Chương 3: Uông Sơn

Đến gần hơn cái ngã rẽ định mệnh ấy , Vương Tôn mới nhận ra cái thế giới này khắc nghiệt như thế nào . Nhìn bằng mắt cũng có thể phân biệt được kẻ vào sẽ vào Uông Sơn , những con người đáng thương cúi đầu lầm lũi bước đi , như thể muốn che đi sự tồn tại của mình vậy . Còn với những kẻ không chịu khuất phục , ven đường luôn có những cái xác , những bộ xương khô làm gương cho họ . Thấy vậy , theo bản năng tự nhiên Vương Tôn cũng có chút nghiêng người lo sợ , mà dù gì thì với cơ thể hiện tại của hắn cũng chẳng thể đứng thẳng được .

" Huynh đừng sợ " Tào Nham lên tiếng . Vương Tôn lại ngước đầu nhìn Tào , lão ta hiên ngang bước đi mà không chút sợ sệt . điều này làm Vương Tôn có đôi phần an tâm . " Chuyển sinh mà có thằng đệ bố đời thế này cũng ngon phết " Vương Tôn thầm nghĩ , 1 nụ cười khoái chí đã nở trên môi .

Chẳng tốn mấy thời gian , Vương và Tào đã tới phần rìa của Uông Sơn . Tào Nham chỉ tay vào một vài loại dược thảo , miệng không ngừng giải thích :

- Loại này là huyết liên thảo , cao khoảng 1 trượng , quanh thân phủ đầy gai , từ thân cây lại mọc ra huyết liên quả , dùng máu để khiến quả nở , thu được huyết liên châu , 1 viên 1 đấu gạo , căn bản là bán máu lấy gạo , huynh đừng dại mà động vô .

- Loại này là Độc sa mạn đà la hoa , nghe tên là thấy độc rồi , huynh cũng đừng động vô .

- Đây là diệp thảo , thứ này dễ hái nhất , thường chỉ nữ nhân hoặc những người không có khí lực mới hái loại này , chỉ có điều hơi tốn công . Huynh trước đây khí lực đạt ngũ phẩm bát tinh còn có thể hái loại khác , còn hiện tại khí lực đã hạ xuống ngũ phẩm tam tinh , e là chỉ có duy nhất 1 loại có thể hái được .

Nghe vậy mắt Vương sáng rực , liền hỏi :

- Không lẽ hái dược mà cũng tấn cấp sao .

- Đúng vậy , huynh hiện tại muốn lên ngũ phẩm tứ tinh ít gì cũng phải hái 500 bó dược loại này , cấp sau lại tăng gấp đôi . Mà huynh cũng đừng kì vọng quá nhiều , tấn tinh ngũ phẩm cấp cũng chỉ giúp huynh hái dược nhanh hơn hoy -_-

Tào Nham tiếp lời :

- Đệ đi vào sâu bên trong , chiều tối đệ sẽ đón huynh , huynh cứ hái dược rồi bó lại như những người khác là được .

Nói xong Tào Nham chắp tay kính cẩn rồi thẳng đường mà đi .

Vương Tôn nhìn theo Tào mãi tới khi Tào khuất xa tầm mắt , mới phóng tầm nhìn xung quanh vào những người đang hái dược . Trước mặt hắn là 1 rừng diệp thảo rộng lớn , lác đác lại có vài nữ nhân đang hái dược rồi bó lại từng bó , đếm sơ sơ cũng hơn chục bó , rồi Vương Tôn lại nhìn xuống cái liềm mà hắn đang cầm .

Vương Tôn thầm nghĩ " Nhìn kiểu éo nào cũng là cắt cỏ nuôi bò , hái dược cái gì chứ " " Còn cái bó dược kia nữa , rõ ràng là cái bó này chả khác gì đống rơm người ta chất lên sau khi gặt lúa , lại còn 10 bó 1 đấu gạo nữa chứ , 500 bó mới tấn 1 cấp , ngũ tinh 1000 bó , lục tinh hẳn là 4000 " mặt hắn lúc này không dấu nổi vẻ thất vọng , nhưng vì để có cơm ăn , hắn đành tặc lưỡi làm việc .

