Chương 428: CHƯƠNG 423: NGUYỆN VỌNG A

Như tiểu nhị dự đoán, Bùi Nhược Thần vừa nghe nói Viên lão hôn mê, liền lập tức gấp rút trở về.

Nhưng khi hắn trở lại khách sạn lại thấy Viên lão đang trò chuyện vui vẻ với Ngự Thiên Dung! Ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng đảo sang tiểu nhị, tiểu nhị vô tội nhún nhún vai: lúc tiểu nhân đi ra ngoài, lão tướng quân quả thật là hôn mê a!

Bùi Nhược Thần bất đắc dĩ đi vào trong, “Viên lão, thân thể của ngài thế nào? Có cần thỉnh đại phu đến không?”

Viên lão thở dài, “Ai… không cần thỉnh, ta chính là một lão già sống không được bao lâu, dù sao hai tay đã dính đầy huyết tinh, nên chết thì cứ chết thôi! Không có gì to tát lắm!”

Ách! Trên đầu Bùi Nhược Thần dâng lên mấy cái hắc tuyến, hắn biết, lão nhân thế này là sắp bão nổi. Nhưng hắn khi nào thì trêu chọc lão? Vừa mới không phải bị mắng xong sao? Chẳng lẽ còn không đủ?

Lúc này lại nghe Viên lão thở dài thở ngắn, “Ai… tâm nguyện bao lâu nay của ta, vốn nghĩ ông trời đã chịu mở mắt, sắp có thể đạt thành, ai biết, giờ lại sẽ trở thành bọt nước!”

Bùi Nhược Thần kiên trì hỏi, “Viên lão có tâm nguyện gì?”

Viên lão ai oán nhìn hắn một cái, “Còn có cái gì, chính là vị tiểu thiếu chủ mà ta tâm tâm niệm niệm a!”

Ách!

Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung đồng loạt dời đi ánh mắt, xem ra lão nhân này đang định dùng khổ nhục kế.

Phượng Hoa nhìn thần sắc hai người bọn họ cũng đoán được vài phần, xem ra, thân phận Duệ Nhi đã bị bại lộ a! Bất quá, hắn thật tò mò, lão nhân này có lai lịch gì, cư nhiên có thể làm cho tên Bùi Nhược Thần này ngoan ngoãn như vậy?

“Khụ khụ, Viên lão a, nếu ngài muốn có một đứa nhỏ để cùng chơi, ta có thể cho người mang đến cho ngài xem.”

Ánh mắt Viên lão nhất thời sáng ngời, “Ngươi nói thật?”

Bùi Nhược Thần có chút bất đắc dĩ, “Đương nhiên là thật.”

“Tốt lắm!” Viên lão liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, bất quá khi ánh mắt xẹt qua người Ngự Thiên Dung lại trở nên ai oán, “Ai… còn không biết Ngự phu nhân có đồng ý hay không đâu! Tiểu tử ngươi nói chuyện, ta nào dám tin!”

Ngạch! Ngự Thiên Dung há hốc mồm, lão nhân này định kéo cả nàng vào tròng!

Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn nàng một cái: nàng giải quyết đi!

Ngự Thiên Dung bất mãn trừng mắt nhìn hắn, đây là lão gia thần của ngươi, giao cho ta làm gì!

“Phu nhân, ta thấy nguyện vọng của lão tiền bối cũng thực khiến người ta cảm động, không bằng phu nhân để cho lão nhân gia toại nguyện đi!” Phượng Hoa thực ngoài ý muốn mở miệng nói một câu.

Viên lão và tiểu nhị đều kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, nam nhân này sao lại thế này? Hắn cũng biết chuyện? Không những không ngại, còn hào phóng khuyên Ngự Thiên Dung thỏa mãn tâm nguyện của lão?

“Được rồi, ta sẽ bảo Triển Cảnh mang Duệ Nhi đến thăm Viên lão!”

