Bùi Nhược Thần buồn bực nhìn Bùi phu nhân, “Được rồi, nương, con vừa trở về, mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi một lát. Con đã hiểu ý của nương rồi, giờ cho con nghỉ ngơi đi!”
Bùi phu nhân vừa nghe con nói mệt, lập tức đau lòng, vội dặn dò hạ nhân hầu hạ Bùi Nhược Thần, rồi tự mình xuống phòng bếp giám sát việc chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho con.
Bùi Nhược Thần thấy Bùi phu nhân rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, ngoắc ngoác tay gọi một gã hộ vệ ngoài cửa. Hộ vệ bước lại gần, “Công tử, có gì phân phó?”
“Lát nữa ta sẽ đi ra ngoài, ngươi nói với phu nhân là ta có chuyện cần việc, đến tối mới trở về.”
“Tuân lệnh.”
…
Đêm đó, trong Hội Họa Viên, nơi nơi treo đầy đèn lồng rực rỡ nhiều màu, khung cảnh thập phần xinh đẹp. Hạ Duyệt thưởng thức xung quanh, tặc tặc lưỡi gật gù, “Phu nhân, mấy cái đèn lồng này tạo hiệu quả tốt thật, về sau đến tối Đậu Đỏ Phường cũng trang trí như vậy đi!”
“Tùy ngươi!”
Phượng Hoa nhìn đám hạ nhân náo nhiệt sửa soạn, cúi đầu nói khẽ vào tai Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, đi thăm Triển Cảnh đi!”
“Ừm, được, đi thôi!”
Vào trong tiểu viện của Triển Cảnh, Ngự Thiên Dung khẽ thở dài một hơn. Phượng Hoa đẩy xe lăn đưa nàng đến cạnh Triển Cảnh, nói, “Phu nhân, ta ra ngoài giúp Hạ Duyệt chuẩn bị tiệc tối.”
“Cũng được.”
Triển Cảnh nhìn Ngự Thiên Dung, có chút thụ sủng nhược kinh, “Phu nhân, sao phu nhân lại tới đây?”
“Thương thế của ngươi thế nào?”
“Đã không còn trở ngại, phu nhân không cần lo lắng.”
Ngự Thiên Dung bỗng nhiên cảm thấy trái tim có chút chua xót. Nam nhân này a, luôn khiến người ta không thể cứng rắn một ngụm cự tuyệt, nhưng… nàng lại không thể… Ai… Nàng thật ra cũng rất ích kỷ, không phải sao?
“Phu nhân đang buồn rầu vì chuyện của ta? Phu nhân yên tâm, đối với Duệ Nhi thiếu gia… Ta không có…”
“Ta biết, là tự đứa nhỏ này quyết định, ta tin tưởng nhân cách của ngươi. Cho nên, không cần giải thích.”
Triển Cảnh cảm kích nhìn Ngự Thiên Dung, hắn chỉ sợ nàng hiểu lầm mình tranh thủ lúc nàng rời đi, cố ý thân cận Duệ Nhi, chiếm được hảo cảm. Nếu nàng thực sự nghĩ như vậy, hắn có thêm miệng cũng nói không rõ.
Ngự Thiên Dung nghiêm túc nhìn Triển Cảnh một hồi lâu, mở miệng định nói ra lời trong lòng, lại dừng lại. Mỗi khi định nói những lời này, nàng lại cảm thấy như yết hầu bị thứ gì chận lại. Ha ha, thật sự là buồn cười!
“Phu nhân, phu nhân có phải muốn nói cho ta biết chuyện của phu nhân và Phượng Hoa?”
Ngự Thiên Dung đỏ mặt lên, “Ngươi làm sao biết?”
Triển Cảnh ôn hòa cười cười, “Nhìn ánh mắt của Phượng Hoa là hiểu ngay.” Trước kia, ánh mắt Phượng Hoa nhìn phu nhân chỉ là có chút nghiền ngẫm, giống như cảm thấy nàng rất thú vị. Nhưng lần này trở về, hắn lại thấy ánh nhìn ôn như trong mắt Phượng Hoa, thái độ đối với phu nhân còn rất săn sóc. Nếu không thích phu nhân, người này sao lại có ánh mắt ôn nhu như vậy?
