Khi Bùi Nhược Thần đang trên đường chạy tới Hàn Băng Cốc, thì ở trong Hàn Băng Cốc, Đàm đại thiếu phu nhân thấy Phượng Hoa và Ngự Thiên Dung tu luyện đến mất ăn mất ngủ, trợn tròn cả mắt, hai người này đúng là trời sinh một đôi a!
“Đại tẩu, tẩu đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?”
“À, không có gì, chỉ là tò mò thôi. Ta cứ nghĩ, chỉ nam nhân mới cảm thấy hứng thú với thứ đả đả sát sát gì đó, không ngờ một nữ tử như Ngự phu nhân cũng si mê võ học như thế! Ai… thật sự là khó hiểu a!”
Đàm tam thiếu bĩu môi, có chút khinh thường nói, “Đại tẩu, tẩu cho là ai cũng giống tẩu, chỉ thích ở nhà giúp chồng dạy con sao?”
“Hừ, nữ tử người nào không phải như thế, với lại, tìm một nam nhân tốt, sống hạnh phúc mỗi ngày đến suốt đời mới là không uổng công kiếp này a!”
“Hứ, chỉ có tẩu mới nghĩ như vậy!”
Đàm đại thiếu phu nhân bất mãn nhìn chú em nhà mình, “Hừ, vậy đệ đi hỏi tiểu muội nhà ta đi, để xem muội ấy có nghĩ như vậy hay không!”
“Nha đầu kia? Ha ha… Đại tẩu, đệ hình như nghe được tiếng gió, nói là nàng ấy muốn cưới một sườn phu? Đối tượng còn là khách quý nhà chúng ta a!”
“Khụ khụ, này… Hoàn toàn là hiểu lầm, chúng ta là vì thử Ngự phu nhân mới định đi ra kế sách này a, tâm tư của tiểu muội đối với đệ làm sao thay đổi a!”
Đàm tam thiếu hừ nhẹ một tiếng, “Đừng hồ lộng đệ, đệ sớm biết nàng ấy muốn cưới sườn phu, chính nàng cũng đã nói với đệ rồi, đại tẩu cần gì an ủi đệ!”
Đàm đại thiếu phu nhân đỏ mặt lên, xấu hổ nhìn chú em nhà mình, “Tam đệ, muội muội cũng là có khổ trung, đệ đừng trách nàng ấy, Hàn gia chúng ta —— “
“Ta biết, huyết mạch Hàn gia không nhiều lắm, đệ đệ kia của tẩu lại không quá thành tài, cần Hàn nha đầu tìm vài người để cùng nhau quản lý Hàn Băng Cốc!”
“Tam đệ…” Đàm đại thiếu phu nhân có chút đồng tình nhìn hắn, hoàn cảnh của muội muội, mọi người đều biết, Tam đệ nói vậy cũng đã sớm hiểu được, cho nên vẫn chưa chịu tới cửa cầu hôn?
Đàm tam thiếu liếc nhìn đại tẩu nhà mình một cái, trong lòng thở dài, xoay người rời đi. Hắn tha thiết muốn được giống như hai vị khách trong tòa viện kia, có đôi có cặp, trong mắt chỉ có đối phương tồn tại, không hề có bóng hình nào khác.
Hộ Quốc tướng quân có quyền thế, đối đãi với nàng ta cũng là ưu ái có thêm, nhưng trong mắt nàng lại không có bóng dáng Hộ Quốc tướng quân, chỉ có mỗi thân ảnh của Phượng Hoa. Nếu Hàn nha đầu cũng đối với hắn như thế, hắn sẽ vui vẻ biết bao!
“Ai da, tam thiếu a, làm sao vậy, thoạt nhìn không mấy vui vẻ. Nếu không, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi!” Phượng Hoa từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đi tìm con mồi trở về để tẩm bổ cho Ngự Thiên Dung.
Đàm tam thiếu thấy ánh mắt hắn như đang lóe sáng, lập tức cười khẩy nói: “Đi dạo một chút? Ngươi là muốn kéo ta đi sát sinh chứ gì?”