Vương Tôn tiến tới bãi diệp thảo , đoạn dùng liềm cắt rồi vứt thành đống , nhưng vì tuổi già sức yếu , lại còn quên xin cơm thừa từ Tào Nham nên dù cố tới đâu , trước khi trời tắt nắng hắn cũng cắt được vỏn vẹn 2 bó diệp thảo .

- " 10 bó 1 đấu gạo , 2 bó chắc chỉ được 2 củ khoai , 1 người ăn còn không no , nói gì đến Trúc Yên lão bà ở nhà " Vương Tôn buộc miêng than thở .

Trong đầu hắn lúc này đang lo lắng đến việc tối nay ăn gì , rồi lại mông lung nhìn xung quanh , hắn liếc nhìn sang lão phụ bên cạnh , lão ta đóng được 12 bó , đang chất lên xe chuẩn bị đi về . Thoáng chốc trong suy nghĩ Vương đã có ý nghĩ định xấu " Không được , giờ mà trộm thì chắc chắn bị lão ta đánh chết , cắt cỏ còn không lại thì sao mà đánh nhau lại " .

Vương Tôn lắc đầu ngao ngán rồi quay đi , nhưng hướng quay đi của hắn lại hướng trúng huyết liên thảo , loại thảo mộc đỏ rực sắc màu của máu.

- Ơn giời cậu đây rồi , bán máu lấy gạo , mà cái cây nhỏ này thì hút được bao nhiêu máu chứ , ta làm cỡ 5 , 7 viên huyết liên châu , không những đủ gạo ăn mà còn dư thêm vài miếng thịt ấy chứ .

Vương Tôn sắn tay áo lên , đôi tay gầy gò , những đường gân xanh hiện lên chằn chịt . Vương lúc này tâm ý đã định , đoạn lấy 1 chiếc gai từ huyết liên thảo rồi đâm vô ngón tay , rồi đưa những giọt máu ấy cho chảy lên huyết liên quả .

Trời đất quay cuồng rồi bỗng nhiên tối sập .

Vương Tôn choàng người thức tỉnh vào đêm tối , mặt hắn lúc này xanh xao như kẻ đã chết . Bên ngoài trời đen kịt , gió thổi xuyên qua những kẻ hở của ngôi nhà làm tắt đi ngọn nến duy nhất .

" Lạnh , lạnh quá , sao lại lạnh hơn cả lần trước thế này "

Vương Tôn đảo mắt nhìn xung quanh để tìm thứ gì giữ ấm cho hắn , trên người Vương lúc này vẫn chỉ là 1 chiếc chiếu , bên cạnh Trúc Yên lão bà nép sát người Vương , co ro không kém . Vương gắn gượng với lấy chiếc quẹt thời xưa , cái mà đựng trong ống tre mở nắp thổi phù phát lên lửa ấy , rồi thắp lại ngọn nến đã tắt , 1 tay lấy vạt áo chắn gió cho ngọn lửa , đoạn hắn bẻ 1 cây cột nhà rồi đốt lửa sưởi ấm , căn nhà lúc này đã nghiêng phần nào vì thiếu 1 cây cột . Nhưng ngọn lửa ấy khiến cho Vương trụ được qua đêm , cũng giúp cho Trúc Yên lão bà lúc này đã bớt lạnh .

" Cơ thể này không có hơi ấm , cái xác của lão già họ Vương này vốn đã chết rồi " . Hắn thầm nghĩ . 2 tay liên tục cọ xát rồi ôm lấy phần thân .

Vương Tôn lúc này cố nhớ lại những thứ xảy ra trước đó , thoáng có chút bực bội " Cái cơ thể này còn không đủ máu để lấy 1 viên huyết liên châu , thật vô dụng , còn lão già chết tiệt họ Vương này nữa , làm cả đời mà đến 1 chiếc chăn ấm cho thê tử cũng không có , không lẽ lão già này cả đời chỉ cắt cỏ mà tấn lên ngũ phẩm bát tinh hay sao " . Chỉ nghĩ tới việc phải sống trong thân xác này mãi , đã làm hắn nản chí vô cùng . nhưng suy cho cùng , không thể như thế này mãi được .