“Chuyện đó, ta…”
“Phu nhân không cần cố kỵ ta, ta nói rồi, ta cho tới bây giờ đều không vọng tưởng có được phu nhân. Ta chỉ muốn ở bên cạnh bảo hộ phu nhân và Duệ Nhi mà thôi.” Đúng vậy, chỉ cần có thể bảo vệ tốt bọn họ, thường xuyên ngắm nhìn hai mẹ con nàng, là đủ rồi! Có thể thấy nàng hạnh phúc, thấy nàng khoái hoạt, là đủ rồi!
Giọng nói ôn hòa của Triển Cảnh tựa như chất làm ẩm không khí, khiến Ngự Thiên Dung cảm thấy chung quanh mình đều bị ẩm, ngay cả hai mắt cũng ươn ướt, lời nói nghẹn ở yết hầu càng khó nói ra, “Triển Cảnh… Ta…”
“Phu nhân, nếu phu nhân không chán ghét ta, vậy thì để cho ta tiếp tục bảo hộ phu nhân và thiếu gia đi!”
“Ta…”
“Ta chỉ có thỉnh cầu này thôi.” Triển Cảnh nói thực kiên quyết, thực nghiêm túc, thực thành khẩn!
Ngự Thiên Dung sụt sịt, tự lăn chiếc xe, đưa lưng về phía Triển Cảnh, “Thực xin lỗi, cám ơn ngươi!”
Triển Cảnh nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia chậm rãi rời đi, trong lòng có chút đau, cũng có chút an ủi, chung quy, hắn vẫn có thể ở lại bảo hộ nàng, có thể tiếp tục nhìn nàng mà sống… Như vậy là tốt rồi!
“Sao không nói cho phu nhân biết tâm ý của ngươi?” Phượng Hoa không biết khi nào thì trở về, như ảo ảnh xuất hiện trước mặt Triển Cảnh.
Triển Cảnh nhướn mi, “Ta đã nói thực rõ ràng! Hay là, Các chủ không vừa lòng đáp án của ta?”
Phượng Hoa nheo mắt, ánh mắt nhìn Triển Cảnh trở nên thâm thúy lên, “Ngươi biết?”
“Vốn không biết, nhưng ở chung lâu, liền bất tri bất giác thấy ngươi và Các chủ tương tự, rất tương tự, cho nên liền lớn mật đoán!”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Vậy ngươi cũng thực giỏi, cư nhiên là người thừa kế duy nhất của Trì gia, vậy mà còn lẫn vào trong Ám Ảnh Các của ta nhiều năm như vậy.”
“Cũng ít nhiều nhờ Các chủ giơ cao đánh khẽ.”
“Hừ, ngươi đã thiếu nợ ta một nhân tình, như vậy, có phải, nên trả hay không?”
Triển Cảnh biến sắc, “Các chủ muốn ta làm gì?”
“Nói cho phu nhân, ngươi thực thích nàng, nói nàng cưới ngươi làm phu!”
A? Triển Cảnh chưng hửng, ngơ ngác nhìn Phượng Hoa, hắn đang nói cái gì? Mình không bị lãng tai đi?
“Ê!” Phượng Hoa liếc xéo một cái, “Hiện tại đừng ngơ ngác nữa, nhớ kỹ lời của ta, rồi hẵng tiếp tục ngơ ngác!”
“Vì sao?” Thiên ngôn vạn ngữ, Triển Cảnh chỉ có thể hỏi ra một câu như vậy.
Phượng Hoa thở dài, có chút đáng tiếc nói: “Đương nhiên là bất đắc dĩ a, mệnh của phu nhân phải có tam phu, không, ít nhất là tam phu, bằng không, phu nhân sẽ không thể sống lâu. Thế nên, vì có thể cùng nàng nắm tay cùng nhau đi cả đời, ta chỉ có thể tìm thêm hai người nữa cùng ở với nàng! Bằng không, ngươi tưởng ta làm vậy là vì ta thích ngươi sao!”
