

Ai biết, ý thức vừa mới chạm đến thức hải, đầu óc đột nhiên ầm vang một tiếng nổ tung. Tịch Thần sắc mặt thống khổ, hai tay ôm đầu, ý thức mơ hồ nhìn đến một làn sóng biển màu đỏ tươi từ trên cao ập xuống, phủ lấy thức hải của nàng.

Trong lòng kinh đào hãi lãng, Tịch Thần giật mình, thức hải của nàng, làm sao lại có thứ quái quỷ này?

Tinh thần lực của nàng đâu?

Đáng tiếc sự đau đớn đến từ linh hồn làm cho nàng không có năng lực tự hỏi, hai mắt mạo hàng ngàn vì sao, sau đó hoa hoa lệ lệ ngất đi.

Trước khi ngất đi, ý tưởng của Tịch Thần là:

Xong rồi! Ông trời cũng muốn diệt nàng!