“Hắc hắc, cư nhiên biết a, vậy thì dẫn đường đi, dù sao ta thấy ngươi cũng rảnh rỗi lắm.” Phượng Hoa cũng không quản hắn có đồng ý hay không, nhanh chóng lôi kéo hắn cùng đi.
Tất cả đều vì con mồi trên Tuyết Sơn không nhiều lắm a!
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Hoa, ánh mắt Đàm tam thiếu chợt lóe, “Phượng công tử, ngươi đối đãi với nàng thật dụng tâm.”
“Ai a? Phu nhân nha, đương nhiên rồi, nàng chính là nữ nhân mà ta nhìn trúng a!”
“Nếu nữ nhân mà ta nhìn trúng cũng giống Ngự phu nhân của ngươi, trong lòng chỉ có ta thì tốt rồi!”
Phượng Hoa bõng dừng chân, nghiêng đầu nhìn Đàm tam thiếu, “Phu nhân của ta không giống như ngươi nghĩ đâu. Người thích nàng không chỉ có một mình, còn có người khác nữa.”
“Vậy thì có sao, trong lòng nàng cũng chỉ có ngươi, như vậy không đủ rồi sao?”
“Sai, thứ nhất, người trong lòng phu nhân không phải ta.” Phượng Hoa giương mắt nhìn xa xa, ở một nơi rất xa rất xa, có một nam nhân, hắn chiếm được tình yêu say đắm của phu nhân, nhưng hắn lại phản bội phu nhân…
Đàm tam thiếu kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, “Chẳng lẽ người quan trọng nhất trong lòng Ngự phu nhân không phải ngươi sao?”
“Lời này càng sai rồi. Người trọng yếu nhất trong lòng phu nhân hẳn là thiếu gia, phu nhân nhà ta còn có một đứa con trai bảy tuổi a!”
Phanh ——
Đàm tam thiếu lảo đảo, ngã vào một thân cây, “Khỉ thật! Đau chết mất!”
“Ha ha, Đàm tam thiếu không cần kích động, phu nhân có nỗi khổ riêng của mình. Lúc phu nhân nửa chết nửa sống, từng được người khác cứu, khi đó, ta còn chưa đến bên cạnh nàng, cũng không biết nàng. Khi phu nhân và người kia ở chung, ta còn không biết đang tiêu dao ở góc nào đâu! Sau này, cũng là bị một người thuê đến bảo hộ phu nhân…”
“Các ngươi —— “
“Thích một người làm sao có thể lựa chọn thời gian, địa điểm hoặc là điều kiện? Ta coi trọng nàng vì nàng chính là nàng, ta có thể yêu nàng, người khác đương nhiên cũng có thể. Phu nhân có thể bị tình yêu của ta đả động, đương nhiên cũng có thể bị người khác đả động. Cho nên, ta nghĩ, chỉ cần trong lòng nàng có ta tồn tại là tốt rồi!”
Đàm tam thiếu ngạc nhiên nhìn hắn, người này, mới đầu còn tưởng rằng là một nam nhân thập phần bá đạo, không ngờ hóa ra lại khoan dung ngoài ý muốn a!
“Hừ hừ, bất quá, phu nhân muốn chọn nam nhân khác, cũng phải được ta tán thành mới được, nếu chọn người nào ta không vừa mắt, ta sẽ cho đối phương một, đảm bảo tuyệt tử tuyệt tôn!”
Ngạch! Hắn thu hồi suy nghĩa vừa rồi! Đàm tam thiếu than nhẹ một tiếng, chung quy không phải cùng loại người, ý tưởng khác biệt một trời một vực.
Bỗng nhiên, Phượng Hoa vỗ vỗ vai hắn, “Tam thiếu, nếu ngươi thật sự thích người đó, vì sao không tính toán cho nàng nhiều một chút a? Chẳng lẽ, nhất định phải độc chiếm nàng mới có thể biểu hiện tình yêu của các ngươi mới là tốt nhất sao?”
