Chương 383: CHƯƠNG 378: YÊU MỘT NGƯỜI

Hắc y nhân nhìn Phượng Hoa, cười lạnh nói: “Ngươi nói thật đúng là dễ nghe! Nếu ngươi có thể vì nàng mà chết, thì mới là anh hùng!”

Ngự Thiên Dung lúc này thực mất hứng, lãnh nghiêm mặt tung một chưởng qua, “Nếu muốn dùng cái chết để chứng minh tấm lòng của một người, như vậy, người kia cũng không xứng đáng có được tấm lòng của người khác. Người như người, không đủ đầu óc để hiểu được thế nào là cảm tình chân chính!”

“Hừ, chỉ nói hắn vài câu, ngươi liền đau lòng? Hay là, chột dạ?”

“Thật đúng là lưu manh ! Ta cũng thấy phải để ngươi chết thì tốt hơn!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nói, thanh kiếm trong tay liền bật ra. Nàng mặc kệ tên này có ân oán gì với bản tôn Ngự Thiên Dung, đối với loại người chỉ có thể ăn nói thế này, nàng thực rất chán ghét!

Trong lúc tiến công, Ngự Thiên Dung tranh thủ tiến sát gần bên cạnh Phượng Hoa, dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Còn có một kẻ địch ở hậu phương, chú ý phía sau!”

Phượng Hoa ngẩn ra, hắn không cảm giác được kẻ địch ở nơi nào, bởi vì ám khí lúc nãy bắn ra quá nhanh, quá chuẩn, thậm chí, người kia còn không toát ra sát ý, hơi thở cũng rất kín đáo, càng khó tiết lộ vị trí của mình. Phu nhân làm thế nào biết người đó ở chỗ nào?

Bộ kiếm pháp Sưu Hồn Kiếm của Ngự Thiên Dung nhanh chóng khiến hắc y nhân bại lui, trong mắt hắn tràn đầy không tin, “Ngươi cư nhiên có võ công? Lần trước rõ ràng —— “

“Rõ ràng là một thiếu nữ tử không có sức phản kích lực, chỉ có thể mặc cho ngươi tùy ý ngược đãi đúng không? Hừ, người qua đường a, ngươi phải biết rằng, không ai là vĩnh viễn sẽ không thay đổi! Hơn nữa, ta rất muốn dùng hai tay mình để báo thù! Ta là tiểu nữ tử, là loại nữ tử có cừu không thể không báo! Mặc kệ ngươi là ai, ta đều phải giết! Điểm ấy, khi bị trúng độc suýt chết ở Ám Thần Sơn Trang, ta đã hạ quyết tâm rồi!”

“Hừ, đừng tưởng rằng học được chút da lông là có thể đủ đối phó ta!”

Hắc y nhân tỉnh táo trở lại, bình tĩnh ứng đối từng chiêu thức của Ngự Thiên Dung. Phượng Hoa vẫn dụng tâm chú ý tình huống ở phía sau, nhưng mãi vẫn không thấy người nọ có dấu hiệu ra tay, chẳng lẽ người nọ chỉ là không muốn tên hắc y nhân kia bị thương thôi sao?

Sau một hồi đao quang kiếm ảnh, hắc y nhân chung quy không chống đỡ nổi uy lực của Sưu Hồn Kiếm, mắt thấy sắp trúng chiêu, một bóng người như bước ra từ bóng đêm lao thẳng tới Ngự Thiên Dung, trường kiếm của Phượng Hoa cũng đồng thời chớp lên…

Loảng xoảng ——

Tiếng binh khí va vào nhau liên tiếp vang lên, đám người đột ngột tách ra làm hai, nhanh chóng lui ra sau. Ngự Thiên Dung và Phượng Hoa giơ kiếm chỉa về đối phương, nhìn hai bóng đen trước mặt, gã hắc y nhân đến sau cư nhiên có công lực còn cao hơn hai người nàng, có thể dùng một kiếm cản lại kiếm của nàng và Phượng Hoa!

