“Cút!”
Đào Nhi thân thể cứng đờ, trong lòng tràn ngập vui sướng, tướng quân nguyện ý buông tha nàng? Nàng khó có thể tin liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, Nam Cung Tẫn phiền chán phất tay, “Còn chưa cút, tốt nhất là cút rất xa, đừng để ta thấy mặt ngươi lần nữa!”
Đào Nhi thế này mới vội vàng đứng lên, tay chân tuy rằng bủn rủn, nhưng vẫn gượng hết sức chạy ra cửa, nàng không muốn chết, nếu được nhất định phải rời rời đi! Ông trời thật sự rất nhân từ! Đương nhiên, ai cũng không chú ý tới khi Đào Nhi rời đi, trong mắt thoáng hiện sắc thái khác thường, kia không phải là loại vui sướng khi thoát khỏi hiểm cảnh, mà còn là một loại vui sướng khác…
Triển Cảnh nhìn theo bóng Đào Nhi rời đi, thấy Ngự Thiên Dung có vẻ thờ ơ, nhịn không được hỏi, “Phu nhân, nàng cũng là đồng lõa, có nên —— “
“Thôi, lời nói lúc nãy của nàng cũng không phải không có lý, khi đó ta không người che chở, nàng đã thiện tâm giúp ta một lần lại bị chủ tử trách phạt, vì cuộc sống của mình, nàng không thể không trở thành đồng lõa, bản tính không xấu, tha nàng đi!”
“Vâng, phu nhân.. Vậy, còn nữ nhân kia định xử lý thế nào?”
“Hừ, thân bại danh liệt đã hình phạt nhân từ lắm rồi, cứ giao cho Nam Cung Tẫn giải quyết đi, hắn không phải rất thích nàng sao, vậy thì để ta nhìn xem, Hộ Quốc tướng quân vĩ đại của chúng ta sẽ đối đãi nữ nhân mình vẫn luôn yêu thích như thế nào!”
“Như vậy chẳng phải là rất tiện nghi cho bọn họ?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Gấp cái gì, không phải còn có Tần đại thúc sao, cùng lắm thì, khi nào tâm tình ta khó chịu, liền hạ một loại dược gì đó cho bọn hắn, làm bọn họ mặt mất hết hoặc là tê liệt nửa người là được!”
Ách, hảo độc!
Triển Cảnh quyết định không mở miệng nữa, phu nhân tựa hồ sẽ không để bản thân chịu thiệt! Chính là, nha hoàn kia vừa nó đêm đó phu nhân cùng Nam Cung Tẫn và Bùi Nhược Thần đều sinh da thịt chi thân, như vậy, Duệ Nhi… Rốt cuộc là con ai? Nhìn xem bên ngoài, tự nhiên là con của Bùi Nhược Thần, nhưng cũng không không thể loại trừ Nam Cung Tẫn a, cũng có trường hợp đứa nhỏ giống bà con đó thôi!
Nhưng mà trọng yếu hơn cả, sao phu nhân nghe xong những ủy khuất trước đây của mình lại không thấy có chút nào sầu não vậy a?
Chẳng lẽ là quá khó tiếp thu, ngược lại không thể biểu hiện ra?
“Ai?” Trong phòng Nam Cung Tẫn bỗng nhiên một chưởng phách về phía nóc nhà.
Triển Cảnh dắt Ngự Thiên Dung chậm rãi rơi xuống đất, đối diện với Nam Cung Tẫn. Nam Cung Tẫn nhìn đến là hai người bịt mặt, có chút nao nao, “Các ngươi là loại người nào?”
“Người rảnh rỗi mà thôi.” Ngự Thiên Dung đạm mạc nói.
Nhưng Nam Cung Tẫn vừa nghe giọng liền giật nảy mình, bình tĩnh nhìn nàng, “Là ngươi?”
“Ta là ai rất trọng yếu sao? Hộ Quốc tướng quân, ta thấy ngươi nên xử lý gia sự của mình trước đi! Triển Cảnh, chúng ta đi!”
Triển Cảnh gật gật đầu, kéo Ngự Thiên Dung phi thân rời đi.
Nam Cung Tẫn muốn đưa tay ngăn nàng, lại không thể. Đó là giọng nói của nàng, nàng cố ý đến vạch trần chân tướng sao? Vì sao trước đây không đến, chẳng lẽ là nàng đã nhớ lại chuyện gì, nên mới đến đây tìm chân tướng? Hắn đã điều đã điều tra rồi, Ngự Thiên Dung quả thật là mất trí nhớ.
Nàng đã nhớ lại hắn hay là nhớ lại những cực khổ đã qua của mình?
“Tướng quân ——” một hộ vệ vội vàng tiến đến báo cáo, “Tướng quân, Hoàng Thượng cho người đến truyền khẩu dụ, muốn ngươi lập tức tiến cung.”
Nam Cung Tẫn thở dài một hơi, “Ta đã biết, đi thôi.”
Đi tới cửa, lại quay đầu căn dặn nói: “Cho người canh giữ Tuyết phu nhân cẩn thận, trước khi ta trở về, không cho bất luận kẻ nào đến gặp nàng.”
“Vâng, tướng quân.”
…
Nam Cung Tẫn vội vàng chạy tới hoàng cung, vừa mới tiến cửa cung đã bị một hộ vệ mang đến ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng, Hộ Quốc tướng quân đã đến.”
“Cho vào.”
Nam Cung Tẫn đẩy cửa vào, thấy Long Tường Vân đang cau mày nhìn bản tấu chương, “Hoàng Thượng, ngươi tuyên vi thần đến…”
“Nam Cung, ngươi đến xem bản tấu chương này đi, rõ ràng là không đem trẫm để vào mắt! Cư nhiên nói ta phải lập Ngũ hoàng tử làm thái tử, nói cái gì gia tộc họ ngoại của đại hoàng tử dã tâm khó dò, không thể dung túng. Ngự gia, chúng ta đã sớm bãi bình, ngoại công của Thiên Lân tuy rằng là lão nhân Ngự gia, nhưng hắn là người do một tay ta dạy dỗ, văn võ song toàn, tính cách quyết đoán, xử sự ổn trọng, hoàn toàn có năng lực trở thành thái tử, lại là con trưởng! Mấy cái tên đại thần này thật sự chỉ biết xuôi theo chiều gió, thấy Thiên Lân mất đi sự duy trì của Ngự gia, lập tức chuyển về phía khác!”
Nam Cung Tẫn xem qua bản tấu chương cũng nhíu mày. Mấy tên đại thần này, mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra ý uy hiếp. Hừ, Hoàng Thượng ghét nhất là thần tử không biết đúng mực, Ngự gia liền vì không biết đúng mực, quá kiêu