Chương 2: Tam Phu Ký - Chương 2: Sinh Ý Đầu Tiên

“Nương, giữa trưa nắng nóng sao tỷ tỷ này sao lại nằm ở đây vậy?”. nhóc con thắc mắc hỏi.

“tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?”, thấy nàng nằm yên bất động, Lưu Thị lo lắng.

Sao chưa xuyên trở về nữa, nàng khóc không ra nước mắt. Ài, không biết thân thể này có người thân không nữa…nhưng mà nếu có chắc nàng cũng không đến mức vừa bị lôi lại vừa bị đuổi như thế này.

Nàng mở mắt, chớp chớp nhìn 2 mẹ con. Trong lòng nghĩ mình bây giờ không thân không thích lại không thể sống mà dựa vào mấy đồng tiền này, thôi liền mặt dầy nhờ vả một chút vậy.

“Hu hu….”, thấy nàng khóc mẹ con Lưu Thị có chút hoảng.

“Hức hức…ta hiện tại không nhớ được gì, không biết mình là ai, đây là đâu…”.

Thấy nàng khóc lóc trông hết sức tội nghiệp, Lưu Thị tính tình thiện lương liền đưa nàng về nhà mình.

Hỏi kỹ thì nàng mới nói nàng chỉ nhớ mỗi tên mình là Đỗ Lôi Lôi, còn cha mẹ hay thân thích, thậm chí mình bao nhiêu tuổi cũng không nhớ nổi. Lưu Thị có đi hỏi thăm những hộ xung quanh nhưng vẫn không ai biết nàng.

Mặc dù, trong nhà chỉ có mình nàng và Tiểu Thiên cuộc sống cũng khá tốt không đến mức nghèo nên thu lưu nàng vẫn có thể.

1 tháng sau -------------

“Nương, hôm nay con đi ra ngoài một lát nhé?”, nàng nắm tay Lưu Thị lắc lắc lại.

“Nhưng mà… Lôi Nhi, con đã rành đường đâu?”, nha đầu này vẫn hay đi lạc.

“ Vậy con đi với đệ đệ…”, một cậu bé vô tội nào đó bị nàng bắt theo, mặt vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra.

Nàng dắt tiểu đệ chạy một mạch tới Xuân Ý lâu, đi vòng ra phía cửa sau gặp một tỷ tỷ, “Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, tỷ có thể trông tiểu đệ của muội được không. Nay muội đến có sinh ý muốn bàn tú nương?”

“Hửm…. ừm… được”

“À, tỷ đừng ăn đệ ấy nga”, nàng cười ha ha chạy đi.

Đến mấy lần rồi đã quen đường, bình thường thấy mọi người tùy hứng lắm nhưng hôm nay trông có vẻ hơi khẩn trương nhỉ.

Tú nương Hương Liên đang trò chuyện với Lưu Văn, lão bản đứng sau lưng của Xuân Ý lâu thì một vị y phục lụa là, trang điểm tỉ mỉ bước vào. “Liên tỷ, nha đầu miệng ngọt kia đến bàn chuyện sinh ý với tỷ kìa… A, Văn Văn lâu lắm rồi chàng không đến thăm người ta nha”, nàng bay ngay đến ngồi trên trên đùi Lý Văn vừa cọ vừa vừa làm nũng.

Lôi Lôi vừa bước vào liền thấy cảnh này, thì ra nguyên nhân là đây, cười hì hì “ Liên tỷ à, chúng ta có cần sang phòng khác không?”

“Ha ha… không cần đâu, người nhà cả”, tú nương liếc liếc nàng ta “này này, thu liễm lại một chút”. Nàng ta đã thành thật lại không có cọ cọ nữa.

“Liên tỷ, hôm nay sao tỷ hoa nhường nguyệt thẹn xíu nữa muội nhận không ra… a, còn vị nam thần kế bên tỷ là…”, nàng một bộ đáng ngưỡng mộ nhìn nhìn nàng ta.

“Đứa trẻ này thật khéo ăn nói miệng ngọt ghê lại khéo nhìn ha ha, vị này là Lưu lão bản của Xuân Ý lâu chúng ta”, Hương Liên ý cười đầy mặt.

Nàng trịnh trọng, một bộ dáng nghiêm túc “Ô, ta cảm thấy rất hân hạnh khi được gặp Lưu lão bản đây…”

“trông ta già lắm sao?”, hắn nhíu mày, bộ mặt không vui.

Nàng kinh ngạc, vội sửa lời. “ vậy ta kêu ngài là Lưu ca ca được không?”

“ừm, tùy ngươi”, hán nhìn hình xấp giấy trên tay nàng, “ngươi muốn bàn cái sinh ý gì?”.