Ngự Thiên Dung nhìn không chuyển mắt người mới tới, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, “Sư phụ?”

Thân thể hắc y nhân cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung chợt nhiều thêm vài phần khiếp sợ, bất quá, lập tức rất rộng rãi kéo khăn che mặt xuống, thật là vị sư phụ nọ của Ngự Thiên Dung!

“Quả nhiên là ngài!”

Mạc Đào nhìn thẳng Ngự Thiên Dung, “Con làm sao nhận ra ta?”

Ngự Thiên Dung thấy người tới quả thật là vị sư phụ trên danh nghĩa kia của mình, thu trường kiếm trở lại vào người, mỉm cười nhìn Mạc Đào, “Chẳng lẽ không ai nói cho sư phụ, trên người ngài có mùi dược thảo rất độc đáo sao? Đại khái là do ngài quanh năm suốt tháng tiếp xúc với dược vật!”

Mạc Đào sửng sốt, mùi dược thào? Nàng cư nhiên cẩn thận đến mức này? Khi nào thì nhớ kỹ? “Bất tri bất giác, ngươi đã vượt xa những năm qua!”

“Đa tạ sư phụ khích lệ! Kế tiếp liền để cho ta tới đoán, người này hẳn là sư huynh của ta!”

Mạc Đào lắc đầu, lại gật gật đầu, “Phải, cũng không phải, hắn là đệ tử của ta, bất quá, hắn không nhận con là sư muội, hơn nữa, cũng không phải vị sư huynh kia của con.”

“Ồ, thật không, vậy thật đúng là khiến ta tò mò a! Lam Tĩnh Phong lúc trước đã nói, ngài chỉ có hai đồ đệ là ta và hắn mà thôi.”

Mạc Đào ha ha cười, “Bởi vì hắn cũng không đếm tên tiểu tử này vào trong đó.”

“Ồ, vậy thì thật đúng là thú vị, không biết ta và vị đệ tử đắc ý này của sư phụ có ân oán gì?”

Thần sắc Mạc Đào biến đổi, nặng nề nói: “Không có gì.”

“Sư phụ, ngài cho ta là ngốc tử sao?”

“Hừ, ngươi không nói, thì để ta nói!” Hắc y nhân kia căm giận trừng mắt nhìn Mạc Đào một cái, khi chuyển mắt sang nhìn Ngự Thiên Dung thì đầy mắt đã tràn đầy oán độc, “Ngự Thiên Dung, giữa chúng ta còn có mối thù đoạt phụ hại mẫu không đợi trời chung! Mẫu thân ngươi đã hại chết mẫu thân của chúng ta, ả tiện mẫu thân xuất thân từ thanh lâu kia của đã hại chết mẹ ruột của ta! Cho nên, ta muốn báo thù, ta muốn cho các ngươi đều phải chịu thống khổ hơn mẫu thân ta!”

Ngự Thiên Dung há hốc mồm, sao giờ lại biến thành sát mẫu chi cừu? Mẫu thân của hắn? Hoài Ngọc phu nhân?

“Tĩnh Đường, đừng hồ nháo!” Trong mắt Mạc Đào hiện lên một chút tàn khốc.

“Ha ha, phụ thân, sư phụ? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách quát ta sao? Ta, Lam Tĩnh Đường, không có phụ thân như ngươi!”

Lam Tĩnh Đường? Lam Tĩnh Phong —— chẳng lẽ là huynh đệ? Đầu óc Ngự Thiên Dung bắt đầu xoay mòng mòng, nói đúng hơn là loạn cào cào cả lên. Nàng thật sự cảm thấy quá phiền đối với đống ân oán của bản tôn, cho nên ngữ khí cũng trở nên khó chịu hẳn lên, “Uy, ta nói, Lam Tĩnh Đường, đúng không? Có cái gì muốn nói thì kính nhờ ngươi nhanh nói rõ ràng đi, tốt nhất là lời ít mà ý nhiều, ta thật sự không muốn dính vào ân oán của tổ tiên các ngươi.”

