“Lại nói, ta nhớ, Phượng Hoa tựa hồ cũng không quá thích cầm kỳ thư họa a!” Bùi Nhược Thần lại bổ sung một câu. Phượng Hoa thấy ý cười trong mắt Bùi Nhược Thần, tức giận đến hai lá phổi muốn nổ ra! Tên này định gây sự gì đây?
Ngự Thiên Dung cẩn thận hồi tưởng một chút, phát hiện Phượng Hoa đúng là không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, hắn tựa hồ chỉ thích… Ừm, giống như chỉ thích suy nghĩ làm thế nào để dụng độc vô cùng nhuần nhuyễn và làm thế nào đả bại đối thủ!
Chậc, nghĩ như vậy, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên cảm thấy mình hình như rất không hiểu con người Phượng Hoa, không khỏi có chút áy náy nhìn Phượng Hoa, “Ha ha, chuyện đó, Phượng Hoa, lâu như vậy, ta hình như đều chưa hỏi ngươi thích cái gì a?”
Phượng Hoa vừa thấy vẻ ảo não trong mắt Ngự Thiên Dung, nhất thời càng thêm ghét bỏ Bùi Nhược Thần, người này thuần túy là muốn làm hắn xấu mặt! “Phu nhân không cần lo lắng, nếu muốn biết ta thích cái gì, rất đơn giản, chỉ cần chúng ta thành thân, chuyện gì ta đều có thể nói cho ngươi, bao gồm ân oán của ta và người kia.”
A! Ngự Thiên Dung chưng hửng, ta đâu có rảnh dữ vậy, chỉ vì chuyện này mà kết hôn, cút qua một bên đi! Thấy hai người cứ liên tục đưa mắt ngầm trừng nhau, Ngự Thiên Dung nghĩ nghĩ một lát, mở miệng đề nghị, “Ta từng nghe qua một khúc tên là Huynh Đệ Ca, không bằng ba người chúng ta cùng hợp tấu đi!”
“Huynh đệ?” Bùi Nhược Thần và Phượng Hoa nhìn nhau, không biết là tâm tình gì, bất quá cuối cùng hai người đều gật đầu.
Ngự Thiên Dung vươn tay gảy lên dây dằn, làn điện thâm trầm lại mang theo trào dâng cảm xúc chậm rãi bay quanh quẩn trong viện:
Ta nên nói thế nào, ta nên làm thế nào. Nói hay nói, làm hay không làm, đều là sai. May mà ngươi có ta, ta có ngươi. Chúng ta chung quy là ai, chung quy là cái gì. Là ai ép buộc ta phải sống thế này, là ai buộc ta phải ép đuối sống dưới chân người khác?
Bên phải ta là ngươi, bên trái ngươi là ta. Có lẽ ngươi đúng, có lẽ ta sai. Hỏi vì sao phải trầm mặc làm ác, chẳng lẽ dối trá không phải đại gian đại ác. Thứ ta nên nói đã nói, chuyện ta nên làm đã làm. Ngươi và ta cùng tồn tại trong huyết tinh, sống đã không có khoái hoạt, mất đi lối thoát, ngay cả phản kháng cũng chậm một nhịp! Đừng nói người cứu hoả cũng sẽ bị phỏng, cái gọi là giải thoát không đồng nghĩa với chạy trốn.
Huynh đệ một hồi, chưa bao giờ phân riêng là ngươi hay ta. Tay chân một đôi, chưa bao giờ phân riêng là trái hay phải. Bằng hữu chưa bao giờ có một phân hứa hẹn, nhưng chân tình vẫn như cũ, một cho ta, một cho ngươi!
…
Lần đầu tiên nghe bài hát này, Ngự Thiên Dung đã cảm thấy dạt dào cảm xúc. Con người sống trên đời có thể có được một, hai huynh đệ bằng hữu chân chính đúng là không dễ. Không dính dáng đến lợi ích, hai người vẫn dành cho nhau tình bằng hữu chân thành, mặc kệ là vào thời đại nào đều khiến người ta cảm động!
