Chương 92: CHƯƠNG 92: ĐÊM HÔM ĐÓ

Lúc Nam Cung Tẫn đi tới, Tuyết phu nhân vẫn còn lặp đi lặp lại những lời này, ngẫu nhiên còn nói ra một ít chuyện trong những năm hãm hại Ngự Thiên Dung, hộ vệ trong viện nghe được đều là hai mặt nhìn nhau, không ai dám tin, một nữ tử bình thường ôn nhu nhu nhược trước mặt tướng quân hó ra là một nữ nhân tâm địa ác độc!

Nam Cung Tẫn mặt đã sớm đen, hắn đi qua kéo Tuyết phu nhân, “Tuyết Nhi, ngươi đang điên cái gì?”

“Ha ha, Tẫn, ngươi đến rồi, ta nói thật, là ta bày mưu hại nàng! Bất quá, ta thật sự rất thích ngươi, muốn được ngươi yêu và quan tâm, ta không thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của nàng!” Nói xong còn vuốt ve mặt Nam Cung Tẫn.

Nam Cung Tẫn đẩy nàng ra, “Ngươi điên rồi!”

“Ta không có, ta chỉ là quá yêu ngươi!”

“Người tới, gọi đại phu đến cho ta!”

Nam Cung Tẫn điểm á huyệt Tuyết phu nhân, trong khi chờ đại phu đến, hắn quay sang hỏi chuyện hai nha hoàn và gã hộ vệ kia. Hai nha hoàn trăm miệng một lời nói Tuyết phu nhân là bị thích khách uy độc dược mới ăn nói khùng điên như vậy.

Khi đại phu đến, bắt mạch, vuốt cằm thật lâu sau mới nói: “Tướng quân, Tuyết phu nhân thân thể không có chuyện gì, dược kia không phải độc dược, chỉ là một loại dược khiến người ta phải nói thật, người ăn vào tạm thời mất khống chế, sẽ nói ra một ít chuyện đã làm.”

“Dược nói thật?” Nam Cung Tẫn hắc nghiêm mặt nhìn đại phu.

Đại phu tựa hồ đã quen bộ mặt đen của Nam Cung Tẫn, gật gật đầu, tiếc nuối nói: “Đúng vậy, ta từng gặp được hai lần, đáng tiếc, vẫn thủy chung không thể nghiên cứu ra phối phương a!”

“Đó là mê dược, sao có thể khiến cho người ta nói thật, Tuyết phu nhân làm sao có thể hại người…” Hai nha hoàn mặt mày trắng bệch chỉ vào đại phu, gầm lên, bất quá, nét kinh hoảng trong mắt lại bán đứng các nàng.

Nam Cung Tẫn một cước đá văng các nàng ra, “Vương đại phu, ngươi chắc không?”

Vương đại phu nghiêm túc gật gật đầu, “Tướng quân, ta hầu hạ Nam Cung gia đã vài thập niên, chưa từng hại vị chủ tử nào Nam Cung gia a.”

Sắc mặt lúc này của Nam Cung Tẫn thật đúng là cực kỳ đặc sắc, đen lại trắng, trắng lại xanh, cởi bỏ huyệt đạo trên người Tuyết phu nhân, “Thật là ngươi hãm hại Ngự Thiên Dung?”

“Là ta.”

“Vậy đứa nhỏ đâu?”

Tuyết phu nhân lăng lăng, “Đứa nhỏ, đứa nhỏ là lừa các ngươi, ta không có mang thai, ta mua chuộc một đại phu, mua được một loại dược khi uống vào sẽ giống như đang mang thai.”

“Còn bát canh?”

“Là ta tìm cách lấy từ tay nàng, sau đó tự mình hạ dược…”

Nam Cung Tẫn sắc mặt xám trắng, là nàng, là nữ nhân hắn sủng ái nhất một tay đạo diễn một tuồng kịch, lại làm hắn ngây ngốc tin, sau đó…

“Tẫn, ta thật sự thích ngươi, thật sự, luôn luôn là vậy, nhưng nữ nhân đó luôn muốn tranh thủ tình cảm với ta, ta sao có thể tha thứ cho nàng…”

Vương đại phu lắc đầu thở dài, khó trách lần đó Tuyết phu nhân không cho lão bắt mạch, nguyên lai chỉlà sợ hắn nhìn ra sơ hở a! Thiếu gia, thật đúng là đã sủng một nữ nhân tâm địa như rắn rết! Đáng thương Ngự phu nhân ngày đó còn bị giáp chỉ, cũng không biết hiện nay thế nào! Ai!