Lam Tĩnh Đường kéo chiếc khăn che mặt xuống, hắn cư nhiên có khuôn mặt giống Lam Tĩnh Phong y như đúc, Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Các ngươi là song bào thai?”

“Đúng vậy, chúng ta là song sinh tử. Mẫu thân chúng ta sau khi sinh chúng ta, chưa được nửa năm thì đã bị ả tiện mẫu thân của ngươi chọc tức phá hỏng thân mình. Từ đó, suốt tám năm ròng, bà đều ốm đau ở giường, lấy lệ tẩy mặt, cuối cùng hắn còn đem ngươi đến nhà chúng ta, khiến mẫu thân chúng ta tức giận đến hậm hực mà chết! Mẹ con các ngươi đều là hồ ly tinh!”

Hồ ly tinh? Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn Phượng Hoa, “Phượng Hoa, ta giống hồ ly tinh sao?”

Phượng Hoa nghiêm túc nhìn nàng một hồi, cười nói: “Không tính, nói thế nào thì, chỉ với dung mạo này, hắc hắc, còn chưa đủ tư cách a!”

Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Lam Tĩnh Đường, vậy ngươi muốn thế nào? Ta cũng không muốn chơi với ngươi đâu!” “Hừ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

Sống không bằng chết? Ai…

Liếc nhìn Mạc Đào một cái, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nói: “Nếu ngươi hận chúng ta như vậy, sao không giết Hoài Ngọc phu nhân trước? Ta nghĩ, so với ta, giết bà hẳn là dễ đắc thủ hơn!”

Lam Tĩnh Đường nghe vậy ngẩn ngơ, hắn không thể ngờ Ngự Thiên Dung cư nhiên sẽ nói như vậy, đó là mẫu thân của nàng a, nàng không lo lắng thì thôi, còn đề nghị hắn đi giết bà ta trước? Có con gái như vậy sao?

“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới ư, nhưng là, người nào đó đã hạ mẫu tử cổ lên người huynh đệ chúng ta, nếu nàng bị thương tổn, chúng ta cũng sẽ đồng dạng chịu tội, nếu giết nàng, chúng ta cũng phải chôn cùng!”

Chôn cùng! Ngự Thiên Dung giật mình một cái, phụ thân thật lãnh khốc a, Mạc Đào thật đúng là đối Hoài Ngọc phu nhân tình thâm ý trọng a! Ngay cả con mình con cũng hạ độc thủ.

Ánh mắt Lam Tĩnh Đường lạnh lùng đảo qua Mạc Đào, lại đảo qua Ngự Thiên Dung, đối với bọn họ, hắn đều hận!

“Chỉ cần các ngươi bỏ ý định thương tổn Hoài Ngọc, ta đương nhiên sẽ giải trừ cổ trên người các ngươi. Là các ngươi bức ta, ngay cả ta có sai, Hoài Ngọc cũng là vô tội! Từ khi nàng bị tên họ Ngự kia cưới về nhà, liền không cho ta hy vọng gì nữa.”

Thật thẳng thắn thành khẩn a!

Mạc Đào liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, tiếp tục nói, “Năm đó, khi ta quen biết với Hoài Ngọc, vốn, ta đã để dành tiền chờ ngày nàng ra mắt sẽ chuộc nàng về. Nhưng, lại bị người ta tính kế, trì hoãn nửa đường, đến nỗi khiến Hoài Ngọc bị người nọ đoạt đi! Sau này, Hoài Ngọc cảm thấy mình bị mất đi trinh tiết, không xứng với ta, nên thủy chung không chịu theo ta rời đi…

Sau này, ta mới gặp mẫu thân các con, ta đã sớm nói trước, người mà ta yêu không phải nàng, nhưng nàng vẫn đuổi theo ta không dứt, thậm chí… Có các con. Vì muốn phụ trách cốt nhục của mình, ta đã cưới nàng, nhưng, ta cũng đã rõ ràng nói qua, cho dù cưới nàng, ta cũng sẽ không yêu nàng! Những chuyện này, nàng chưa từng nói với huynh đệ các con đúng không?

