Đại địa thuở sơ khai là một mảnh đất màu mỡ , vốn do Nguyên Sắc tổ sư khai thiên lập địa mà thành . Vị tổ sư này trước khi mất đã chia đại địa thành 12 phần , mỗi phần do 1 đại đệ tử của tổ sư cai quản , tự xưng là Thập Nhị Tiên Vương , thống lĩnh 12 sứ quân , vốn có hiệp ước không can thiệp vào lãnh thổ của nhau .
500 năm sau , 12 sứ quân tâm sinh tà niệm , đánh chém nhau để chiếm đất . Cuộc chiến kéo dài 1000 năm , khiến cho đất đai cạn kiệt linh khí , sinh linh lầm than , khắp nơi tràn đầy oán khí . Người đời gọi cuộc chiến này là " Thập Nhị Sứ Quân Chi Loạn "
Đinh Tiên Đế lúc này nhận được thiên mệnh , phất cờ dẹp loạn 12 sứ quân . 12 sứ quân bị đả bại , nhận ra sai lầm , một lòng hướng thiện . Nơi họ chết tạo nên 1 vùng không gian mới được gọi là Sinh Tử Môn , là 1 cánh cổng nối giữa sự sống và cái chết được làm từ loại quặng có tên Huyền Sắc Vạn Niên . Ở bên trong cánh cổng là nơi linh khí dồi dào , cây cối tươi tốt , con người thiện lành . Ngoài cánh cổng chỉ là 1 màu đen thăm thẳm , con người cũng vì thế mà ác tâm bùng dậy .
Đinh Tiên Đế sau khi dẹp loạn 12 sứ quân , sức cùng lực kiệt . Nơi ông chết người ta đặt mộ chứ chẳng có gì xảy ra hết .
12 Sinh Tử Môn ngày đêm tỏa ra linh khí phục hồi sự sống . Thoắt cái hàng nghìn năm đã trôi qua .
" Tướng công chàng tỉnh rồi ư " tiếng nấc nghẹn ngào của một phụ nhân trong căn nhà tranh rách nát như làm hắn bật tỉnh . Trên chiếc giường trúc , một lão nhân gầy còm ốm yếu nằm đó. trông lão teo tóp gầy gò như người chuẩn bị gần đất xa trời khiến Trúc Yên càng thêm đau lòng, đôi dòng nước mắt như lặng lẽ tuôn xuống. cố lấy hết sức lão đưa tay lên lau nước mắt cho nàng như một bản năng còn sót lại của cơ thể này.
Trương Tấn Sang , 22 tuổi , sinh viên đại học năm 4 , bị xe ba gác tông chết .
Cơn đau đầu lôi hắn trở lại với thực tại . Sau khi nghỉ thêm vài phút , dù đã bình tĩnh hơn . nhưng những nghi hoặc về cơ thể mình lại xuất hiện trong đầu hắn .
- " Cơ thể của ta làm sao thế này , việc thở thật khó khăn , sức lực cũng dường như biến mất " Hắn gượng sức giơ tay lên , đôi tay gầy gò nhăn nheo đầy yếu ớt , lại thêm những vết chai sạn và vài vết cắt đã liền . Đôi tay của 1 lão già . Đoạn hắn nhìn xuống chân , rồi lại dùng tay sờ quanh mặt . " Tại sao mặt ta lại đầy nếp nhăn thế này " .
Sự hoang mang tột độ khiến hắn đủ sức nhấc chân ra khỏi giường , nhưng cũng vì sự vội vàng ấy khiến hắn ngã 1 cách đau đớn . Mặc cho lão bà ngăn cản , hắn cố lết tới chậu nước rửa chân , nhìn vào trong đó . Rồi dường như không kiểm soát được , lúc này hắn hét to cùng với sự bất ngờ và phẫn nộ :
- " Cái quái gì thế này , tại sao ta lại biến thành 1 lão già thế này , 1 lão già nhăn nheo bạc đầu cùng với cơ thể tàn tạ thế này , thanh xuân của ta đâu rồi " .