Triển Cảnh nhìn Phượng Hoa hồi lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, “Các chủ, nguyên lai ngươi cũng có lúc không được tự nhiên a? Ha ha ha… Rõ ràng chính là nhìn trúng ta, còn nói không thích! Ngươi thật là vị Các chủ vô tình của chúng ta sao? Thật sự là rất không thể tin được a!”
“Hừ, cười cái gì, ngươi phải cảm tạ sự rộng lượng của ta!”
“Ha ha, Các chủ, ngươi có rộng lượng hay không cũng không thành vấn đề, ta vốn không muốn tranh giành cái gì với bất kì ai, ta chỉ muốn bảo hộ phu nhân thôi. Về phần phu nhân muốn cưới ai, ta sẽ không phản đối.”
Phượng Hoa bĩu môi, “Dối trá, ta không tin trong lòng ngươi không có một chút ghen tuông!”
“Ngươi muốn nghe lời nói thật?”
Phượng Hoa liếc mắt nhìn hắn, ngươi lại nhảm nhí cái gì vậy!
Triển Cảnh tựa lưng vào gối, ánh mắt có chút phiền muộn, trong phiền muộn còn có một ít tang thương, “Ta có ghen chứ. Ta đương nhiên cũng hy vọng mình có thể đứng ở cạnh phu nhân, cùng nàng sóng vai mà đi, làm một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng thế sự há có thể đều theo ý nguyện của mình. Có một số việc là nhất định không thể thay đổi.”
“Ví dụ như?”
“Chuyện này không cần Các chủ phiền lòng. Dù sao Các chủ thích làm thế nào thì cứ làm thế đó, không cần băn khoăn đến ta!”
Phượng Hoa tức giận nhìn Triển Cảnh, tuy rằng hắn lúc nãy nói chuyện giống như đang vui đùa, nhưng hắn cũng là thật tâm chấp nhận tên này cùng yêu phu nhân, nhưng… thái độ của tên này là thế nào đây? Làm như là đang nhường mình vậy. Hắn khó chịu! Thật sự rất khó chịu a!
“Phượng Hoa, về sau trong mắt ta, ngươi vẫn là hộ vệ Phượng Hoa của phu nhân, cho nên, ngươi không cần băn khoăn gì hết.”
“Qua một bên đi, nàng đã biết thân phận của ta, không cần ngươi tới quan tâm. Ngươi chỉ cần suy nghĩ kỹ đề nghị của ta là được rồi. Nếu trong vòng một năm, ngươi vẫn làm không được, vậy thì, trong danh sách bị ám sát của Ám Ảnh Các sẽ có thêm cái tên Triển Cảnh! Ngươi tự châm chước đi!” Phượng Hoa yêu nghiệt mỉm cười, thản nhiên quay lưng phi thân đi, lưu lại Triển Cảnh buồn bực nằm trên giường.
Mình không tranh nữ nhân với hắn cũng là tội sao? Lại còn quy định kỳ hạn, thật thật… Thật sự không thể hiểu nổi đầu óc tên đó làm bằng cái gì! Mà buồn bực nhất là, tên đó cư nhiên là thủ lĩnh của mình!
…
Phượng Hoa buồn bực nghiêm mặt rời đi, lúc đi đến chính viện vừa vặn thấy Bùi Nhược Thần phi thân tiến vào, bĩu môi hỏi, “Ồ, Bùi đại thiếu, sao có cửa lớn lại không đi? Bùi đại thiếu thích trèo tường* sao?”
- Phượng Hoa đang có ý chế nhạo Bùi Nhược Thần. “Trèo tường” còn có nghĩa ám chỉ việc ngoại tình, Bùi Nhược Thần hiện tại đang là người có vợ, vậy mà cứ đi theo Ngự Thiên Dung tò tò, tính ra cũng rất giống đang ngoại tình ^^
“Phải, ta rất thích. Sao vậy, ngươi không vui? Ai trêu chọc ngươi?”