Ha ha, các con chỉ lo trách ta không phụ trách, có từng nghĩ tới ta là bị mẫu thân các con ép buộc phải phụ trách. Mặc dù bị buộc, ta cũng coi như đã tận tâm với huynh đệ các con. Ta không hận mẫu thân các con đã là tốt lắm rồi, không ngờ, sau khi các con lớn lên, lại luôn gắt gao nhớ kỹ di ngôn của nữ nhân kia, muốn giết mẹ con Hoài Ngọc, ta vì rơi vào đường cùng mới dùng đến Mẫu Tử Cổ! Các con lại thủy chung không chịu dừng tay! Ta sẽ không để mẹ con các nàng bị thương, đương nhiên, bởi vì các con là con của ta, cho nên, ta cũng sẽ không để cho các con chết!”

Lam Tĩnh Đường tựa hồ là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, hắn không chịu tin, “Ngươi nói dối, mẫu thân không phải người như vậy!”

Mạc Đào nhìn hắn, thở dài một tiếng, “Ta luôn không nói gì, là vì không muốn các con thất vọng đối với mẫu thân của mình, cũng bởi vì ta biết có ta ở đây, con sẽ không thể xúc phạm tới mẹ con các nàng, nhưng, nay ——” Mạc Đào liếc nhìn sang Ngự Thiên Dung một cái, “Giờ không còn là vấn đề các con có thể thương tổn nàng hay không, mà là Thiên Dung có năng lực giết các con, cho nên, ta quyết định nói ra, miễn cho một ngày nào đó, các con bị chết dưới kiếm của Thiên Dung.”

Lam Tĩnh Đường nghe đến đó, hai mắt đỏ lên, “Ta sẽ không thua nàng! Ta cũng không tin lời ngươi nói, ngươi luôn tìm cách bảo toàn bọn họ.”

Mạc Đào nhìn tiểu nhi tử của mình, trong lòng thổn thức không thôi, cho dù mình phụ trách đối với bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ, người quan trọng nhất vẫn là mẫu thân của bọn họ a! Nhìn vẻ mặt đạm mạc của Ngự Thiên Dung, lại nhìn đứa con đang giận dữ của mình, Mạc Đào bỗng nhiên cảm thấy hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian cho bọn tiểu bối này, trong khi chuyện cảm tình của hắn đến nay vẫn không có tiến triển. Hắn bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ngự Thiên Dung thoáng nhìn thần sắc của Mạc Đào, trong lòng dâng lên một cỗ đồng tình, nghĩ đến Hoài Ngọc phu nhân, nàng cũng không nén khỏi thở dài một tiếng. Chung quy là những người thuộc những thời đại khác nhau, nàng có lẽ không nên cưỡng cầu Hoài Ngọc phu nhân cũng ghét Nam Cung Tẫn như mình, dù sao, bà chỉ là đứng trên lập trường của một mẫu thân, không thể nói bà tuyệt không yêu nữ nhi của mình, nếu không phải vì bản tôn Ngự Thiên Dung, nàng tin chắc bà cũng sẽ không tự nguyện lên miếu cầu phúc, sống những ngày kham khổ chịu tội.

Ai…

Ngự Thiên Dung nhìn Mạc Đào, khẽ cười, “Sư phụ, nếu ngài vẫn thích mẫu thân như trước, vậy thì hãy đi tìm bà đi, dùng thành tâm của ngài làm bà cảm động, nếu bà không chịu nhận, ngài nếu không ngại thì thử dùng khổ nhục kế, ta tin người mềm lòng như bà sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.”

Khổ nhục kế? Mắt Mạc Đào sáng lên, có chút kích động nhìn Ngự Thiên Dung.

Sao hắn lại không nghĩ tới cách dùng khổ nhục kế a? Mạc Đào trong lòng suy nghĩ một lần, khi quay sang nhìn Ngự Thiên Dung thì ánh mắt đã tràn đầy vui mừng cùng chờ mong, hắn khẳng định Hoài Ngọc sẽ không nhẫn tâm nhìn hắn chịu khổ!