" Lẽ nào là do quay tay quá độ khiến ta nhanh già thế này sao " . Trong đầu hắn hiện lên dòng suy nghĩ như thể đang cười cợt vào tình cảnh của hắn hiện tại , suy cho cùng , chỉ có cơ thể là thay đổi , còn tâm hồn thì vẫn là hắn , 1 kẻ thích đùa cợt .
- Tướng công . Chàng làm sao vậy ?
Hắn ngây người ra mất mấy giây , nhìn xung quanh dò xét , rồi từ từ chỉ tay vào mặt mình :
.........Ngoại...... Ngoại gọi con hả ?
Trúc Yên lão bà thoáng có chút bất ngờ , nghĩ rằng tướng công mình sau cơn trọng bệnh nhất thời sinh hồ đồ , lão bà không nói gì mà chỉ lặng lặng bưng lấy chén cháo trắng .
- " Tướng công vừa mới bệnh dậy , để thiếp đút cháo cho chàng " . Lão bà tiến tới gần hắn , rồi nhẹ nhàng đút cháo với 1 ánh mắt tràn đầy tình yêu .
Đó là khoảng khắc mà tim hắn như ngừng đập , hắn bất thần nuốt nước bọt , rồi lại quay mặt đi để cố chặn cơn buồn nôn chực trào trong cuống họng . Được 1 lão bà bà gọi là " tướng công " với 1 ánh mắt trìu mến quả thực là 1 sự đả kích lớn với tâm hồn như hắn . Nhưng rồi hắn nhận ra cái xác này chẳng có gì để nôn cả , nên đành ngậm ngùi quay lại nhận lấy chén cháo .
- Con tự ăn được rồi , ngoại lui đi .
Lão bà lộ rõ vẻ bất ngờ trên khuôn mặt , nhưng vẫn ngậm ngùi đóng cửa lui ra .
Sau khi nghỉ ngơi thêm 4 canh giờ . hắn quơ tay với lấy cây gậy ở góc nhà , rồi dựa vào nó để cố gắng bước ra khỏi nhà . Bước tới trước cửa nhà , cánh cửa được làm bằng tre cùng với những lớp lá được đan lên để chắn gió , thứ giữ chiếc cửa và ngôi nhà lại với nhau chỉ là 2 sợi dây thừng , suy cho cùng , căn nhà này vốn dĩ cũng chẳng có thứ quý giá gì để mà bảo vệ cả . Đẩy cửa bước ra ngoài , ánh nắng rọi thẳng vào mặt làm hắn hơi choáng , nhưng ánh sáng quả thực tốt với 1 người bệnh như hắn lúc này . Phóng tầm nhìn ra tứ phía , xung quanh đều là những căn nhà tranh , xa hơn thì cũng chỉ là nhà gỗ mà thôi .
- " Thời đại gì mà còn nhà tranh vách gỗ thế này , rốt cuộc mình đã trôi tới miền quê nào thế này , chẳng có điện đường , cũng chẳng có xe cộ , lão bà còn nói chuyện sặc mùi phim chưởng thế này " Hắn thầm nghĩ .
Trong khi hắn mải suy nghĩ , lão bà từ phía xa tiến tới ân cần hỏi han , trên tay cầm 1 bọc gạo nhỏ :
- Tướng công , sao chàng không nằm nghỉ thêm chút nữa ?
Dường như có chút bực bội về những điều xảy ra với cơ thể mình , hắn hỏi thẳng lão bà : " Con là ai , đây là đâu , hôm nay là ngày thứ bao nhiêu ? "
Lại cái bộ dạng đầy bất ngờ của lão bà hiện lên . Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại làm hắn lỡ lời :
- " Sau cơn bệnh năng ấy , ta đã quên tất cả . Thứ ta nhớ duy nhất chỉ là mối tình khắc cốt ghi tâm giữa ta nàng mà thôi ". Hắn cũng không ngờ rằng những câu nói ngôn tình mà hắn chuẩn bị để tán gái , cuối cùng lại phải nói ra với 1 lão bà bà .