Ha ha… không ngờ tên họ Lý này tính lại trẻ con như vậy.

Bộ dáng khoảng chừng cũng 20 mấy, làm thương nhân mà tính tình lại như vậy… ai, thật lo cho gia nghiệp nhà hắn mà, nhưng mà hắn như vậy lại có chút đáng yêu.

Nàng cười cười, “trước muội có nói sơ qua cho Liên tỷ nghe tổng thể sinh ý, nay muội có đem theo bảng chi tiết hơn cho tỷ và Lưu ca ca xem rồi bàn chuyện hợp tác lâu dài”.

“Muội có thể giải thích cho ta nghe chỗ này… chỗ này.”

“À, ừ… muội tính là…”

2 canh giờ sau….

“Hai người cứ bàn bạc cho thỏa đáng, muội xuống dưới coi tiểu đệ của mình một lát”, thấy họ gật gật đầu, nàng nhanh nhẹn chạy xuống dưới lầu.

“A… tỷ tỷ… hu hu…”, vừa nhìn thấy tỷ, Tiểu Thiên đã nhào vào lòng nàng ôm ôm.

Thấy thế, nàng cũng hốt hoảng, không biết xảy ra chuyện gì mà thằng bé lại như vậy.

Nàng ta khá là áy náy nói, “Ầy, mấy tỷ muội chỉ thấy tên nhóc này đáng yêu nên bu quanh cưng thằng bé thôi, không ngờ lại”.

Nàng bộ đáng hết nói nổi “thật là, muội đã nói các tỷ đừng có ăn thịt tiểu đệ của muội mà”

Trong phòng----

Hương Liên gõ gõ bàn, liếc mắt, ý nói Lưu Văn, ngài xem tiểu muội này có tin tưởng được không.

Hắn nhíu mi, “Ta cảm thấy, mặc dù có hơi nhỏ nhưng suy nghĩ không nhỏ chút nào. Độ tuổi, cử chỉ tác phong nàng đều không phù hợp. Các sinh ý thực ra rất hoàn hảo nhưng có điều có khá nhiều điểm nghi vấn…”

Nàng nhìn nhìn hắn, “Vậy…”

Phe phẩy cái quạt, hắn nói, “Ta thấy nàng giống như con cáo vậy… nhưng con cáo này nhỏ như vậy không biết răng nanh, móng vuốt… vẫn là quan sát thêm một thời gian”, đừng một chút hắn lại nói, “ sai người điều tra kỹ càng thân phận của nàng”.

“Cốc cốc”, “muội vào nha?”

“Két” một tiếng, nàng bước vào “ mọi người đã bàn luận xong chưa, chúng ta kí hiệp ước chứ?”, nàng tùy ý ngồi vào bàn, cười đến răng nanh cũng lộ ra.

Hắn nhìn nàng chằm chằm,“ Tổng thể ổn nhưng mà… lợi nhuận 6:4 thì… có vẻ không phù hợp”.

“Ngài nói như thế là không đúng rồi. Cho dù là a là người nghĩ ra kế hoạch, ngài bỏ ngân lượng. Nhưng mà 10 của hiện tại so với 1, 2 trong tương lai thì…”, nàng nhếch môi.

Khi thương lượng hiệp thành thì cũng đã xế chiều, nàng dắt đệ đệ về tới nhà thì bị giáo huấn 1 trận… ôi làm con ngoan đúng là không dễ dàng gì.

10 năm sau… Lôi Lôi 25 tuổi, Tiểu Thiên 15 tuổi

Chuyện sinh ý đến ngày càng nhiều, mọi thứ đều ổn chỉ ngoại trừ… chữ. Lúc trước nàng chỉ đơn giản là thảo ra bản vẽ, một chữ thời này cũng chẳng biết. Nhưng may mắn, lúc Tiểu Thiên đi học có dạy lại nàng, nàng mới biết một hai. Bây giờ chuyện sổ sách toàn nhờ Tiểu Thiên làm, nàng chỉ đi tỉnh bàn bạc và kiểm tra.

“Lôi Nhi… con không xem ta là nương nữa”, Lưu Thị thực sự là tức giận rồi. Có nữ nhân nào 25 tuổi rồi mà không chịu thành thân hay không, nàng vất vả kiếm biết bao nhiêu mối nhưng bị nàng ta 1 lời cự tuyệt.

Truyện do Mi Rae sáng tác và chỉ đăng trên app mê đọc truyện, nếu mọi người đọc được ở trang web khác thì app mê đọc truyện đọc để ủng hộ tác giả nhé. Cám ơn mọi người (>.<)