Chương 72: CHƯƠNG 72: SƯ MUỘI ĐIÊU NGOA

Nữ tử ngẩn ra, khó hiểu nhìn Tịch Băng Toàn: “Sư huynh, sao vậy, ta nói sai cái gì sao?”

“Nàng không phải là nữ nhân của Nam Cung Tẫn, là người ta quen —— “

“Cái gì! Sư huynh, ngươi thật quá đáng nha?” Lục y nữ tử lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc nuối thương hại, tiếp tục nói: “Bộ dạng nàng tuy không tệ, bất quá, sư huynh, ánh mắt ngươi cũng quá kém nha, dù thế nào… Cũng không thể muốn một nữ nhân Nam Cung Tẫn đã chạm qua! Chậc chậc, nhớ tới sẽ —— “

“Câm mồm!” Tịch Băng Toàn và Triển Cảnh đồng thời mở miệng quát.

Nữ tử cong cong miệng, bất mãn nói: “Sư huynh, ngươi làm dữ ta làm cái gì, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!”

Ngự Thiên Dung liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Triển Cảnh, giết nàng!”

Triển Cảnh tuân lệnh, cũng không nểu Tịch Băng Toàn ở đây, lập tức rút kiếm công kích, đối với nữ tử mở miệng là tuôn ra ác ngôn này, hắn hết sức không thích!

Tịch Băng Toàn thấy Triển Cảnh tung sát chiêu, mày nhăn lại, “Phu nhân, nàng chính là nói năng bậy bạ một chút, tội không đáng chết!”

Ngự Thiên Dung hừ lạnh một tiếng, “Nếu một con chó điên tùy tiện vào, ta đều phải chịu đựng mặc nó loạn cắn ta, vậy Hội Họa Viên của ta còn có an bình sao?”

“Tiện nữ nhân, ngươi nói ai là chó điên!” Nữ tử vừa đỡ kiếm Triển Cảnh, vừa trợn mắt hét.

Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn nàng, “Ai đáp chính là người đó, ngươi không cần phải vội vã thừa nhận.”

“Ngươi ——” Nữ tử nheo mắt giận dữ, giơ tay trái lên, một loạt ngân châm mỏng mảnh bắn ra từ cổ tay áo, bay thẳng về hướng Ngự Thiên Dung.

Tịch Băng Toàn cả kinh, vội vàng vung kiếm ngăn lại, đinh đinh đang đang đánh rơi ngân châm xuống mặt đất.

Nữ tử thấy vậy, cả giận nói, “Sư huynh, ngươi giúp người ngoài khi dễ ta!”

“Sư muội, đừng náo loạn, mau dừng tay!” Tịch Băng Toàn đau đầu nhìn nàng, tính tình điêu ngoa của sư muội nhất định sẽ khiến Ngự Thiên Dung càng thêm tức giận. Nàng bây giờ đã rất phản cảm mình, cứ tiếp tục thế này nữa, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ được bước vào cửa viện này nữa.

Lục y nữ tử oán hận trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Thật sự là một ả hồ ly tinh, mới vừa tằng tịu với Nam Cung Tẫn, nay còn muốn câu dẫn sư huynh của ta!”

Chén trà trong tay Ngự Thiên Dung chỉ kém một chút là bị bóp nát, Triển Cảnh thấy sắc mặt phu nhân nhà mình càng thêm u ám, thanh kiếm trong tay không còn lưu tình nữa, khiến lục y nữ tử chỉ có thể ra hết sức chống đỡ. Hắn nay không còn lưu tình, giết người, hắn vốn không do dự!

Tịch Băng Toàn thấy tình hình không ổn, vội rút kiếm gia nhập vòng chiến, ngăn Triển Cảnh lại.

Lục y nữ tử đứng ở sau Tịch Băng Toàn, hì hì cười: “Sư huynh, ngươi quả nhiên vẫn là không nỡ để ta bị thương.” Nói xong còn không quên khiêu khích nhìn Ngự Thiên Dung một cái, ra vẻ rất đắc ý.