Bùi Nhược Thần lẳng lặng nghe, muốn nhớ kỹ lời bài hát. Hắn nhìn sang Ngự Thiên Dung, ánh mắt có chút suy nghĩ: ca khúc này chẳng lẽ là do nàng đặc biệt chọn cho hai người bọn hắn? Bởi vì nghe thế nào, đều cảm thấy từ ngữ bên trong cứ như đang hình dung tên Phượng Hoa kia, đặc biệt câu: “Sống đã không có khoái hoạt, mất đi lối thoát, ngay cả phản kháng cũng chậm một nhịp.”
Theo ý hắn, hoàn toàn chính là những từ đặc tả Phượng Hoa a!
Ý tưởng của Phượng Hoa và Bùi Nhược Thần trên cơ bản là đại đồng tiểu dị, cho nên hai người nhất thời cùng làm một cái quyết định, phải học giỏi khúc này!
Hát xong, Ngự Thiên Dung quay sang nhìn hai người, thật sâu thở dài, “Tình nghĩa huynh đệ trong giang hồ có đôi khi thật sự làm cho người ta cảm động, bất quá, loại huynh đệ đồng cam cộng khổ này chỉ còn rất ít!”
“Thiên Dung, khúc này tốt lắm a, nàng đàn lại một lần đi, ta muốn thổi sáo thử xem sao!” Bùi Nhược Thần có chút tâm động nói.
Ngự Thiên Dung mỉm cười gật gật đầu, Phượng Hoa thấy hai người bọn họ một người thổi sáo một người đàn, còn mình thì trong tay không có đạo cụ gì có thể dùng, ảo não a! Hắn đành ngồi xuống cạnh Ngự Thiên Dung, kiêu ngạo nói: học tập điều khiển a!
Bất quá nghe xong chừng hai lần, Phượng Hoa liền thấy rất ngứa tay, làn điệu này rất có nhiệt huyết nam nhi, rất hợp khẩu vị của hắn, muốn học a! Vì thế hắn vội vàng đi tìm Đàm đại thiếu phu nhân, mượn một cây cầm cổ, theo Ngự Thiên Dung học đàn.
Đàm thiếu phu nhân ở trong viện của mình nghe được tiếng đàn, trong lòng nổi lên tò mò, liền lặng lẽ tới gần viện của Ngự Thiên Dung, kết quả phát hiện là ba người hợp tấu, hơn nữa, cư nhiên rất có hào khí, âm điệu rất hài hòa. Nhìn cảnh ba bóng người hòa hợp cùng đàn hát, nàng bỗng nhiên thấy cảm động. Hình ảnh như vậy, thật sự đã lâu lắm không có dịp nhìn thấy, không biết về sau muội muội thành thân tồi, các phu quân cưới về có thể hòa hợp như vậy không?
Có đôi khi thật sự hâm mộ Ngự phu nhân a! Đàm đại thiếu phu nhân khe khẽ thở dài, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người, kia không phải là Nam Cung Tẫn sao?
Ai… Đây cũng là một nam nhân đáng thương a, rõ ràng đã tới tới rất gần Ngự phu nhân, lại giống như cách mấy ngọn núi, khó có thể bước đi.
“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đã trở lại, hơn nữa, lão gia muốn nô tài đến mời Ngự phu nhân và các công tử cùng đi nghị sự.” Một gia đinh tiến lên bẩm báo, cắt đứt màn xem biểu diễn âm nhạc của Đàm đại thiếu phu nhân.
“Ừm, ta biết rồi. Ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần để ý đến ta.”
“Vâng.”
…
Đàm lão gia gọi Ngự Thiên Dung, Bùi Nhược Thần, Phượng Hoa và Nam Cung Tẫn cùng đến, sắc mặt có chút nghiêm túc, “Ngự phu nhân, trước ngày chính thức quyết định, chúng ta đều hy vọng phu nhân và Hộ Quốc tướng quân có thể tu luyện mấy ngày. Nếu các vị đã chuẩn bị tốt, như vậy, ta sẽ mang hai vị đi xem khu vực tu luyện!”