“Không cần, cứ để ta đi thăm Duệ Nhi thiếu gia!” Thần thái Viên lão bỗng nhiên trở nên sang sảng, vẻ mặt đầy kích động. Đám người Bùi Nhược Thần thấy vậy, thật muốn mở miệng mắng mấy câu, ngay cả tiểu nhị cũng nhịn không được nói thầm trong lòng: lão tướng quân a, dù gì cũng phải cố gắng giả bộ một hồi a, đừng quá giả như vậy a!

Bùi Nhược Thần liếc nhìn bọn họ một cái, có chút bất đắc dĩ, “Nếu đã vậy, Viên lão hãy đi cùng chúng ta đến Ly Quốc một chuyến, dù sao Thanh Quốc gần đây không an ổn, Duệ Nhi muốn tới cũng không an toàn.”

“Tốt, bất quá, phải nhanh chóng khởi hành, ta chờ đã lâu lắm rồi a! Chỉ xem mấy bức tranh loạn thất bát tao của đám tiểu tử kia gửi về căn bản không đủ giải nghiện a!”

Cái gì?

Ngự Thiên Dung, Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần đồng thời trừng mắt nhìn Viên lão: lão nhân gia à, ngài cũng quá mức rồi a!

Viên lão ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng ha ha cười pha trò, “Vậy coi như đã quyết định như vậy, ta sẽ trở về sửa soạn một chút, chuẩn bị xong liền đi. Ừm, ngày mai đi đi!”

“Ai…” Ngự Thiên Dung nhìn lão nhân tuổi cao còn thoăn thoắt xoải bước dài, trong lòng không nhịn được rối rắm, lão nhân này rất biết ép buộc!

Tiểu nhị cũng đi theo rời đi.

Bùi Nhược Thần quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, “Nguyên nhân đầu đuôi việc này cũng là do nàng gây ra, cho nên, về sau lão nhân có chiêu số gì, đều giao cho nàng ứng phó!”

“Ông ấy là người của ngươi nha!”

Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Nhưng Duệ Nhi là đứa con mà nàng quan tâm nhất, ta thì không ngại cho hắn đi theo Viên lão hồ nháo a!”

“Ngươi!” Ngự Thiên Dung mắt lạnh nhìn hắn.

Thấy hai người bọn họ như sắp đánh nhau đến nơi, Phượng Hoa thở dài, “Phu nhân, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi!”

“Khoan đã, mang theo nón rồi đi!” Bùi Nhược Thần từ trên người lấy ra một cái gói to, lại từ bên trong rút ra một cái nón có khăn lụa che mặt, đưa cho Phượng Hoa, “Nơi này dù sao cũng là Thanh Quốc, che giấu tung tích thì tốt hơn.”

Phượng Hoa trầm mặc đội nón cho Ngự Thiên Dung, đẩy xe đưa Ngự Thiên Dung ra khỏi khách sạn.

“Phu nhân, nàng có muốn đi thăm Tịch Băng Toàn không?”

Ngự Thiên Dung ngồi trên xe lăn nhìn đường phố náo nhiệt, trầm mặc không nói gì. Đến thăm hắn một chút sao? Ha ha, khoảng cách giữa bọn họ không phải đã xa lắm rồi sao? Nhẹ nhàng lắc đầu, “Không đi, bất quá, ngươi có thể đi thay ta… Ừm, thôi, để Bùi Nhược Thần đi đi, hắn quen người Lan gia, để ta bảo hắn đi đón ba người Lan gia lại đây đi! Lần này họ sẽ cùng chúng ta trở về!”

“Phu nhân, Lan gia là loại người nào?”

“Là người của Bách Thú Vực Sâu, cốc chủ và ta có chút sâu xa, dù sao ta đã đáp ứng giúp bà ấy một việc.”

Bách Thú Vực Sâu? Phượng Hoa nhíu mày, người nơi đó nhân có thể đi ra, còn cần phu nhân hỗ trợ? “Phu nhân, nàng phải giúp bọn họ cái gì?”

