Chương 37: Tam Phu Ký - Chương 37: Bà Dì Đến Thăm

Tiểu Thiên cười xấu xa, ôm nàng vào trong lòng. “tỷ đã quên là vị trí Đỗ gia la do đệ chọn sao?”.

A, thất sách a. nàng vỗ vỗ trán.

Thấy nàng thụp ló nhìn nhìn phía sau, hắn vuốt đầu nàng, “bọn hắn không biết nàng ở nơi này”.

“Liên tỷ, làm phiền tỷ chăm sóc cho Lôi Lôi”, hắn cười cười với Hương Liên.

“Hả, cái gì?”, nàng không kìm được thốt lên.

Nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt, nàng thở muốn không nổi.

“Tỷ đem muội đi bán”, nàng mở to mắt ngạc nhiên.

Hương Liên che miệng cười hì hì, “hắn là đệ đệ của muội mà”.

“Tỷ tỷ …”, nàng nghẹn họng.

Nàng nắm vạt áo của hắn, “đệ cố ý thả ta đi”.

Nhéo nhéo mặt nàng, hắn từ tốn nói “tỷ thật thông minh”.

Nàng vùng vẫy, “đệ tránh ra”.

Hắn không những không tránh mà còn bồng nàng lên.

“A, đệ thả ta xuống”, nàng đánh vào ngực hắn.

Hương Liên thấu hiểu, bế thằng nhóc ra ngoài vườn chơi, “Tiểu Nam ngoan, mẹ mang con đi chơi nha”.

Sau lại đi vào phòng ngủ,“A”, nàng không nói thả nàng xuống giường.

Hắn giả ngây thơ, “tỷ tỷ, đệ đói quá làm sao bây giờ”.

Nàng run run, rúc vào góc giường, “a, đệ đói sao, để tỷ xuống bếp làm chút điểm tâm cho đệ”.

Nhưng mà hắn lại không chịu tránh ra, đè ép người nàng, “nhưng đệ thích ăn tỷ hơn là điểm tâm tỷ làm”.

Cái tay xấu xa mò tới thắt lưng của nàng, chậm rãi kéo ra.

Nàng đè lại tay của hắn, “không được”. A, bụng sao lại có chút xót.

Mùi hương đặc trưng của tỷ ấy sao lại ngửi được nhàn nhạt mùi máu tươi. Nàng bị thương sao?

Nhanh chóng mà trút bỏ y phục của nàng.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn nàng rùn mình liên tục. Chửi thầm, nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể nữ nhân ư?

“Hửm, sao lại có mùi tanh”, nàng ngửi ngửi.

Nhìn xuống phía dưới, trong lòng muốn nở hoa. Ha ha, kinh nguyệt ngươi đến thật đúng lúc.

Nàng giả vờ, ôm ôm bụng, “a, đau quá”.

Nhìn trán nàng đầy mồ hôi, hắn lo lắng, “tỷ sao vậy, sao phía dưới lại đổ máu”.

“Nguyệt sự, nữ nhân mỗi tháng đều có ngày này”, hắn không biết cũng đúng. Vì cơ thể trước kia của nàng không thể sinh dục nên hiển nhiên cũng không có thứ máu me đặc trưng này.

Hắn luông cuống tay chân, “vậy bây giờ phải làm sao? Băng bó cầm máu?”.

Nàng bị hắn chọc đến bật cười, “đệ nói với Liên tỷ là được rồi, tỷ ấy sẽ biết phải làm gì”.

Hắn cố chấp, “nhưng đệ muốn đích thân chăm sóc cho tỷ”.

Nhịn cười, nàng xoa xoa đầu hắn, “được rồi, đệ chuẩn bị chút nước ấm và khăn đến đây”.

Tiểu Thiên chạy đi ngay nhanh như một cơn gió.

Nàng thở phào, nếu mà để hắn chuẩn bị băng nguyệt sự cho nàng, cái mặt già này của nàng chẳng phải là vứt đi rồi.

Đệ ấy vẫn ngây thơ như vậy, nhưng mà về phương diện đó thì có chút vồ vập, hấp tấp.

Tự nhiên nàng có cảm giác bản thân đã dụ dỗ trẻ vị thành niên sa vào tà đạo. Thật là tội lỗi đầy mình mà.

Nhân lúc đệ ấy đi ra ngoài, nàng đi về kệ tủ xếp vài miếng vải sạch để lót đỡ.

……

Thấy Tiểu Thiên từ xa vội vàng chạy tới, Hương Liên ngạc nhiên. Lâu ngày tách biệt không phải vẫn nên quấn quýt với nhau sao?

“Ngươi từ từ mà nói”, chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy.

“Tỷ tỷ bị … tới nguyệt sự”, hắn vừa thở hồng hộc vừa nói.

Hương Liên: “ ……….. ”. chuyện chỉ có thế mà hắn làm nàng cứ tưởng Lôi Lôi bị cái gì nghiêm trọng lắm.

“Ngươi cứ làm theo nhưng gì ta chỉ dẫn … ”, nàng thật là có chút hâm mộ Lôi Lôi nga.

Vừa nói xong, hắn đã biến mất. Nựng nựng bé con trong lòng, Hương liên cười nói, “Tiểu Nam, con đói bụng chưa … chúng ta đi ăn nha”.

…….

Thấy Tiểu Thiên bận bịu chăm sóc cho nàng mà cả bản thân cũng không chăm chút. Đầu tóc rối bời, quần áo cũng dính bẩn.

Nàng cười cười, “tỷ đâu phải bệnh nặng, chỉ là nguyệt sự thôi mà”.

“Nhưng mà đệ thấy tỷ trông có vẻ đau lắm”, hắn bĩu môi. Nhìn nhìn lại vẻ ngoài lượm thuộm của mình, hắn có chút xấu hổ, “tỷ tỷ, đệ đi thu thập một lát”.

Lát sau, một nam thần sáng chói bước vào, hết sức tự nhiên mà cởi áo khoác, lên giường đắp chăn.

“ngủ sớm một chút tốt cho sức khỏe”, nói xong liền nhắm mắt mà ngủ.

Nàng: “ ………… ”, nếu như nàng nhớ không lầm thì đây là địa bàn của nàng mà.

Một canh giờ sau, nàng lăn qua lộn lại. Bụng đau quá, không ngủ được.

Tiểu Thiên nhớ lại lời của Hương Liên, xoa xoa bụng của nàng. Bất giác xoa đến tận sáng.