“Đàm lão gia, xin đợi đã.” Phượng Hoa bỗng đứng lên nói, “Hai chân của phu nhân chúng ta không tiện, ta thấy vẫn là để ta đang đi thôi!”
Đàm lão gia có chút ái muội nhìn Phượng Hoa, “Phượng công tử không cần lo lắng, ta nghĩ Hộ Quốc tướng quân sẽ biết cách chăm cóc Ngự phu nhân, nói thế nào, hắn cũng là khách của chúng ta a!”
Bùi Nhược Thần thấy Phượng Hoa còn muốn nói cái gì, vội đưa tay giữ chặt lấy hắn, “Nơi này nhiều người nhiều miệng, ngươi không cần làm chuyện uổng phí.” Nói xong lại nhìn về phía Nam Cung Tẫn, hòa thuận nói: “Biểu đệ, ta nghĩ đệ hẳn là sẽ chăm sóc tốc cho Thiên Dung, đúng không?”
Nam Cung Tẫn gật gật đầu, bất quá trong lòng đã sớm bất mãn, hai tên này rõ ràng là có ý đồ với Ngự Thiên Dung, nhưng hắn lại không thể nào mở miệng chỉ trích bọn họ, bởi vì hắn đã là quá khứ bị bỏ qua!
Trong ngực bị nghẹn khó chịu, lại không có cách nào phát tiết! Nam Cung Tẫn chỉ có thể cố nuốt xuống cỗ hờn dỗi trong lòng, “Đương nhiên, không cần các ngươi quan tâm!”
Ngự Thiên Dung nhìn Nam Cung Tẫn, ánh mắt có chút nghi hoặc, xem ra lần trước chuyện mà Đàm lão gia nói với mình không có nói cho Nam Cung Tẫn biết, mà kia nội dung chuyện này lại có quan hệ rất lớn với Nam Cung Tẫn a. Nam Cung Tẫn là Hộ Quốc tướng quân của Ly quốc, nhưng Đàm lão gia lại chọn hắn đến hỗ trợ, như vậy, sau khi bọn họ xuất cốc, người Hàn Băng Cốc có đến gây rắc rối cho đám người hoàng thất của Ly Quốc không? Nếu thực sự có rắc rối, Nam Cung Tẫn chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân?
Đàm lão gia tựa hồ nhìn thấy suy nghĩa của Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân xin yên tâm, chúng ta không phải loại người trừng mắt tất báo. Chuyện ân oán trước kia, chúng ta đã buông xuống, sau này chỉ cần đối phương không đến gây phiền toái cho chúng ta, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không chủ động công kích đối phương.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, ta cũng tin tưởng nhân cách của Đàm lão gia.”
“Ừm, ta thấy, nếu đều phải ứng chiến, không bằng bốn người chúng ta cùng bế quan tu luyện đi! Phải luyện tập ăn ý với nhau trước, như vậy đến lúc nghênh địch, cũng có thể đủ phối hợp thuận lợi hơn.” Bùi Nhược Thần bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
Đàm lão gia ngẩn ra, lời này nghe ra cũng có lý, bất quá bọn họ chỉ đặc biệt chuẩn bị một bộ võ công cho Ngự Thiên Dung và Nam Cung Tẫn luyện tập, không có chuẩn bị cho những người khác a. Bọn họ giờ định gom vào cùng một chỗ, sẽ không có chuyện gì chứ? Đều là những người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, hơn nữa có thể nhìn ra được mấy nam nhân bọn họ hình như không được hòa khí với nhau cho lắm!
Bùi Nhược Thần thấy vẻ mặt Đàm lão gia quá độ sầu lo, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi nói: “Đàm lão gia không cần lo lắng, mọi người đều tự tu luyện, chỉ là ở cùng một chỗ để chiếu ứng lẫn nhai thôi, ngẫu nhiên luyện tập đánh nhau với nhau để hình thành ăn ý mà thôi.”
“Được rồi, dù sao cốc chủ đã nói vấn đề điều phối nhân thủ đều giao cho Bùi công tử an bài, hết thảy liền y theo ý của Bùi công tử! Vậy ta sẽ tự mình dẫn các vị đi.”