Lại liếc nhìn sắc mặt không tốt của Lam Tĩnh Đường, Mạc Đào than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Tĩnh Đường, ta tự nhận đã không làm chuyện gì thất vọng với huynh đệ các con, mười mấy năm qua, ta tự nhận đã dành không ít quan tâm cho các con, nay các con cũng đã trưởng thành, ta nghĩ, người cha cũng nên đi làm việc của chính mình!”

“Hừ, ta chưa từng nói muốn ngươi bảo hộ ta!”

“Tốt lắm, vậy con về sau hãy tự giải quyết cho tốt đi!” Mạc Đào liếc nhìn Lam Tĩnh Đường một cái, có chút thất vọng, cũng có chút mất mát, lại quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung, coi như là nể mặt ta, hy vọng con lần sau giao thủ, hãy chừa lại một phần mặt mũi cho ta, ít nhất, đừng giết bọn họ, nếu bọn họ chết, mẫu thân của con cũng sẽ chịu khổ!”

Mẹ nó, còn có chuyện đó nữa sao?

Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn bóng dáng Mạc Đào rời đi, thật sự là rất đáng giận, nàng hảo tâm giúp hắn, hắn lại ném cho mình một cái uy hiếp!

“Phu nhân —— “

“Thôi, nguyện những người hữu tình trong thiên hạ sẽ trở thành thân thuộc của nhau!”

Người hữu tình? Khóe miệng Phượng Hoa lộ ra một nụ cười khổ, nàng thành toàn cho người khác, như vậy, ai tới thành toàn cho bọn họ đây?

Lam Tĩnh Đường nhìn bóng dáng rời đi xa, phát hiện lòng mình không lãnh đạm như hắn đã nghĩ, ngược lại trở nên mất mát. Cho tới nay, hắn đều biết rất rõ, sau lưng hắn có người đó tồn tại, tựa như một vị thần hộ mệnh. Nhưng nay, người đó đã rời đi ngay trước mắt hắn, không có che dấu, không để lại một lời dặn dò, chỉ muốn đi tìm ả nữ nhân kia! Hận ý, không ngừng lan tràn, ăn mòn ý thức hắn. Hắn muốn giết nàng, không, muốn làm cho nàng thống khổ, so với mẫu thân mình còn thống khổ gấp ngàn lần!

Phượng Hoa nhìn chằm chằm Lam Tĩnh Đường, thấy vẻ âm ngoan trong mắt hắn, Phượng Hoa lập tức phòng bị, tuyệt đối sẽ không để người này xúc phạm tới phu nhân!

“Hừ, Ngự Thiên Dung, ngươi có biết, cả đời này của ta, người mà ta ghét nhất là ai không?”

Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Thật ngại quá, ta không biết.”

“Chính là mẫu thân của ngươi và ngươi!”

Ách, lời này thực vô nghĩa! Ngự Thiên Dung lười trả lời, chỉ liếc nhìn hắn một cái. Lam Tĩnh Đường nhìn nàng, “Đã hận rất nhiều năm! Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, kết quả mà ta muốn chính là khiến ngươi phải thống khổ hơn mẫu thân của ta!” Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Phượng Hoa, mang theo một chút tàn nhẫn, “Muốn người bên cạnh ngươi phải chịu tội vì ngươi, cho ngươi cảm nhận được thống khổ!”

Ngự Thiên Dung bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo, theo bản năng nhìn về phía Phượng Hoa, khiếp sợ phát hiện sắc mặt Phượng Hoa đột nhiên trắng xoát, còn rịn ra mồ hôi, “Phượng Hoa, ngươi làm sao vậy?”

Phượng Hoa nghiến răng nhìn Lam Tĩnh Đường, “Không có gì, chỉ là bị tiểu nhân ám toán mà thôi!”

Bằng cách nào? Hắn rõ ràng không hề động thủ a! Ngự Thiên Dung vừa đỡ Phượng Hoa vừa trừng mắt nhìn Lam Tĩnh Đường, “Ngươi làm cái gì?”