“Cũng không có gì, bất quá là bảo hộ ba người mà thôi!”

Bảo hộ? Người của Bách Thú Vực Sâu cần phu nhân đến bảo hộ sao? Phượng Hoa bỗng có dự cảm cực kì không tốt, “Phu nhân, bọn họ không cần chúng ta ra tay giúp a!”

“Không sao cả, đã đáp ứng đương nhiên phải làm, dù sao lúc ở đáy cốc, ta và Bùi Nhược Thần đã thiếu không ít nợ ân tình của bọn họ. Tri ân báo đáp a!”

“Đúng vậy, tri ân báo đáp, vậy ta sẽ đi đón ba tên kia lại đây!” Bùi Nhược Thần không biết xuất hiện từ khi nào, thản nhiên nói.

Ngự Thiên Dung cũng không nói gì thêm, nàng biết, hắn hiểu nên làm như thế nào.

Nhưng Bùi Nhược Thần không lập tức rời đi, ngược lại cúi đầu nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ta nghĩ, nàng vẫn là nên đi cùng ta đi!”

Phượng Hoa yên lặng nhìn hai người bọn họ, cảm thấy giữa bọn họ dường như có một bí mật, mà chính mình lại không biết, cảm giác như vậy không tốt, rất không tốt! Nhưng lúc này hắn lại không thể mở miệng hỏi, thời cơ không thích hợp a!

“Vậy ta trở về khách sạn chờ hai người!”

Bùi Nhược Thần nhìn hắn, nói, “Không cần, ngươi hãy tới chờ ở gần phủ Tiêu Dao Hầu để tiếp ứng chúng ta!”

Phủ Tiêu Dao Hầu? Phượng Hoa ngạc nhiên nhìn Bùi Nhược Thần: sao lại thế này?

Bùi Nhược Thần nhìn hắn một cái, cười mà không đáp, chỉ vươn một bàn tay ra, cùng Phượng Hoa đẩy xe đưa Ngự Thiên Dung về phía trước.

Phượng Hoa đầy bụng hồ nghi nhìn hắn, chẳng lẽ đám người Lan gia kia có quan hệ với Tịch Băng Toàn?

“Nàng thật sự không đi gặp hắn sao? Lần này nếu không gặp, sau này, hắn có thể càng bận rộn!” Bùi Nhược Thần thản nhiên nói, tựa hồ đang khuyên giải an ủi, lại tựa hồ đang thở dài, cũng như đang trêu chọc nàng.

Ngự Thiên Dung liếc nhìn Phượng Hoa đi phía sau một cái, chậm rãi trả lời, “Không cần gặp.”

Bùi Nhược Thần gật gật đầu, lại lắc đầu, không biết là có ý gì. Mà Ngự Thiên Dung cũng không có tâm tư đi đoán ý của hắn, ba người im lặng đi trên đường, hết sức điệu thấp nhưng vẫn thỉnh thoảng thu hút ánh mắt của người qua đường. Bởi vì thần vận của Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa rất khiến người ta chú mục.

Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa cùng nhau đẩy xe lăn, nhìn như lạnh lùng, nhưng mỗi khi cúi đầu nhìn về phía người ngồi trên xe, ánh mắt lại tự nhiên hiện lên một chút nhu hòa, khiến cho thân ảnh ba người bọn họ có vẻ thực hòa hợp, làm cho người ta cảm thấy thật nhàn nhã, thật xinh đẹp, nhất là khi ánh nắng ôn hòa phủ lên trên người bọn họ, cảnh tượng càng thêm hoàn mỹ.

Trước cửa tòa đại viện ngay sát bên cạnh phủ Tiêu Dao Hầu, hai bóng người lẳng lặng chờ người ở bên trong đi ra. Lúc này, Bùi Nhược Thần đã sớm mang mặt nạ dịch dung, còn Phượng Hoa đã ẩn thân vào trong rừng cây bên ngoài đại viện.

