“Phu nhân, chỉ cần chúng ta hợp tác, sau một đoạn thời gian, khi đã có đủ thực lực, ta sẽ giúp ngươi đối phó những người đó. Không chỉ một mình Nam Cung Tẫn, những kẻ trước kia từng khi dễ ngươi, ta sẽ tìm ra từng người một, đòi lại công bằng cho ngươi.”
Những kẻ trước kia từng khi dễ nàng? Xem ra bản tôn Ngự Thiên Dung bị không ít khi dễ nha, chiếu theo hiểu biết ít ỏi của mình, sợ là còn rất nhiều mờ ám!
“Phu nhân, chỉ cần ngươi cùng ta hợp tác, ta xin hứa, trong vòng ba năm, nhất định giúp ngươi thanh toán hết thảy chuyện trước kia!” Tịch Băng Toàn thấy nàng còn đang do dự, liền kiên định nói.
Ba năm! Với bản sự của hắn, còn cần ba năm sao? Chẳng lẽ chuyện trước kia của Ngự Thiên Dung có nhiều bí ẩn như vậy?
Ngự Thiên Dung quay đầu nhìn hắn, lạnh nhạt cười, “Băng Toàn, ngươi thấy như vậy đáng giá sao?”
A?
“Vì chuyện quá khứ đi tiêu phí tinh lực, đáng giá sao? Những chuyện đã qua, dù có điều tra rõ ràng, thì có thể làm được gì? Có thể thay đổi sao? Lịch sử là không thể thay đổi, cho dù làm sáng tỏ, vẫn không có giá trị.”
Tịch Băng Toàn nhạc nhiên nhìn Ngự Thiên Dung, trên người nàng mang theo vài phần phiền muộn. Hắn không quen nhìn nàng như vậy. Nàng luôn thoạt nhìn có chút đạm mạc, ngẫu nhiên có chút hung hãn, kiều mỵ nhưng là trong tình huống khác, chứ lúc bình thường, nàng luôn có vẻ lạnh nhạt, vô cầu.
Một hồi lâu sau, Ngự Thiên Dung nhìn hắn lại ha ha cười, “Lịch sử tuy rằng không thể thay đổi, bất quá, con người sống trên đời luôn hy vọng được sống rõ ràng, dù không thể thay đổi cái gì, cũng muốn biết rõ lúc mình còn sống từng có cái gì. Giống như cô nhi bị vứt bỏ, mặc kệ thế nào cũng muốn biết thân thế của mình. Được rồi, ta sẽ thử hợp tác với ngươi, để xem Ngự Thiên Dung trước kia rốt ruộc là người thế nào!”
Tịch Băng Toàn ngẩn ngơ, thật lâu mới hoàn hồn, lại nghe Ngự Thiên Dung hỏi: “Bất quá, Băng Toàn a, ngươi có tư cách hợp tác với ta a?”
“Ha ha, điểm ấy phu nhân không cần lo lắng, về sau ngươi chỉ cần hiến kế, còn người, tiền, vật đều có ta phụ trách, lợi nhuận chúng ta chia năm-năm đi!”
Năm năm? Ra tay ghê gớm thật, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ngươi còn phải giúp ta đi điều tra, như vậy, chúng ta chia làm bảy-ba đi! Ngươi bảy ta ba, dù sao, ta chỉ hiến kế, còn ngươi thì phải đi làm, chia ra như vậy tốt hơn!”
Tịch Băng Toàn nhìn nàng tán thưởng, cười cười, “Phu nhân không hổ là phu nhân, một chút nhân tình cũng không muốn thiếu. Được thôi, chia làm bảy-ba đi! Mặc kệ phu nhân sau này muốn làm chuyện gì, ta đều nguyện ý tham dự một phần!”
“Ừm, cũng được, bất quá, chỉ khi nào ta đồng ý chia cổ phần cho ngươi mới tính.”
“Chia cổ phần?” Tịch Băng Toàn nghi hoặc nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung không sao cả khoát tay, “Không có gì, nghĩa là hợp tác.”
