Chương 5: Tam Phu Ký - Chương 5: Phu Quân Tương Lai

Một tên công tử ca bàn bên cao giọng nói, “dù sao cũng chỉ là con buôn hạ tiện, có gì để phách lối chứ”.

Nàng cười kinh bỉ, “đúng rồi con buôn rất hạ tiện, chẳng có gì ngoài… tiền”. Không nhờ những thương nhân như nàng đóng thuế, đám quan lại này lấy gì mà ăn… à mà không, còn đất để cạp mà ha ha~.

“mọi người không nể mặt ta sao” Tạ Thị đứng ra giảng hòa.

Xế chiều. Ôi ôi, cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc tốt đẹp, thực sự dọa đến trái tim bé nhỏ của ta mà, Tạ Thị nói thầm.

Về đến khách điếm, nghĩ nghĩ giúp dân tị nạn vẫn là quan trọng hơn nàng viết một bức thư xin lỗi Lâm Mộc.

Thấy vậy hắn cười thầm. Đỡ hắn lại phải đi phá rối một mối lại một mối, nương cũng thật là thường xuyên kiếm người đào góc tường nhà hắn. Nàng không muốn con dâu à.

“ha… hôm nay Tỷ đấu khẩu với mấy tên quan viên đó cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi sớm chút”, hắn cưng chiều nói.

Híc híc… nàng ngửi ngửi y phục, trên người còn thoang thoảng mùi rượu, nhíu mày nói “tỷ đi tắm cái đã”,

Gật gật đầu, hắn hôn lên trán nàng rồi đóng cửa quay đi.

Sáng hôm sau_ phủ tri huyện Kê Châu

Nghe tin Đỗ Lôi Lôi đang phát lương thực cứu trợ, hắn tức giận vỗ rầm rầm lên bàn, “cái gì, con buôn này càng lúc càng làm càn, ả ta làm thế chẳng khác nào vả vào mặt bổn quan nói bổn quan cắt xét đồ cứu trợ”

Ả thị thiếp lắc qua lắc lại, tay nhỏ không ngừng lôi kéo ống tay áo hắn “Ây nha, tri phủ đại nhân dừng có tức giận vì ả tiện dân đó”, tiện đà, nàng ngồi lên đùi tên tri phủ, “người ta đau lòng lắm đó”

Thấy vậy, tên cấp dưới không ngừng thêm dầu vào lửa, “Hôm trước trên thiết yến của Ngự sử phu nhân, tỷ đệ ả người hát kẻ hò đã đắt tội biết bao nhiêu quan viên, nay lại kiếm chuyện với ngài… tiểu nhân thấy nên cho ả một bài học, để biết thế nào là quyền uy”

Tên tri huyện không thành thật mà tay này sờ mó nắn bóp bộ ngực lõa lồ ả thị thiệp, tay kia lại hướng xuống phía dưới. Ả ta chỉ mặc váy phủ không kề có thứ gì cản trở phía trong nên thuận lợi mò tới hoa huy*t ả ta không ngừng đâm vào.

Ả thị thiếp rên rỉ “ưm… Ưm~…” liên tục, thân mình vặn vẹo, chẳng màn có người xung quanh.

“Đúng, đúng ngươi đi xử lý ả đi”, hắn phất phất tay, tiếp tục hành sự.

“Thuộc hạ đã rõ”, tên dưới cấp cúi đầu nhanh chóng rời đi, tránh phá rối tên tri phủ hoan dâm thành tính này.

Sau khi ra ngoài hắn ra lệnh, “người đâu, phái một tốp binh cải trang người lĩnh lương thực đến phá rối cho ta”

Sau đó không lâu, một đám người tiến tới chỗ Lôi Lôi đang phát lương thực. Chen ngang, giật đồ, xô đẩy làm rối cả lên.

Nàng thấy thế lại can thiệp thì bị xô ngã tay đập xuống hòn đá phía dưới, lòng bàn tay rách một đường, máu không ngừng trào ra.

Lâm Mộc đang chữa trị cho một số người chạy nạn bên lều đối diện thấy vậy, vội tới đỡ nàng vào trong xử lý vết thương.

Hạ nhân của nàng cũng bị đám người này đánh bị thương nhưng cũng may trước khi đi xử lý công việc, Tiểu Thiên có sai thêm một số người tới hỗ trợ nàng. Họ đến vừa kịp lúc, đám người gây sự thấy không ổn mới chịu bỏ đi.

“Cảm ơn công tử”, sao nàng thấy người này quen quen.

Hắn ôn hòa nói, “không cần cảm ơn”.

Nàng hớn hở, “A, ta nhớ ra rồi công tử chính là mỹ nam trong phòng thay đồ”.

“Khụ khụ…”, mặt hắn đỏ cả lên.

Nàng xấu hổ cúi đầu, có thể rút lại lời vừa nói không a.

Tiểu Mỹ thấy nàng bị thương liền chạy tới, “A, tỷ tỷ không sao chứ”, nha đầu thấy hắn liền hí hửng, “đúng rồi hồi nãy muội có kể với tỷ người muội ngưỡng mộ chính là vị ca ca này nè”.

Nha đầu quay qua quay lại, “Huynh ấy tên Lâm Mộc/Tỷ ấy tên Đỗ Lôi Lôi”.

Không đợi hai người lên tiếng nha đầu nói tiếp, “Lâm ca ca tuấn tú chưa có thê tử, lại còn dịu dàng, đối xử với mọi người rất tốt. Vốn là phu quân tương lai trong lòng muội nhưng mà bây giờ muội còn nhỏ quá lại không muốn làm lỡ huynh ấy nên muội làm mai cho tỷ tỷ đó, về sau tỷ phải làm mai người khác cho muội đó~.

Hai người lương thiện lại tốt bụng rất xứng đôi nha~.

Hai người lại có duyên thế này, mau chóng thành thân để muội còn uống rượu mừng”.

“Ha ha… trẻ con không được uống rượu đâu”, nàng xoa xoa đầu Tiểu Mỹ.

“A, muội nói sai rồi phải là bánh hỷ mới đúng”, nàng cười hì hì.

Ai nha, ta biết sau này muội làm nghề gì rồi, nói đến lưu loát, thấu tình đạt lý như như vậy.

“À mà sau này hai người tính đặt tên gì cho…”, nàng che miệng nhóc lại, lấy gói bánh bên hông cho nhóc.

Nha đầu thấy bánh hai mắt sáng lên, “Không phiền hai người hẹn hò nữa, muội đi đây”, nói xong lon ton chạy đi.

Hai người đổ đầy mồ hôi, bỗng sau lưng xuất hiện một cục băng.

“Hẹn hò?”, hắn cười cười nhìn chằm chằm nàng.

Truyện do Mi Rae sáng tác và chỉ đăng trên app mê đọc truyện, nếu mọi người đọc được ở trang web khác thì app mê đọc truyện đọc để ủng hộ tác giả nhé. Cám ơn mọi người (>.<)