Đại môn kẽo kẹt một tiếng mở ra, người đi ra là Lan Tĩnh. Lan Tĩnh nhìn thấy khách đến là một người đội nón che kín mặt, một người thì mặt mũi lạ hoắc, trong lòng có chút chưng hửng, chẳng biết đây có phải là loại ám hiệu gì không.

“Chào Lan thiếu gia, đã lâu không gặp!”

Lan Tĩnh vừa nghe thanh âm này, thần sắc liền vui vẻ, bước nhanh đi xuống bậc thang, “Là các ngươi!”

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Đúng vậy, bà nội ngươi có khỏe không?”

“Đều khỏe, mời Ngự phu nhân vào.” Trong lòng Lan Tĩnh là thật vui mừng, hắn vẫn còn nhớ rõ nữ tử này, ở bên ngoài lâu lại thấy chẳng có gì vui để chơi.

Bùi Nhược Thần liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt khẽ chợt lóe, vận nội lực mang cả Ngự Thiên Dung lẫn xe lăn vào trong nhà. Lan Tĩnh thế này mới phát hiện dị thường, ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, ngươi…”

“Không có gì, đi thôi, đi gặp bà nội của ngươi đi.”

“Thật đúng là nha đầu a!” Cùng với giọng nói đầy khỏe mạnh truyền ra, một bóng người thoáng hiện, Quan Thanh Thu mặt mày đầy ý cười đi đến trước mặt Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn bà, “Câu càng già càng dẻo dai dùng ở trên người bà thực không sai nha!”

“Ha ha, phải nói là ta phong vận do tồn chứ!” Quan Thanh Thu khẽ cười rộ lên, bất quá khi ánh mắt đảo qua chiếc xe lăn, sắc mặt lập tực cả kinh, “Nha đầu, ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì, lần này tới là chuẩn bị mang đi ba bảo bối nhà của bà đi.”

Quan Thanh Thu khẽ ghé mắt nhìn Ngự Thiên Dung, hồi lâu sau mới thở dài, “Ngươi tới được cũng thật đúng lúc!”

“Ừm, vậy là tốt rồi!”

Quan Thanh Thu nhìn sang hướng tòa viện cách vách, có chút tiếc nuối hỏi: “Không gặp hắn sao?”

“Không cần!”

“Vậy vào trong uống chén trà một lát đi!”

Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Cũng không cần, chúng ta còn có chuyện cần xử lý, hãy bảo bọn họ thu dọn xong lập tức đi!”

Quan Thanh Thu nhăn mày lại, “Không cần gấp như vậy a!”

Ánh mắt Bùi Nhược Thần thoáng hiện hờn giận, lạnh lùng nói: “Lan lão phu nhân, chúng ta không có thời gian rảnh, mong lão phu nhân đừng dùng tiêu chuẩn của mình để cân nhắc kế hoạch của chúng ta!”

Quan Thanh Thu nghe Bùi Nhược Thần nói chuyện lãnh đạm như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, nam nhân này thật sự là quá kiêu ngạo, tuyệt không biết kính già yêu trẻ gì hết!

“Đúng rồi, còn có một việc ta phải nói với bà một tiếng, ta không tính vào phủ tướng quân, nhưng ta sẽ tận lực bảo vệ tốt bọn họ.”

Quan Thanh Thu sửng sốt, ý của Ngự Thiên Dung thực rõ ràng, đây là muốn nói cho bà một tiếng, không phải là đến để thương lượng. Cũng phải, bà hiện tại dù gì cũng coi như là có việc nhờ người ta, sao có thể để cho người khác hy sinh quá lớn vì nhà mình! Trầm mặc hồi lâu, bà gật gật đầu, “Như vậy, liền kính nhờ ngươi!”

“Yên tâm, nếu ta đã đáp ứng rồi, đương nhiên sẽ dùng hết toàn lực đi làm.”

“Tốt, ta tin tưởng ngươi.”