" Ngày mai nhất định ta phải kiếm đủ gạo ăn , chăn ấm và cột nhà "

Cột nhà cháy hết cũng là lúc sáng trời , vốn lẽ Vương sẽ nghỉ ngơi thêm 1 ngày nữa , nhưng vì hắn đã ngất 7 ngày , gạo trong lu lại đang sắp cạn , cột nhà thì thiếu 1 cái , nên Vương Tôn đành khăn gói đương sơn , mặc cho Trúc Yên lão bà can ngăn .

Con đường tới Cao lầu xa hơn hẳn khi không có Tào Nham , 1 phần vì không có người nói chuyện , 9 phần là vì lạc đường . Vốn dĩ bản hồn Vương Tôn không phải 1 kẻ ngốc , nhưng lại là kẻ nhút nhát và thụ động , nhớ lại kiếp trước , con đường duy nhất mà hắn biết tại đất Sài Thành chỉ là con đường từ nhà đến trường , căn bản việc xác định phương hướng trong 1 lần đi với hắn là chuyện khó vô cùng . Vương Tôn vì mải tìm đường mà không để ý rằng cảnh vật quanh hắn đã thay đổi , từ những căn nhà tranh vách gỗ sang những căn nhà gạch đá lợp ngói .

- " Bỏ mẹ , vô nhầm thượng thôn rồi " Vương thất thần lên tiếng , toan quay lưng bỏ chạy . Nhưng rồi cánh cửa trước mặt Vương mở ra , từ trong bước ra 5 kẻ mặt mày khá là quen thuộc .

- " Sao ta lại đen đủi thế này , chẳng phải là cái thằng Đường Một Chiều thiếu gia đó sao " Vương Tôn lúc này có đôi phần lo sợ , nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì , hắn cố quay lưng và bước đi thật chậm rãi , trên tay là chiếc gậy chống lưng . " Bộp " Tiếng va chạm của chiếc gậy vào mặt đá làm Vương muốn đứng tim , 1 bầu không gian tĩnh lặng không có gì xảy ra , Vương Tôn như trút bỏ gánh nặng ngàn cân , miệng thở phào nhẹ nhõm .

- " Đứng lại lão già kia " Đường Một Chiều lên tiếng , còn Vương Tôn lúc này như nín thở , chân vẫn cố bước đi .

- " Chỗ này chỉ có ngươi là lão già mà thôi , đừng có mà giả điếc " Đường Một Chiều gằn giọng . Lúc này Vương Tôn quẳng luôn cây gậy ra sức mà chạy , trong thâm tâm lộ chút hớn hở " Dù gì ta cũng là quán quân chạy 100m của lớp , tên thiếu gia mặc đồ như váy sao có thể đuổi kịp " .

Nhưng cuộc sống mà , Đường Một Chiều chỉ búng chân 1 phát đã tới ngay trước mặt của Vương Tôn , 1 tay xách cổ áo Vương , nét mặt đầy bực bội .

- Lão già khốn khiếp . còn dám chạy sao , chuyện lần trước ngươi chửi ta , với chuyện hôm nay ta tính cả .

Đương Một Chiều như con thú hoang dại , hất Vương lên rồi đá bay sang 1 góc tường , đoạn dùng khí lực dồn nén lên tay , 1 chưởng ắt hẳn làm Vương chết không toàn thây . Vương Tôn chỉ biết đưa 2 tay lên mặt để đỡ 1 cách bất lực . Trong lòng lúc này đã rối như tơ vò , mắt hắn lúc này đã nhắm nghiền , những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau như để cố chịu cơn đau ấy . Nhưng chờ mãi , chờ mãi mà chưởng lực của Đường Một Chiều vẫn chưa tới nơi , Vương Tôn lúc này dần mở mắt ra , qua những kẽ tay lúc này chỉ hiện ra 1 hình ảnh duy nhất , tiên tử .