Đàm tam thiếu chấn động, tính toán vì nàng nhiều một chút sao? Hắn tuy biết tình cảnh của nàng, nhưng vẫn không mở miệng đề cập nửa câu, chỉ nằng nặc yêu cầu nàng hồi báo tình yêu của mình… Là hắn rất ích kỷ sao?
“Suỵt, phía trước hình như có cái gì —— “
Hai cái đầu lặng lẽ nhìn xung quanh. Khi Đàm tam thiếu vừa thấy rõ con vật phía trước, trong lòng thầm mắng ông trời không có mắt, hắn đi lên đây bao nhiêu lần đều không gặp được con hươu nào nhiều thịt như vậy, sao mới đi theo người này đến liền thấy được?
Phượng Hoa quan sát thấy con hươu béo tốt cực kì, trên lưng màu rám nắng, dưới bụng trắng phao, hai mắt hắn như muốn phát sáng. Con mồi này thật lốn nha, đủ cho phu nhân tẩm bổ vài ngày! Hắc hắc… Hôm nay vận khí thật tốt!
Con hươu tựa hồ cảm nhận được sát ý, kinh hoàng đảo mắt nhìn bốn phía, tuy không phát hiện nguồn ngọn nguy hiểm, vẫn nhấc chân chạy như điên rời đi —— “Khỉ thật, ta còn chưa ra tay đâu, ngươi chạy trốn cái gì! Quá hèn nhát, cư nhiên không đánh mà chạy!” Phượng Hoa chạy theo, miệng không ngớt liên miên cằn nhằn một hồi.
Đàm tam thiếu nghe vậy suýt cười ngất, nam nhân này có biết xấu hổ không a? Hắn đường đường một võ lâm cao thủ, cư nhiên mắn con hươu hèn nhát, không đánh mà chạy? Không chạy mới là đồ ngốc nha!
Ừm, bất quá, trốn cũng không có ý nghĩa, làm sao trốn được chứ!
Vừa nghĩ như vậy, bên cạnh liền lòe ra một luồng sáng, một thanh trường kiếm bay ra, khí thế mạnh mẽ như chẻ tre, tựa như đao đoạt mệnh nhằm về phía con hươu, trực tiếp một nhát đâm thủng bụng. Con hươu không cam lòng trừng mắt nhìn hai cái mới tắt thở.
Phượng Hoa lập tức bay qua, lấy ra một cái túi, hứng lấy máu chảy ra từ miệng vết thương của con hươu, đầy ngập ba túi nước mới dừng tay. Sau đó, hắn nhanh chóng lấy đi lộc nhung, lộc tâm, lộc cân, lộc vĩ, cuối cùng vỗ vỗ tay, nhìn Đàm tam thiếu, “Được rồi, chúng ta nâng trở về đi, mỗi người một nửa!”
Đàm tam thiếu chưng hửng, nâng? Dùng cái gì mà nâng? Còn nữa, cái gì mà mỗi người một nửa? Không cho thì thôi, ngươi đã lấy hết những thứ có giá trị nhất, mới ra vẻ hào phóng nói mỗi người một nửa, muốn khinh người sao!
Phượng Hoa ái muội cười nhìn hắn, “Không phải còn có lộc tiên sao, ta đối với huynh đệ rất hào phóng, ta cho ngươi đó! Thấy ngươi tuổi còn nhỏ, cho ngươi đem về tẩm bổ thân thể!”
Lộc tiên cho hắn tẩm bổ thân thể? Đàm tam thiếu vô luận thế nào cũng nhịn không được ngoác miệng mắng, “Phượng Hoa, ngươi đừng quá tự cho là đúng, ai muốn lộc tiên tẩm bổ, ngươi muốn thì tự cầm về đi!”
“Hắc hắc, người trẻ tuổi a, không thể rất nôn nóng! Mau mau, cùng đại ca ta xuống núi đi, không cần lãng phí thứ tốt a!”
“Hừ, chỉ bằng bộ dáng không đứng đắn này của ngươi, làm đại ca? Ngươi làm được sao!” Đàm tam thiếu thập phần tức giận, lộc tiên*, đó là bổ cái gì? Người chỉ cần có hơi chút kinh nghiệm biết thứ dùng để làm gì, người này, thật sự là muốn ăn đòn!