“Không ai, nhưng mà ngươi đó, cứ đến đây hoài như vậy, không sợ nữ nhân trong nhà nổi điên? Lúc ở cửa thành, ta thấy nàng tức giận không nhẹ đâu, ngươi không ở nhà an ủi giai nhân sao?”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Ai thích an ủi thì đi đi, ta không cản.”
“Hai người đừng gây sự nữa.” Ngự Thiên Dung ngồi trên xe lăn, được một nha hoàn chầm chậm đẩy tới.
Phượng Hoa lập tức bước tới thay cho nha hoàn kia, “Phu nhân, sao nàng tới đây?”
“Còn không phải vì nghe được động tĩnh của người nào đó.” Ngự Thiên Dung quay ra nhìn nha hoàn phía sau, “Thư Đào, ngươi đến phòng bếp mang chút món ăn nhẹ lại đây, thuận tiện pha cho chúng ta một bình trà.”
“Vâng, phu nhân.”
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần một cái, hạ thấp giọng nói: “Ngươi nhận được tin nên tới rồi sao? Chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi!”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần chợt lóe, đầu khẽ gật.
Ba người đi vào trong thư phòng, Phượng Hoa đóng cửa lại, nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, nàng cũng…”
“Ta không thu được tin của người nhà, bất quá, thu được lời nhắc nhở ‘hảo tâm’ của người khác.” Nói xong lấy ra một phong thư ngắn.
Bùi Nhược Thần nhận lá thư, mở ra xem, sau khi đọc xong mặt nhăn mày nhíu, cái này và tin tức mà hắn thu được có chút khác nhau!
Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn hắn: “Có phải có chút khác với tin tức của ngươi?”
“Đúng vậy, đại đồng tiểu dị*, bất quá tiểu dị kia có thể giúp chúng ta chuyển thắng vì bại.”
- đại đồng tiểu dị = đa số là giống, chỉ có một chút là khác
Phượng Hoa cũng xem lá thư kia, nghi hoặc hỏi: “Nàng là nói có người cố ý làm chúng ta lạc hướng?”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Ừm, hơn nữa, ta tình cờ nhận ra bút tích của nha hoàn này, ta cứ tưởng Hạ Duyệt chọn người thực cẩn thận, không ngờ vẫn có cá lọt lưới a! Nếu không phải ta nhớ rõ bút tích của nàng, ta không chừng còn phân vân, không biết có nên tin lá thư này hay không!”
“Là ai?”
Ngự Thiên Dung ngoắc ngoắc tay gọi Phượng Hoa. Phượng Hoa cúi người, nghe Thiên Dung nói khẽ vào tai mình: “Chàng phải đi nhìn chằm chằm nha hoàn bình thường vẫn luôn dọn dẹp phòng vẽ tranh của ta, đừng đả thảo kinh xà.”
“Ừm, tốt nhất là để ả nghĩ rằng chúng ta tin lời ả, nhưng lại không thể để cho ả biết chúng ta đang theo dõi ả.” Bùi Nhược Thần bổ sung, “Về phần phải làm như thế nào, phải xem vào bản lãnh của nàng, ta nghĩ, nàng thừa sức thu phục một tiểu nha hoàn.”
Phượng Hoa bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, bất quá, không có phản bác lời hắn nói, chỉ hỏi thêm: “Như vậy, có cần thông tri Hạ Duyệt và mọi người?”
“Đương nhiên phải nói cho Hạ Duyệt, bất quá, Triển Cảnh và Trì Dương đang dưỡng thương, đừng để bọn họ quan tâm.” Ngự Thiên Dung nhẹ giọng nói, ngữ khí rõ ràng có chút lo lắng.
Phượng Hoa nhíu mày, “Không bằng, ta đi gọi thêm người đến hỗ trợ?”
“Không cần, nếu không đủ người, cứ trực tiếp tìm đến Bùi đại thiếu là được, đây là biện pháp tốt giúp hắn gần gũi với Duệ Nhi đó nha!” Ngự Thiên Dung mỉm cười, Phượng Hoa gật gù ngộ ra, liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái liền đi ra ngoài làm việc.