Bà bà chuyển từ bất ngờ sang bẽn lẽn , rồi sau đó bắt đầu kể :
- " Chàng tên là Vương Tôn , chúng ta lấy nhau từ năm ta 16 tuổi , đến nay đã gần được 60 năm "
- " Hiện tại là năm Thiên Hoàng thứ 43 , nơi chúng ta ở được gọi là Đường Lâm Dược Trấn , những người ở trấn này phần lớn sống bằng nghề hái thảo dược , đánh ma thú , thu thập ma tinh và quặng . Sau khi thu thập sẽ tùy vào chất lượng để đổi lấy lương thực tại Cao Lầu "
- " Mấy hôm nay chàng ốm nặng , ta chỉ có thể đi hái những thảo dược ven núi để đổi lấy gạo , 10 bó lớn cho 1 đấu gạo "
Mặc cho lão bà nói tiếp , hắn dường như chẳng đủ bình tĩnh để nghe tiếp nữa . Trong tâm thức của hắn lúc này chỉ còn 1 suy nghĩ duy nhất " Lẽ nào ta đã xuyên không rồi ư ".
Vương Tôn vốn theo đạo lí " trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra " , lúc này dễ dàng chấp nhận sự thực rằng hắn đã xuyên không .
" Dược Trấn , ma thú , ma tinh , quặng ma thạch .....hmm.... Không lẽ ta đã rơi vào thế giới tiên nhân , búng chân 1 cái là đã bay vạn dặm , phẩy tay 1 cái là đi luôn cả ngọn núi , thật thú vị " . Thoáng có chút nụ cười trên môi , nhưng cái xác già này thì làm được gì , hắn lại lắc đầu ngao ngán . Với chút bản tính tò mò sẵn có , hắn liền nói với Trúc Yên lão bà 1 cách quyết đoán :
- Mai ta sẽ đi hái dược . Nàng ở nhà .
- Chàng mới bệnh năng . Liệu có thể .....
- " Ta đi được " " Mà từ sau này gọi ta là lão gia " . Hắn cũng không quên dặn dò , mặc cho lão bà còn nhiều hoài nghi .
- Vậy thiếp sẽ nhờ Tào Nham dẫn lão gia tới nơi hái dược .
Đây quả là 1 đêm dài đối với hắn , thường ngày hắn đắm chìm trong thế giới ảo mà chẳng màng thời gian trôi đi , còn thực tại , việc làm quen với cái xác này , rồi với hoàn cảnh 6 giờ nắng tắt quả thực là khó với hắn , cái xác này lạnh 1 cách bất thường , chưa kể đến trong nhà này ngoài 1 cái chiếu để đắp , 1 ngọn nến leo lắt thì chẳng có cái gì để giữ ấm cả , điều này khiến hắn thao thức cả đêm , mãi tới canh 2 mới ngất lả đi vì mệt .
Sáng ngày hôm sau , Tào Nham xuất hiện . Với nét mặt điềm đạm , cơ bắp cuồn cuộn với chiếc áo xẻ ngực , lại thêm 1 thanh đoản đao dắt ngay lưng , ai có thể nghĩ được Tào chỉ thua Vương 2 tuổi cơ chứ . Vương Tôn lúc này vẫn còn đang ngẩn ngơ với dáng vẻ của Tào thì Tào đã lên tiếng :
- Vương huynh , chúng ta đi được rồi chứ .
Chào tạm biệt Trúc Yên lão bà , Vương Tôn ra đi tay không , vốn lẽ lão bà trước đó đã dúi cho hắn 2 củ khoai để ăn chống đói , nhưng hắn biết trong nhà chẳng còn gì để ăn , lão bà lại nhịn đói từ hôm trước , thế nên đã cố tình để lại hết , còn hắn nếu đói còn có thể ăn ké của Tào Nham .
Tào đi trước , Vương theo sau , nhưng cứ vài trăm bước Vương Tôn lại phải nghỉ 1 lần , làm đoạn đường tới Cao lầu tưởng như xa hơn bao giờ hết , nhưng cũng nhờ vậy mà hắn biết được không ít thông tin .