“Chỉ là một chút độc dược mà thôi! Các ngươi nghĩ đến có mấy chiêu trò của Độc Quái là có thể phòng được ta? Ha ha, buồn cười, võ công của Độc Quái có lẽ tốt hơn cha ta, độc thuật cũng tốt hơn so với những người khác, nhưng, so với cha ta vẫn còn thiếu một chút!”

Cái gì? Độc thuật của Mạc Đào lợi hại hơn so với Độc Quái? Ngự Thiên Dung chưa bao giờ tính đến chuyện này, là nàng quá chủ quan rồisao? Nhưng, nàng không có việc gì a —— chẳng lẽ là vì mình có đeo chiếc nhẫn ngọc của Tịch Băng Toàn nên không bị việc gì?

“Ngự Thiên Dung, ngươi sẽ phải nhìn hắn thống khổ mà không thể làm được gì. Ta nghĩ, ngươi đi Thiên Trúc lần này chỉ dẫn một mình hắn theo, như vậy hắn ở trong lòng ngươi nhất định có một vị trí không thể khinh thường! Rất tốt, ta đánh không lại các ngươi, chẳng lẽ không thể hạ độc các ngươi sao?”

“Ngươi ——” Ngự Thiên Dung phẫn nộ nhìn Lam Tĩnh Đường, lại lo lắng nhìn Phượng Hoa, “Phượng Hoa —— “

“Không cần lo lắng, phu nhân, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, độc của hắn chẳng có gì to tát hết!”

Ngự Thiên Dung nhíu mày nhìn Phượng Hoa, giữa hai hàng chân mày của hắn hiện tại đã bắt đầu xuất hiện dấu bầm tím, rõ ràng là mình không thấy hắn bị hạ độc lúc nào, cũng không biết giải thế nào, dùng Bách Độc Đan có tác dụng không đây? Ngự Thiên Dung lấy một bình sứ từ trong áo ra, bên tai lại vọng đến tiếng nói tàn khốc của Lam Tĩnh Đường, “Hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, dùng Bách Độc Đan của Độc Quái chỉ khiến độc trên người hắn càng nặng thêm. Độc dược này, ta đã cho vào một ít dược liệu chuyên môn nhằm vào Bách Độc Đan của Độc Quái!”

Chết tiệt!

Thấy Ngự Thiên Dung sốt ruột, trong lòng Lam Tĩnh Đường chợt dâng lên một tia khoái cảm, “Yên tâm, tạm thời hắn còn không chết được, dù là một năm nữa, hắn cũng sẽ không chết, hắn chỉ bị mất đi khả năng hành động, hết thảy mọi việc đều cần người khác tới lo liệu, sau đó, mỗi ngày sẽ phải chịu một cơn đau tim nho nhỏ.”

Nhìn ánh mắt tàn khốc của Lam Tĩnh Đường, lòng Ngự Thiên Dung như hóa thành hàn sương. Người này thật quá lãnh khốc!

“Ngươi có thể đi chết được rồi!” Một bóng trắng hiện lên, Lam Tĩnh Đường nhất thời bị đánh văng ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất đã ói ra mấy ngụm máu tươi.

Phượng Hoa thấy rõ người tới là ai, tâm tình chợt buông lỏng, thật tốt, nàng sẽ không bị xúc phạm!

Bùi Nhược Thần che mặt lạnh lùng đảo mắt nhìn Lam Tĩnh Đường, vẻ mặt ôn hòa nói, “A, lại quên mất, cư nhiên còn chừa lại một ít lực, không cho ngươi đủ bốn thành công lực, thật sự là đáng tiếc a! Bất quá, ngươi cứ yên tâm, trong vòng nửa năm, ngươi cũng không chết được, những kẻ bị độc môn chưởng pháp của ta đánh trúng ít nhất cũng phải kéo dài hơi tàn nửa năm mới chết. Ừm, yên tâm, thứ này cũng không thể so với độc dược của ngươi, không có bị đau tim đâu, chỉ làm người ta mỗi ngày toàn thân run rẩy chừng ba hay năm giờ gì đó mà thôi.”