“Vậy, hiện tại, phu nhân có thể giúp ta giải độc không?” Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ nhìn nàng, cảm giác cả người vô lực thật đúng là khổ sở a! Đáng giận, rốt cuộc là ai đã cho nàng mê dược, cư nhiên lợi hại như vậy? Lát nữa nhất định phải điều tra tận tường!
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, thập phần ôn nhu cười cười, “Có thể, chỉ cần ngươi đáp ứng ta đừng tới gần ta trong vòng ba thước là được.”
Hà khắc như vậy a! Tịch Băng Toàn mặt mày đau khổ, do dự một hồi mới miễn cưỡng nói: “Được rồi, ta cũng không thích mình bị thứ độc không rõ nguồn gốc ném ngã.”
Ngự Thiên Dung lúc này mới lấy một viên thuốc nhét vào miệng hắn, “Hy vọng ngươi nói chuyện giữ lời.”
Ăn xong giải dược, Tịch Băng Toàn lập tức cảm giác có một luồng nhiệt xuyên qua thân thể, khí lực cũng dần dần khôi phục lại. Ngự Thiên Dung nhìn vẻ mặt kia của hắn, lẩm bẩm: “Xem ra, không hổ là thuốc hay a, cư nhiên hữu hiệu như vậy, độc thuật và y thuật đều khiến người ta phải tán thưởng!”
“Phu nhân nói là ai? Không biết ta có thể gặp mặt không?”
Cho hắn gặp? Vậy nàng chính là đứa ngốc! Ngự Thiên Dung mang trà lên uống, không thèm quan tâm hắn, Tịch Băng Toàn ha ha cười, “Phu nhân thật sự là lãnh tình a!”
“Bớt nói nhảm đi, dù sao ngươi đã từng tham dự chuyện kinh doanh của Thục Nữ Phường, vậy không cần ta nhiều lời, tự ngươi tìm người mở một cửa hàng mới ở nơi khác là được. Về phần kiểu dáng quần áo, ta sẽ cho sư phó chuẩn bị bản vẽ cho các ngươi. Ba tháng kết toán lợi nhuận một lần.”
Tịch Băng Toàn yên lặng nhìn nàng, gạt tư tình qua một bên, nàng thật sự có thể lãnh đạm như thế sao? Bộ dáng lo làm việc chung kia thật sự khiến người ta chán ghét! Thôi, có vài thứ không thể gấp gáp được, sư phụ nói vậy thật đúng, “Phu nhân, vậy tranh của ngươi, ta cảm thấy đổi chỗ tổ chức hội bán đấu giá sẽ tốt hơn, không biết ngươi có đồng ý giao cho ta đi…”
“Cũng được, bất quá, chuyện này, ngươi không xuất nhân lực, vật lực, cho nên chúng ta chia năm-năm.”
“Được, vậy theo ý của phu nhân. Không biết phu nhân còn muốn làm sinh ý gì khác không, để ta biết trước còn chuẩn bị?”
Nghe vậy, Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn hắn, “Tịch Băng Toàn, ngươi có phải thực thiếu tiền không a, sao lại vội vã mở rộng sinh ý như vậy?”
Tịch Băng Toàn lắc đầu, chậm rãi nói, “Không, ta chỉ là cảm thấy hứng thú với tài hoa của phu nhân, hy vọng có thể khám phá xem phu nhân rốt cuộc có bao nhiêu tài hoa.”
Nhàm chán! Ngự Thiên Dung liếc hắn một cái, nàng còn khuya mới tin lời hắn! Hắn không phải một người đơn giản, nàng đã sớm cảm giác được, bất quá, thân phận của hắn rốt cuộc là cái gì, nàng không muốn truy cứu. Mình và hắn hợp tác, là tốt là xấu, nàng cũng không lo lắng, dù sao chỉ cần nàng không làm chuyện thương thiên hại lí là tốt rồi, về phần hắn muốn làm chuyện gì, đó là chuyện của hắn.
“Phu nhân, Bùi công tử cầu kiến.” Nha hoàn từ ngoài cửa vội vàng đi tới, cực kì cao hứng báo cáo.