Đường Lâm Dược Trấn thừa hưởng linh lực từ trời đất , dược thảo , ma tinh , quặng ma thuật đều thuộc cực phẩm . Tùy vào độ hiếm để định đoạt giá trị của vật phẩm . Tại nơi đây việc làm duy nhất là đương sơn và đem vật phẩm về , tất cả mọi thứ đều được đổi ở Cao lầu , từ lượng thực , y phục cho đến nhà ở . Nơi đây cấm trồng trọt lương thực , chế tác vật dụng , luyện thuốc ,. Thậm chí là xác ma thú , vốn là thứ phế phẩm vứt đi sau khi lấy được ma tinh , cũng đều do Cao lầu quyết định . Nếu làm trái ý Cao lầu sẽ bị đày đi nơi khác . Có thể nói Cao lầu là luật pháp tại nơi đây .
Đường lên núi bắt đầu từ Cao lầu , qua 1 hành quán nơi mọi người nghỉ chân rồi tiếp theo lại là 2 ngã rẽ :
Uông Sơn , một ngọn núi thanh bình với sườn dốc thoai thoải , thực vật và ma thú ở đây cũng yếu đuối như tên ngọn núi này vậy , đây là ngọn núi dành cho Ngũ phẩm và Tứ phẩm cấp đương sơn .
Mãnh Sơn , là 1 ngọn núi đáng sợ , địa hình hiểm trở lại chia thành nhiều tầng , những viên đá trên ngọn núi này bị đại phong rèn dũa thành những lưỡi dao sắc bén , thực vật phát triển hàng trăm , hàng nghìn năm , những gốc cổ thụ lớn dây leo chằn chịt là nơi cho những ma thú cao cấp chưa ai khám phá ra , nếu là người dưới Tam phẩm cấp đương sơn chắc chắn không toàn mạng .
Cũng vì vậy mà xã hội nơi đây phân hóa thành 2 giai cấp chia ra 2 khu vực . Thượng thôn là nơi ở cho những kẻ mạnh , và Hạ thôn là chốn dung thân cho những kẻ thấp kém , vốn là nơi mà Vương Tôn và Tào Nham đang ở .
Lại nói về cấp bậc tu chân , ở nơi đây , trong mỗi người đều có 1 phần khí lực , dựa vào khí lực mà chia thành 5 cấp bậc , mỗi cấp bậc lại có 10 lần trọng cấp .
Ngũ phẩm và tứ phẩm là cấp bậc thấp nhất , ai cũng có thể đạt được , tấn cấp thì khó nhưng thành quả nhận được chẳng có gì nhiều .
Khi đạt được Tứ phẩm cửu tinh sẽ là 1 mốc vô cùng quan trọng . Nếu không có duyên kì ngộ hoặc được chỉ dẫn thì e là cả đời sẽ không bao giờ có thể tấn lên tam phẩm cấp . Điều này làm các gia trang tại Dược Trấn này không ngừng tuyển thêm người . Khi gia nhập vào 1 gia trang , sẽ được bảo bộ dưới tên của gia trang ấy , có cơ hội tấn tam phẩm cấp . Bù lại thì những người này sẽ phải giao nộp phần lớn những vật phẩm mà họ kiếm được từ việc đương sơn . Tại Đường Lâm Dược Trấn hiện tại có 3 gia trang với thế lực mạnh nhất là Đường gia trang , Trần gia trang và Ngô gia trang .
Tam phẩm , Nhị phẩm , Nhất phẩm sở hữu 1 nguồn khí lực lớn , có thể ra vào Mãnh Sơn . Người đạt được phẩm cấp từ tam phẩm trở lên không những nhảy cao hơn cào cào , chạy nhanh hơn khi bị chó dí , lại còn đấm không trượt phát nào , quả thực là điều ai cũng mong muốn .
1 vẻ hụt hẫng hiện lên mặt Vương Tôn lúc này , bởi vì với hắn lúc này , những năng lực ấy chỉ giúp trộm chó mà không bị chúng sanh đánh hội đồng mà thôi . Cái hắn muốn là 1 thế giới như hắn tưởng tượng lúc đầu , chưa kể đến việc thân xác của hắn là của 1 lão già gần đất xa trời , liệu có thể tiến được bao xa .