Đáng tiếc, Ngự Thiên Dung căn bản khinh thường nhìn nàng, thản nhiên ngồi uống trà.

Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ cúi đầu, quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, sư muội trời sinh tính tình thẳng thắn, lại được các sư huynh chiều chuộng nên có chút điêu ngoa…”

“Chuyện của nàng không liên quan đến ta, nếu không muốn chết thì mang nàng đi đi, bằng không, chớ trách ta không nể tình cũ. Đây đã là rất khoan dung với các người, nếu lần sau còn tùy tiện đến Hội Họa Viên của ta, giết không tha!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc bọn họ, xoay người nói với Triển Cảnh: “Triển Cảnh, ban lệnh xuống, Tịch công tử từ nay về sau xếp vào sổ đen của Hội Họa Viên, không cho phép bất luận kẻ nào cho hắn vào Hội Họa Viên một bước. Còn những người khác, nếu không được ta cho phép, đương nhiên cũng sẽ làm như vậy!”

Triển Cảnh nhìn thoáng qua Tịch Băng Toàn, cung kính gật đầu.

Mặt Tịch Băng Toàn lúc này đã không còn có thể giữ bình tĩnh hay vẻ lạnh lùng. Trong lòng hắn, so với tức giận sư muội, hắn càng không thể tin nàng có thể cứ như vậy hạ lệnh, cứ như vậy muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn? Người ta nói, một đêm vợ chồng trăm đêm ân, giữa bọn họ tuy không có danh nghĩa vợ chồng, nhưng đã có vợ chồng chi thân, hơn nữa không chỉ là một đêm triền miên, sao nàng có thể tuyệt tình như thế?

Ngự Thiên Dung liếc nhìn bọn họ một cái, nhếch khóe môi, lạnh lùng nói: “Thế nào, hai vị còn có chuyện gì muốn lưu lại tiểu viện của ta sao?”

“Hừ, ai muốn đến nơi rách nát này của ngươi, sư huynh, chúng ta đi!” Lục y nữ tử kéo cánh tay Tịch Băng Toàn, định lắc mình rời đi.

Tịch Băng Toàn giãy khỏi tay nàng, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn vào mắt nàng, đáy mắt âm trầm thăm thẳm. Lục y nữ tử sửng sốt, lời muốn nói đến miệng lại nuốt xuống.

Nói thật, nàng thực ra rất sợ vị sư huynh này.

Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi thật sự muốn như vậy?”

Ngự Thiên Dung dời mắt, không thèm nhìn hắn, nàng không muốn bản thân lại nảy sinh sinh tình cảm với loại nam tử lãnh tâm này. Tịch Băng Toàn thấy thần sắc nàng như vậy, nhẹ nhàng cười, trong giọng cười mang theo vài phần phẫn uất và âm trầm, hắn quay sang nhìn Triển Cảnh, “Tuy ngươi đã đổi tên thanh Triển Cảnh, nhưng ngươi vẫn chỉ là một hộ vệ được ta mua lại từ tay lâu chủ ngươi. Ta muốn một mình bàn bạc với phu nhân, hy vọng ngươi đi ra ngoài trước.”

Triển Cảnh do dự nhìn Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung lại không đáp lời, không có lệnh của Ngự Thiên Dung, hắn đi không được, không đi cũng không được, dù sao, hắn đã từng một hai lần chứng kiến qua năng lực của Tịch Băng Toàn, nếu chọc giận hắn, khó nói trước lâu chủ có thể vì vậy mà giận dữ, diệt bọn hắn hay không, phu nhân không chừng cũng sẽ chịu liên lụy…

Cân nhắc một hồi, Triển Cảnh đành nhượng bộ, “Phu nhân, có chuyện gì ngươi hãy nói rõ với Tịch công tử đi, thuộc hạ xin cáo lui trước, phu nhân nếu có gì cần, cứ kêu một tiếng là tốt rồi.”