Lam Tĩnh Đường nghe thế, thật sự run lên, nam nhân này, tuyệt đối là một tên cuồng ngược đãi, cư nhiên dùng vẻ mặt ôn hòa để nói ra một chuyện tàn khốc như thế, cơn đau tim kia của hắn cũng bất quá là khiến người ta cảm thấy đau lòng, thời gian cũng không quá một khắc, một ngày cũng chỉ một lần! Hắn lại nói ba hay năm giờ!

Bùi Nhược Thần đến bên cạnh Phượng Hoa, lắc đầu, “Ngươi, quá kém! Cư nhiên thua bởi tên ranh như vậy.”

“Hừ, nhất thời không đề phòng.”

“Lấy thân phận của ngươi, không đề phòng chính là tử vong, chẳng lẽ ngươi còn cần ta nhắc nhở sao?”

Ngự Thiên Dung thấy cứu viện đến, liền buông ra Phượng Hoa, trực tiếp đi đến trước mặt Lam Tĩnh Đường, trường kiếm chỉ vào mi tâm của hắn, “Giải dược.”

Lam Tĩnh Đường oán hận nhìn Bùi Nhược Thần, “Ta sẽ không đưa!”

“Ngươi muốn chết?”

Lam Tĩnh Đường âm lãnh cười rộ lên, “Chết, có cái gì không thể, ta chết, mẫu thân của ngươi cũng sẽ chôn cùng!”

Năm ngón tay Ngự Thiên Dung nắm chuôi kiếm chợt siết chặt, người này, cư nhiên còn muốn uy hiếp nàng!

“Đừng lo, chỉ cần không giết hắn, mẫu thân của ngươi sẽ không có tánh mạng chi ưu. Ta tin chắc, sư phụ của ngươi sẽ không để bọn họ có thể thương tổn Hoài Ngọc phu nhân. Nếu Hoài Ngọc phu nhân bị thương, bọn họ có thể cảm thấy thống khổ; nhưng nếu bọn họ bị thương, Hoài Ngọc phu nhân lại không bị cùng chịu khổ, trừ phi bọn họ chết!”

Ách, có loại cổ độc lợi hại như vậy?

Lam Tĩnh Đường phẫn nộ nhìn Bùi Nhược Thần, hiển nhiên, hắn biết những gì Bùi Nhược Thần nói là thật, đây cũng là điểm khiến hắn oán hận Mạc Đào. Khiến huynh đệ bọn họ căn bản không thể tổn thương đến nữ nhân kia, đã vậy, khi nữ nhân kia ngẫu nhiên lâm vào nguy hiểm, bị thương, thân thể bọn họ lại phải chịu thống khổ gấp đôi! Thử hỏi, trên thiên hạ có người phụ thân nào ngoan độc như vậy không?

Vì một nữ nhân, cư nhiên dùng loại cổ độc như thế lên người con mình! Cho nên, cho dù ông ta bảo hộ hắn nhiều lần, hắn cũng sẽ không tha thứ!

Ngự Thiên Dung giờ phút này tươi cười sáng lạn nhìn Lam Tĩnh Đường, “Uy, ta nói, sư đệ a, ngươi thật sự không giao giải dược ra? Ta nhưng là có rất nhiều loại phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết nga!”

Yêu tinh, ác ma!

Nữ nhân này cười thực độc! “Không có, có bản lĩnh thì giết ta đi!”

Ngự Thiên Dung cười nhìn hắn, ôn nhu hỏi lại một lần, “Thật sự không có sao?”

“Không có!”

Phốc ——

Bả vai bị một kiếm đâm vào, máu bắn thẳng lên, “Lam Tĩnh Đường, có giải dược hay không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Tĩnh Đường trở nên trắng bệch. Hắn biết nàng không phải một nữ nhân nhu nhược, nhưng chưa từng nghĩ đến nàng là một nữ nhân tàn nhẫn đến thế! Quả thực là cùng một loại mặt hàng với gã nam tử che mặt nà. Thật nham hiểm!