“Giải người xuống địa lao!” Nam Cung Tẫn lãnh khốc thanh âm truyền đến, làm Tuyết phu nhân một phen kích động, tác dụng của dược còn chưa hết, nàng nói vẫn là nói thật, bất quá, lại có thể phân rõ sự tình, chính là không tự chủ nói thật hết ra.

Nam Cung Tẫn lãnh khốc nhìn nàng, lập tức đảo qua nha hoàn của nàng, “Hai người các ngươi, biết là có tội mà không báo, tội thêm một tầng, bản tướng quân liền —— “

“Tướng quân tha mạng a, chúng ta chỉ là nha hoàn, không thể không nghe lời phu nhân, chúng ta là bị ép buộc a! xin tướng quân tha mạng!”

“Tha mạng? Các ngươi có tư cách sao?”

“Tướng quân, phu nhân còn có một số việc không nói cho ngươi, nô tỳ nguyện ý thẳng thắn, chỉ cần tướng quân tha nô tỳ!” Một trong hai nha hoàn cắn răng, trắng nghiêm mặt, nàng quyết định đánh bạc một phen!

Nam Cung Tẫn nhìn nàng, cười lạnh, “Ta muốn hỏi cái gì, không phải chỉ cần hỏi Tuyết Nhi là được sao?”

“Không, Tuyết phu nhân cũng không biết, chỉ có nô tỳ mới biết được!”

“Vậy ngươi nói xem!”

Nha hoàn kia nhìn những người chung quanh, Nam Cung Tẫn phất tay, “Các ngươi toàn bộ đi xuống.”

Sau khi các hộ vệ rời khỏi, cửa đóng kín, Nam Cung Tẫn quay sang nhìn chằm chằm nàng, “Nói đi, hy vọng lời ngươi nói ra có giá trị!”

“Tướng quân chẳng lẽ không muốn biết Duệ Nhi rốt cuộc là con của ai sao?”

Mặt Nam Cung Tẫn lập tức đen lại, cắn răng, “Ngươi nói!”

“Xin tướng quân tha cho nô tỳ một mạng, nô tỳ mới dám nói.”

“Ngươi uy hiếp ta?”

Nha hoàn kia vội lắc đầu, “Tướng quân, nô tỳ thực sợ chết, nhưng Tuyết phu nhân nay đã gây ra chuyện thương thiên hại lí, sớm muộn phải nhận báo ứng, chỉ là cầu tướng quân tha người nhà của nô tỳ.”

“Nói!”

“Đêm hôm đó, tướng quân cùng Bùi công tử đều từng cùng phu nhân… Sau đêm hôm đó, phu nhân chưa từng tiếp xúc với bất luận kẻ nào, cho nên, đứa nhỏ cũng có thể là của tướng quân, vốn là tướng quân vì say rượu mới cùng phu nhân có da thịt chi thân, sau đó, tướng quân rời đi, Tuyết phu nhân sớm đã bày mưu kế, muốn cho phu nhân cùng nam tử khác cấu kết, làm tướng quân giận dữ… Nhưng là, không biết nhầm lẫn thế nào, cư nhiên là Bùi công tử đánh bậy đánh bạ vào sân của phu nhân, lại trúng xuân dược… Đêm hôm đó, nô tì kỳ thật nghe được tiếng phu nhân cầu cứu, nhưng nô tì không dám vào, nô tì không dám phá hư kế hoạch của Tuyết phu nhân, phu nhân vốn cũng trúng xuân dược, lại ở cùng tướng quân nên giải hơn phân nửa, cho nên, khi Bùi công tử vào hẳn là đã muốn tỉnh, bởi vậy mới kêu cứu…”