…
Cái gọi là nơi bế quan tu luyện chẳng qua là một hang đá có vẻ rộng rãi mà thôi. Ngự Thiên Dung đối với nơi này không có mấy hứng thú, bất quá, Đàm lão gia có đưa cho nàng một bộ kiếm pháp, gọi là Song Ma Kiếm gì đó, có vẻ thú vị, nghe nói uy lực rất lớn, nhưng mà phải có một thanh ma kiếm trong tay mới được a!
Thiên Hạt Kiếm của Nam Cung Tẫn chính là một trong hai cây ma kiếm trong bộ kiếm pháp. Thanh kiếm còn lại chính là Địa Hoang Kiếm mà lần này Hàn Băng Cốc cung cấp cho Ngự Thiên Dung sử dụng. Nghe Đàm lão gia nói, Địa Hoang Kiếm là thanh ma kiếm tổ truyền của Hàn Băng Cốc, bất quá ma tính quá nặng, người bình thường không dám sử dụng, để tránh cho tâm trí bị cắn nuốt.
Bùi Nhược Thần hơi nhíu mày nhìn Địa Hoang Kiếm, đừng nói là cầm lên để sử dụng, chỉ đứng xa quan sát thôi cũng có thể cảm giác được thanh kiếm này lộ ra yêu dị. Hắn đưa tay định cầm thủ thanh kiếm lên xem, lại bị một cổ lực vô hình đánh văng ra.
Ngự Thiên Dung thấy thế rất là ngạc nhiên, có chút mong chờ đưa tay ra thử, không ngờ bàn tay nàng chẳng hề bị chút cản trở, có thể thuận lợi trực tiếp nhấc lên, “Ô, sao nhẹ hẫng thế này? Thứ này làm từ nguyên liệu gì vậy? Có thể giết người được hay không a?”
Đàm lão gia nghe vậy, hết sức kinh hãi, “Nhẹ hẫng? Ngự phu nhân nói lại một lần xem?”
“Ta nói là rất nhẹ, đây thật là kiếm sao?”
“Rất nhẹ?” Đàm lão gia trợn tròn mắt, rối rít mừng rỡ nói, “Ngự phu nhân quả nhiên là quý nhân của Hàn Băng Cốc. Tổ sư gia từng nói, người dùng kiếm khi cầm kiếm, cảm giác càng nhẹ, uy lực phát huy sẽ càng lớn! Vật này đã truyền lại trong hơn mười đời của Hàn Băng Cốc, người sử dụng cảm thấy nhẹ nhất cũng phải thấy nặng như kiếm sắt, chưa từng có người nào nói rất nhẹ!”
A? Còn có loại kiếm như vậy? Ngự Thiên Dung có chút nghi hoặc đánh giá cây kiếm, toàn thân phát ra ánh sáng lam nhạt, thoạt nhìn giống như một khối lam ngọc mỏng manh.
Ừm, để thử xem sao! Ngự Thiên Dung tùy tay vung lên, lại chẳng nghe thấy thanh âm gì, “Ách, Đàm lão gia, này…”
Đàm lão gia cũng có chút nghi hoặc đi lại gần bức tường đá vừa bị Địa Hoang Kiếm xẹt qua, đưa tay sờ một chút, bỗng nhiên sắc mặt đại biến: vị trí bức tường đá vừa bị chạm vào cư nhiên nháy mắt hóa thành bột phấn, ngay sau đó là toàn bộ khu vực bị kiếm chém ngang đều hóa thành bụi. Tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này. Rất quỷ dị! Địa Hoang Kiếm, ngay cả “thạch” đều thành “hoang” a!
“Ồ, kiếm tốt, ta thích!” Ngự Thiên Dung mỉm cười, thu thanh kiếm vào trong vỏ, giắt ở bên hông. Sau đó còn quay sang nhìn Bùi Nhược Thần, ánh mắt cực kì có thâm ý. Bùi Nhược Thần nhất thời cảm thấy cả người phát lạnh, nữ nhân này lại nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì đây?