“Sư muội, ngươi như vậy chẳng phải rất nhẫn tâm rồi sao!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, chiếc áo choàng màu xanh bay xẹt qua. Ngự Thiên Dung bình tĩnh lui ra sau vài bước, nhìn người nọ kéo Lam Tĩnh Đường cách ra.

Trong khi đó, Bùi Nhược Thần đã kịp cho Phượng Hoa ăn một viên thuốc quý do chính hắn phối chế. Thuốc này vốn là Bách Độc Đan của Độc Quái nhưng hiệu quả khác hẳn, bởi vì hắn đã cho thêm Hỏa Hoa Quỳnh và những linh dược do hắn mang lên từ Bách Thú Vực Sâu, phạm vi giải độc có thể nói là tốt hơn Bách Độc Đan nhiều!

Phượng Hoa nuốt viên thuốc vào, liền lập tức vận công bức độc. Bùi Nhược Thần đứng gác bên cạnh, đợi đến thời điểm cuối cùng liền tung một chưởng vào lưng Phượng Hoa, hỗ hắn phun ra máu độc.

“Được rồi, ta không sao, ngươi đi giúp phu nhân đi —— “

“Đừng nói chuyện vô nghĩa, nghiêm túc trị liệu thương thế của ngươi đi!”

Lam Tĩnh Phong chỉ liếc nhìn bọn Phượng Hoa một cái liền dồn hết tinh lực lên người Ngự Thiên Dung, chỉ là một cái liếc mắt, hắn đã hiểu được, bọn họ không phải đối thủ của nam tử che mặt kia, dù có muốn bỏ chạy thoát thân cũng không trốn được.

Ngự Thiên Dung nhìn hắn, nở nụ cười, “Không hổ là song bào thai, nếu không phải tính cách hai người khác nhau nhiều lắm, ta thật đúng là không phân biệt được ai với ai đâu!”

“Phân biệt được rõ ràng thì có ích gì!” Lam Tĩnh Phong lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, nàng nay đã trở nên càng ngày càng mạnh, huynh đệ bọn họ lại không có nhiều tiến bộ, thậm chí, phụ thân cũng đã buông tay mặc kệ bọn họ chết sống!

Phụ thân, ha ha, thật đúng là không được tự nhiên, bọn họ học võ công của ông, học độc thuật của ông, nhưng trong lòng vẫn hận ông!

“Cũng phải, đúng là chẳng có ích gì, bất quá, cổ độc trong người ta là ngươi làm đúng không? Rồi người thúc giục cổ độc trước thời hạn cũng là ngươi, đúng không?”

Lam Tĩnh Phong lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, không chút che dấu gật đầu, “Phải, là ta. Ta làm hết thảy chỉ vì muốn báo thù! Bao gồm cả sư muội này!”

“Ồ, hận ý thật sâu sắc, luyến mẫu tình kết cũng thật sâu sắc! Ta thật đồng tình các ngươi!”

“Đồng tình?” Lam Tĩnh Phong ha ha cười, nói: “Ngươi còn có tâm tình để đồng tình người khác sao? Cổ độc trên người ngươi đã không có khả năng hoàn toàn giải trừ, tuy rằng cổ đã chết, đáng tiếc, ngươi cũng sẽ chết, chỉ là phải chịu ít tội hơn thôi!”

Phượng Hoa vốn đang chữa thương, nghe thấy mấy lời này, thành công phẫn nộ lên, hậu quả chính là không thèm để ý cơ thể mình vừa mới bức độc ra, tâm mạch còn hao tổn, lập tức phóng ra công kích Lam Tĩnh Phong, trường kiếm ngoan tuyệt chém vào Lam Tĩnh Phong, “Là ngươi hãm hại phu nhân!”

“Đúng vậy, chính là ta! Đáng tiếc, các ngươi dù có biết thì có thể làm thế nào, chỉ có thể bó tay bất lực mà thôi!” Lam Tĩnh Phong vừa né tránh, vừa tàn khốc nở nụ cười.