- lộc tiên = cơ quan sinh dục ngoài của hươu đực, nghe đồn rằng ăn gì bổ đó, mà ăn thứ này thì đặc biệt bổ.
Phượng Hoa thở dài, “Ai… không phải ta keo kiệt, sau khi phu nhân trải qua tẩy cân đào tủy, thân thể hư nhược rất nhiều, hơn nữa lại rơi xuống nơi đông lạnh này, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt a. Không lấy vài thứ trên người con hươu đến tẩm bổ thì sao được? Lộc huyết dưỡng nhan bổ huyết, lộc nhung dưỡng huyết ích dương, cường cân kiện cốt, ích khí cường chí, trị hết thảy hư tổn. Cho nên, ta phải đem về cho phu nhân tẩm bổ.”
A, lời này nghe cứ như Hàn Băng Cốc bạc đãi bọn họ? Đàm tam thiếu quyết định bản thân không cần lên tiếng nữa. Người này tuyệt đối so với đại tẩu nhà hắn còn nói dai hơn, so tiểu hạt tiêu kia còn biết ép buộc người khác hơn!
“Đi thôi!” Phượng Hoa dùng tuyết rửa sạch vết máu trên tay, cởi áo da dây thừng trên người xuống, cột lấy con hươu, thong thả kéo xuống núi. Đàm tam thiếu hướng lên trời trợn trắng mắt, xem ra mình chỉ là đến dẫn đường, không cần làm chuyện gì!
Bất quá, nam nhân này, thực không tệ, cũng biết săn sóc nữ nhân của mình a!
Trầm mặc đi một đoạn, Đàm tam thiếu rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi, “Uy, họ Phượng, người mà Ngự phu nhân thích không phải ngươi sao?”
Phượng Hoa mỉm cười, “Ta là nam tử xuất sắc thế này, cho dù đốt đèn lồng cũng tìm không ra, phu nhân đương nhiên trốn không thoát bàn tay năm ngón của ta, chỉ là… Ta xuất hiện có hơi trễ, đã có người khác tiến vào lòng nàng trước ta! Làm người không thể quá ích kỷ, cho nên, ta hào phóng cho phép bọn họ cùng ta tạo hạnh phúc cho nàng!”
Bang bang ——
Đàm tam thiếu này cả kinh, liên tục đụng đầu vào thân cây, còn sung thành một khối to đùng. Hắn cà lăm hỏi: “Bọn… Bọn họ —— là có ý gì? Không chỉ một người?”
Phượng Hoa liếc trắng mắt, “Vô nghĩa, ngươi cảm thấy nữ nhân mà ta nhìn trúng sẽ là một người không ai thèm sao? Đương nhiên là phải đánh nhau để giành giật!”
Trời, người này sao còn ra vẻ đắc ý như vậy?
“Kỳ thật, suy nghĩ của ngươi cũng không có sai, thực bình thường, bất quá, ở Ly Quốc a, nhất nữ đa phu thực bình thường, không có gì to tát lắm, cũng giống như nam nhân tam thê tứ thiếp. Cha ta từng nói, dựa vào cái gì việc nam nhân có thể làm, mà nữ nhân lại không được? Phật tổ còn nói chúng sinh ngang hàng a!”
Đàm tam thiếu hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trời ạ, nguyên lai là gia tộc di truyền!
Không thể không thừa nhận, cha của người này rất cường hãn! Xem ra mẫu thân của hắn cũng cưới không chỉ một phu! Đàm tam thiếu bỗng nhiên có chút muốn đi xem thử, nhìn xem người nhà của hắn rốt cuộc trông như thế nào, nhất là phụ thân của hắn, rốt cuộc có thật sự là một nam nhân rộng rãi như vậy không?
Bất quá, thực nhìn không ra a, một nam nhân như hắn, hóa ra trong khung là một người ôn hòa a! Không đúng, tên này không phải ôn hòa, vừa mới còn nói không vừa mắt sẽ giết a! Ừm… Nói thế nào a… Yêu nghiệt! Đúng rồi, chính là một nam nhân yêu nghiệt!