- Sa trư: ý nói một tên đàn ông độc tài, xem mình là trời, chỉ nhìn phụ nữ bằng nửa con mắt.
Hứ, đúng là ngu ngốc! Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Đó là Ngự Thiên Dung trước kia, còn Ngự Thiên Dung hiện nay đã quên sạch chuyện cũ, kính nhờ, Hộ Quốc tướng quân có thể thấu hiểu một chút được không? Ít nhất phải phân rõ trước mắt và đã qua a!”
Nam Cung Tẫn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt càng ngày càng quỷ dị, bỗng nhiên, hắn âm lãnh hỏi: “Có phải là vì nam nhân này, ngươi thay lòng đổi dạ, cho nên mới không muốn trở về?” Thần thái kia, hoàn toàn là bộ dáng trượng phu phát hiện thê tử ngoại tình, khiến Ngự Thiên Dung càng thêm không muốn nói gì.
“Ngươi nói a!” Nam Cung Tẫn lại rống lên một câu.
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, thập phần bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi, ta không phản đối, dù sao, ngươi chỉ cần biết rằng ta hiện tại có loại cảm tình gì với ngươi là tốt rồi!”
“Không có khả năng!” Nam Cung Tẫn đột nhiên nắm lấy hai vai của Ngự Thiên Dung, lắc lắc mạnh, “Không có khả năng, ngươi đã nói, cả đời sẽ chỉ thích một mình ta!”
Ngự Thiên Dung bị hắn lắc đến choáng váng, Tịch Băng Toàn thấy vậy rất căm tức, né qua vai Ngự Thiên Dung, tung một chưởng vào vai Nam Cung Tẫn, thuận tay kéo Ngự Thiên Dung lại, đỡ lấy nàng, “Phu nhân, ngươi thế nào?”
Ngự Thiên Dung vuốt vuốt cái trán, thở một hơi, “Vẫn còn tốt, thiếu chút nữa bị người ta lắc chết! Đúng là bệnh thần kinh!”
Nam Cung Tẫn ôm bả vai, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tịch Băng Toàn, “Buông nàng ra, ngươi không có tư cách chạm vào nàng!”
Tịch Băng Toàn cười lạnh, “Người trên đời không có tư cách chạm vào nàng nhất là ngươi, Nam Cung Tẫn, đừng tưởng rằng ngươi là Hộ Quốc tướng quân thì muốn làm gì thì làm, nếu còn mạo phạm phu nhân, ta sẽ giết không tha!”
“Ngươi dám!”
Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn hắn, ngạo mạn nói: “Ta vì cái gì không dám, không ngờ rằng đường đường Hộ Quốc tướng quân cư nhiên là một nam nhân khiến người ta khinh bỉ đến vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu rằng một khi đã bỏ lỡ sẽ không thể quay đầu sao? Phu nhân là do ngươi hưu, nay phu nhân không muốn nối lại tình xưa với ngươi, ngươi lại ba lần bảy lượt đến dây dưa, thật sự là tiện!”
“Ngươi ——” Chữ “tiện” kia đâm vào tim Nam Cung Tẫn đau đớn, từ nhỏ đến lớn, hắn được người ta nâng niu trên tay, vây quanh ở trung tâm, chưa có ai từng chửi rủa hắn, hắn chính là một thiên chi kiêu tử, trừ bỏ Hoàng Thượng, ai cũng không vừa mắt hắn! Cho tới bây giờ, chỉ có hắn không cần người khác, không có chuyện người khác dám cự tuyệt hắn!
Ngự Thiên Dung nhìn ánh mắt cố chấp của hắn, đành thở dài, xem ra, đây một đại sa trư cổ đại điển hình a! Thật không biết Ngự Thiên Dung trước kia coi trọng hắn ở điểm nào nhất? Là tính hời hợt hay là quyền thế?
Ai! Thật đáng buồn a!
Nam Cung Tẫn nhìn Tịch Băng Toàn cùng Ngự Thiên Dung thân cận, lửa giận trong lòng bừng bừng dâng lên, hắn vốn có áy náy với Ngự Thiên Dung, nhưng hắn cũng không cho đó là lỗi của mình, hắn cũng là bị Tuyết nhi lừa gạt, nói đúng ra, hắn cũng là người bị hại a! Cho nên, hắn cảm thấy Ngự Thiên Dung không nên đối đãi hắn như vậy, nàng sao có thể đối xử với mình như vậy chứ?
Ngự Thiên Dung nhìn đến bộ mặt kia của hắn liền chán ghét, quay mặt lạnh mạc nói với Tịch Băng Toàn, “Băng Toàn, lập tức tiễn khách.”
Tịch Băng Toàn cực kỳ khinh thường nhìn Nam Cung Tẫn, trực tiếp rút kiếm ra: “Nam Cung tướng quân, mời đi, nếu không, tại hạ sẽ rất vui mừng dùng thanh kiếm này tiễn ngươi ra cửa!”
Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn hắn, hắn biết võ công mình kém hơn nam nhân này, hắn là người thức thời, cho nên, hắn quyết định tạm thời rời đi, bất quá, hắn không tin mình không có cách nào đem nàng trở về! Hừ, nam nhân này, hắn cũng sẽ không bỏ qua!
Tịch Băng Toàn nhìn Nam Cung Tẫn căm giận rời đi, khẽ nhăn mày lại, “Phu nhân, ta thấy hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu, cứ nghĩ rằng sau khi hắn biết chân tướng sẽ không còn mặt mũi đến đây, không ngờ hắn cư nhiên lại…” Vô sỉ! Đúng vậy, chính là vô sỉ, Tịch Băng Toàn lần đầu tiên biết tư cách của Hộ Quốc tướng quân Ly Quốc lại khiến người ta chán ghét đến như vậy!
Ngự Thiên Dung liếc xéo hắn, “Chân tướng? Sao ngươi biết —— chẳng lẽ ngươi theo dõi chúng ta đến phủ tướng quân?”
Nhìn ra ánh mắt hờn giận của Ngự Thiên Dung, Tịch Băng Toàn ha ha cười, “Ta chỉ là lo lắng an nguy của phu nhân mà thôi, không nhờ phu nhân chuẩn bị chu đáo như vậy, lập tức liền giải quyết một vấn đề, thật sự là làm ta không thể không nhìn với cặp mắt khác xưa!”
“Hừ, đừng nói lảng sang chuyện khác, về sau không được theo dõi ta, ta ghét nhất bị giám thị!”
“Khụ… Phu nhân, ngươi nói sai rồi, ta không phải giám thị, là quan tâm.”
Ngự Thiên Dung cười lạnh, liếc một cái xem thường, “Cám ơn, bất quá, ta không cần ngươi quan tâm.”
Qua sông đoạn cầu a, vừa mới còn lợi dụng hắn, tên kia vừa đuổi đi lập tức liền trở mặt, lòng của nữ nhân thật sự là kim trong đáy biển, sờ không tới! Tịch Băng Toàn âm thầm thở dài, bất đắc dĩ đứng một chỗ, trơ mắt nhìn Ngự Thiên Dung lại rời đi tầm mắt mình. Cơn giận của nữ nhân này có phải có chút quá mức không a, mình đã giải thích đến mấy lần, cũng dùng hành động để chứng tỏ thành ý, sao nàng vẫn còn nhỏ nhen như vậy a!